Anh ta bây giờ chủ động giúp đỡ Uyển Dư, Uyển Dư có thể sẽ không biết ơn, nhưng nếu như vào lúc Uyển Dư thực sự tới bước đường cùng đến cầu xin anh ta giúp đỡ, anh ta có thể muốn làm gì thì làm.

Uyển Dư thực sự không nói nên lời, cô không ngờ răng Triệu Na lại đem chuyện này làm náo loạn lớn như vậy, cô biết cô bây giờ muốn rời đi cũng không dễ dàng gì, cô bắt buộc phải chứng minh bản thân minh vô tội.

“ Uyển Dư, cô nhanh đem quần áo giao ra đây! Giữa thanhh thiên bạch nhật cô làm ra chuyện xấu hổ như vậy cô không cần mặt mũi sao! Tôi là bạn học của cô, cô không xấu hổ à, tôi còn cảm thấy mất mặt giùm cô nữa!" Triệu Na lớn giọng nói chỉ sợ người khác không nghe thấy được.

Ánh mắt Uyển Dư lạnh lùng, mỗi lần nghe Triệu Nai nhắc tới hai từ bạn học, cô tận đáy lòng cảm thấy kinh tởm.

Triệu Na với Diệp Hiểu Khê đều lớn hơn có bốn năm tuổi, nhưng cô lại cùng bọn họ học cùng trường đại học.

Cô chính là thần đồng huyền thoại, một bước liền nhảy lớp, mười lăm tuổi đã được nhận vào trường đại học tốt nhất ở Hải Thành.

Uyển Dư không một chút hoảng sợ, cô bắt gặp ánh nhìn của Triệu Na liền nói từng chữ một: * Triệu Na, trong cửa hàng có camera giám sát, có phải tôi lấy trộm áo quần không đi xem camera giám sát liền rõ ràng, hà cớ gì ở đây lãng phí thời gian, chó điện làm loạn cắn người?!"

Chó điên?!

Triệu Na tức đến tại cả mặt, tay cô ta liền vô thức giớ lên, nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người cổ ta mới cố gắng kìm nén ý muốn tát Uyển Dư một cái “ Uyển Dư, cô đừng có ở đây ngụy biện nữa! Vừa rồi mấy người chúng tôi đều nhìn thấy hết rồi, lúc nãy chiếc váy dạ hội vẫn còn ở đây.

Ngay khi cô bước vào chiếc váy dạ hội liền không thấy nữa, cô nói xem nếu như không phải cô trộm đồ thì ai có thể trộm nó đây?!"

Sau khi nhận cái nháy mắt của Triệu Na, nhân viên Tiểu Tôn cũng nhanh chóng tiếp lời: “ Đúng vậy, vị tiểu thư này chúng tôi đều thấy cả rồi, quả nhiên sau khi cô bước vào chiếc váy dạ hội liền không thấy nữa! Chúng tôi cũng không muốn đem sự việc này làm quả lên, cô chỉ cần đem chiếc váy dạ hội giao ra chúng tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra!

Tôi căn bản không có lấy chiếc váy dạ hội đó, làm sao tôi giao nó ra đây?!" Nói xong lời này Uyển Dư cũng không còn nóng lòng nói nữa, cô muốn xem xem những người này còn có thể vô liêm sỉ đến cỡ nào! * Vị tiểu thư này, cô đừng làm khó cho chúng tôi nữa, cô đem chiếc vảy giao ra đi!” nhân viên Tiểu Trình thành khẩn nói với Uyển Dư “ Chiếc váy dạ hội đó tấn hai mươi tám vạn tâm tệ, nếu như không tìm được tôi với Tiểu Tôn nhất định sẽ bị đuổi việc! Xin cô đây đừng làm khó chúng tôi nữa có được không! " Hai mươi tám vạn tám cô ta cũng thực sự dám trộm I * Đúng rồi, chuyện này cũng được xem như là trộm cấp nghiêm trọng chứ? Loại người này nên bị đưa đến đồn cảnh sát " Cô gái này nhìn không giống kẻ trộm al.

Thời đại này, đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài

Nghe những lời bàn tán xung quanhh, lòng tự tin của Triệu Na càng ngày càng mạnh, cô ta chỉ thẳng vào mặt Uyễn Dư " Nhanh đem chiếc váy giao ra đây! Cô thực sự muốn hại người khác mất đi bát cơm cô mới vui vẻ sao?!

