Diệp Khuynh Thành nắm chặt lấy vạt áo của chính mình.

Cô ta ích kỉ, thế nhưng mà, đó là chị gái cô ta, sao có thể ích kỉ như vậy! Chị gái cô muốn cô giữ bí mật về thân thế của Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi, thể nhưng nếu nhà họ Hàn vẫn tin tưởng hai đứa nhỏ kia là con của Hàn Tịnh, vậy thì đời này cô ta đừng mong có thể gả vào nhà họ Hàn! Chị gái, là người cô ta để ý nhất, thế nhưng còn bản thân cô ta thì sao! Đột nhiên, Diệp Khuynh Thành buông vạt áo, móng tay dài của cô ta tàn nhẫn đâm vào trong thịt mềm, thế nhưng cô ta không cảm thấy đau.

Lúc này, dù có là ai cũng không thể ngăn cản quyết tâm của Cô ta.

Chị hai, chị đừng trách em! Là do chị cản đường em! Đời em, nhất định phải trở thành bà chủ nhà họ Hàn.

Kẻ nào ngáng đường em đều phải chết! Hàn Tịnh tàn nhẫn đạp chân ga, chiếc xe thể thao của anh ta lao nhanh như chớp trên đường lớn.

Anh ta cũng không biết rốt cuộc là mình đang muốn đi đến đâu, anh ta cũng mặc kệ mình đang chạy đến nơi nào, anh ta chỉ đơn giản là không muốn dừng lại.

Lúc trước, anh ta chạm vào Diệp Khuynh Thành chính là do anh ta sai, anh ta làm cho Diệp Khuynh Thành mang thai, lại sai càng thêm sai.

Nếu lão đại biết được tất cả những chuyện này, nhất định sẽ càng không đồng ý chấp nhận anh ta.

Hàn Tịnh nhấn chân ga thật mạnh, một bước sai, từng bước tiếp cũng sẽ sai.


Có những sai lầm, cả đời này cũng không thể cứu vãn trở lại.

Anh ta chỉ có thể đối xử với lão đại càng thêm tốt, hi vọng lão đại sẽ không quan tâm đến một đêm sai lầm, hoang đường của anh ta.

Phía trước mặt đột nhiên xuất hiện một chiếc xe Container lớn, Hàn Tịnh đạp chân thắng hết mức mới có thể tránh được.

Anh ta chán nản gục đầu trên tay lái, cũng không quản xe của mình năm ở giữa đường có thể gây trở ngại giao thông.

Đối với những người tài xế hùng hùng hổ hổ ở xung quanh, anh hồn nhiên không quan tâm.

Anh ta chẳng qua là đang cảm thấy khó chịu, cảm giác khó chịu trên người càng ngày càng mãnh liệt, khiến anh ta không thở nổi.

Hàn Tịnh cảm thấy bản thân vô cùng đê hèn, sau khi biết được Uyển Dư bị người ta tiêm ống máu nhiễm bệnh HIV vào người, sau khi đau lòng xong, anh ta lại có chút vui mừng.

Loại vui mừng đáng hổ thẹn.

Trong lòng lão đại chỉ có cậu trẻ.

Sau này, anh ta muốn tâm của lão đại, thật sự là quá khó.

Thế nhưng bây giờ không còn giống trước đây, lão đại rất có thể đã nhiễm AIDSI Cậu trẻ gánh vác toàn bộ hi vọng của nhà họ Lục, trách nhiệm của cậu trẻ lớn như vậy, hiển nhiên sẽ không ở cùng một chỗ với một người phụ nữ nhiễm AIDS được.

Anh ta cũng biết rõ, cậu trẻ vô cùng yêu thích lão đại, thể nhưng cậu trẻ là người mạnh mẽ vô cùng, nhất định sẽ đặt trách nhiệm và an nguy của chính mình lên hàng đầu.

Trên thế giới này, có thể không có Hàn Tịnh, thế nhưng không thể không có cậu trẻ.

Nếu như cậu trẻ mất, chỉ sợ nền kinh tế của thành phố Hải Thành này nhất định sẽ lung lay.

Vì vậy, cậu trẻ nhất định sẽ không vì lão đại mà đặt chính mình vào nguy hiểm.

Thế nhưng Hàn Tịnh thì có thể Anh ta biết rằng bệnh AIDS vẫn có thể chữa khỏi, thế nhưng mọi người đều sợ có thể bị lây nhiễm.

Thế nhưng, Hàn Tịnh không sợ, anh ta mừng rỡ muốn nhiễm bệnh cùng với lão đại, cũng muốn cùng lão đại chống lại căn bệnh quái ác này.

Đồng sinh cộng tử như vậy chính là một loại gắn bó không rời, khiến cho trong lòng anh ta rung động không thôi.

Mang theo mừng rỡ hèn kém khó nói kia, Hàn Tịnh nhắn cho Uyển Dư một cái tin.


"Lão đại, chuyện Diệp Hiểu Khê làm với em, tôi đã biết"
Hàn Tịnh có cảm giác tin nhắn này chưa đủ biểu đạt tâm tình của mình, an ta trâm mặc chốc lát, sau đó lại tiếp tục nhắn thêm mấy tin nữa.

"Lão đại, tôi biết hiện tại em rất khó chịu, lão đại đừng sợ, tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em.

Lão đại, khi còn bé đều là tôi đứng sau lưng em, được em bảo vệ.

Bây giờ, tôi đã là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, tôi sẽ bảo vệ em thật tốt.

Sau khi cậu trẻ biết chuyện này nhất định sẽ chia tay em.

Tôi biết em rất yêu thích cậu trẻ, thế nên cậu trẻ bỏ em sẽ khiến em rất khó chịu.

Nhưng mà, lão đại, em còn có tôi! Tôi và cậu trẻ không giống nhau, mặc kệ là chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không rời bỏ em"
Suy nghĩ một chút, Hàn Tịnh lại nhắn thêm một tin nữa: "Lão đại, em cũng đừng trách cậu trẻ.

Cậu trẻ là người đứng đầu nhà họ Lục, trên vai cậu trẻ phải mang quá nhiều trách nhiệm, thân thể cậu trẻ nhất định phải khỏe mạnh, không thể có bất kì sơ xuất nào.

"
Hàn Tịnh trước giờ vẫn cảm thấy chính mình không thể so với Lục Minh Thành, thế nhưng sau khi nhản xong cái tin này, anh ta đột nhiên có chút tự đắc, vui mừng khi bản thân không quá mức ưu tú giống như Lục Minh Thành.

Thể giới này chính là như vậy, có bao nhiêu năng lực thì phải gánh vác bấy nhiêu trách nhiệm, anh ta may mản là không phải gánh nhiều trách nhiệm như Lục Minh Thành.

"Có điều, lão đại à, dù trên người tôi có loại trách nhiệm như vậy, tôi cũng có thể từ bỏ! Lão đại, em sinh bệnh, tôi có thể bệnh cùng với em.

Em vui vẻ, tôi có thể vui vẻ cùng với em.

Em khóc, tôi đỗ em.

Lão đại, sau này tôi có thể ở bên cạnh em được không?"
Sau khi nhắn xong mấy tin liền, Hàn Tịnh có cảm giác thấp thỏm trước nay chưa từng có.

Anh thật sự sợ, Uyển Dư sẽ nhắn về một câu: "Không được"
Bất quá, anh cảm thấy, Uyển Dư càng có khả năng sẽ cho anh cơ hội.

Lòng phụ nữ lúc nào cũng thích những điều ngọt ngào, anh nói đến mức này, Uyển Dư không cảm động mới là lạ.


Nếu như Uyển Dư đọc được tin nhắn này, cô rất có thể là sẽ cảm động một lúc lâu.

Có điều, cảm động không phải là động lòng, cô không thể vì một chút cảm động mà lấy thân báo đáp cho Hàn Tịnh được.

Mà quan trọng hơn là, người đọc những tin nhắn này không phải là Uyển Dư, mà là Lục Minh Thành.

Uyển Dư bị Lục Minh Thành chơi đùa đến mệt bở hơi tai, cô vểnh mông nằm trên giường, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Lục Minh Thành vẫn còn có chút chưa hết thòm thèm, thế nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Uyển Dư, anh cũng không quá nhẫn tâm tiếp tục chơi đùa cô.

Lục Minh Thành yêu thương hôn chóp mũi Uyển Dư, anh vừa định đắp mền cho cô thì lại nghe tiếng di động của Uyển Dư vang lên.

Ngay sau đó liên tiếp vang thêm mấy tiếng nữa.

Lục Minh Thành sợ tiếng vang sẽ làm phiên đến Uyển Dư.

Anh vội vàng muốn để điện thoại về chế độ yên lặng.

Thể nhưng tay vừa chạm vào di động, anh đã chú ý đến người nhắn tin liên tục cho Uyển Dư, chính là Hàn Tịnh.

Anh nhất định sẽ chia tay Uyển Dư!
Vừa nhìn thấy tin nhắn này, Lục Minh Thành liên cười lạnh.

Tốt lắm, cháu ngoại của anh công khai đào góc tường nhà anh.

Hơn nữa, không chỉ đục khoét nên nhà mà còn không quên đá cho anh một cước.

Bây giờ đàn ông đi đào tường nhà người khác, một chút liêm sỉ cũng không có vậy àI Hừ! Hừ! Lục Minh Thành quái gở cười một tiếng, tên cháu ngoại trai lớn tướng của anh thật sự nói anh thành Trần Thế Mỹ bạc tình, bạc nghĩa!