Uyển Dư, sao cô có thể giống như trước kia ích kỷ như vậy!" "Triệu Na, tôi nói rồi, muốn làm rõ chân tướng sự thật thì kiểm tra camera giám sát, chiếc váy lớn như vậy thực sự có thể bay đi?!

Dừng một chút Uyển Dư tiếp tục nói: " Cũng đúng, trong lòng cô chột dạ căn bản không dám đi kiểm tra camera giám sát 2 " Chuyện này." Triệu Na không ngờ rằng Uyển Dư sẽ chặn họng có như vậy, sau khi phản ứng lại cô ta nhanhh chóng nói: " Uyển Dư, đừng có ăn không nói có! Chúng tôi đều nhìn thấy cả rồi, chính cô là người trộm chiếc váy! Cô hôm nay hoặc là đem chiếc váy giao ra đây hoặc là đền tiền, nếu không cô đừng nghĩ tới việc rời khỏi chỗ này!"

Bảo vệ cũng nghe thấy động tĩnh ở đây liền vội vàng chạy tới, nhân viên Tiểu Tôn chỉ vào Uyển Dư: “ Cô ta trộm quần áo ở chỗ chúng tôi còn không chịu thừa nhận!"

Nghe thấy lời nói của Tiểu Tôn, Uyền Dư trực tiếp bật cười, bây giờ ở cái xã hội này thực sự có tiền có thể mua chuộc người khác nha, con người này vì một chút lợi ích kia thực sự có thể trơ mắt nói dối

Triệu Na lặng lẽ giờ ra ba ngón tay cho Tiểu Trình, cô ba van tệ.

Tiểu Trình hiểu ra liền nhanh chóng nói: điều đó có nghĩa là sau khi việc thành công sẽ đưa " Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy! Chính là cô ta trộm áo quần ở cửa hàng chúng tôi!"

Triệu Na đắc ý, cô khinh thường liếc mắt nhìn Uyển

Dư: " Uyển Dư, bây giờ cô còn có gì để nói?"

Quay mặt lại, Triệu Na lại nói với nhân viên bảo vệ “ anh bảo vệ, cô ta trộm áo quần gần ba mươi vạn tê

Không thể để yên dễ dàng như vậy!Tôi đề nghị bây giờ đưa cô ta tới đồn cảnh sát

Ngay khi giọng nói của Triệu Na vừa dứt, một giọng nói lạnh đạm như trên đỉnh núi lạnh léo từ trong không trung vang lên.

" Đưa ai đến đến cảnh sát

Đám động tự động nhường chỗ cho anhh, đôi chân dài thẳng tắp bước tới, người đàn ông toàn thân lạnh lẽo ưu nhã bước tới trước mặt Uyển Dư.

Lục Minh Thành.

Trung tâm mua sắm rất ấm áp, nhưng ngay khi Lục Minh Thành xuất hiện, nhiệt độ xung quanh nháy mắt đã giảm đi vài độ.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt giống như một tác phẩm điêu khắc thời Hy lạp cổ đại, Triệu Na sửng sốt đến mức hai mắt muốn rớt ra, khuôn mặt này, ngày thường có ta có thể nhìn thấy trên tạp chí tài chính, cổ ta chưa bao giờ dám nghĩ tới có một ngày anh thực sự sẽ xuất hiện trước mặt cô ta.

Trong lòng Triệu Na hưng phấn đến lạ thường, cô ta tiến lên một bước lộ ra vẻ nịnh nọt: “ Lục Thiếu, cô ta trộm áo quần hàng hiệu của họ Lục, chúng tôi chuẩn bị đưa cô ta đến đồn cảnh sát!" " Lục Thiếu, anhyên tâm, tôi nhất định sẽ giúp anh lấy lại công bằng, không để cô ta ban ngày ban mặt trộm đổ của nhà họ Lục!"

Tiểu Tôn và Tiểu Tình cũng rất phấn khích, bọn họ không dám nghĩ đến việc trong đời này có thể gặp được đại boss được người ngoài nhắc đến trong truyền thuyết.

Đại boss thực sự quá đẹp trai rồi, khi chất mạnh mẽ, còn đẹp trai hơn những nam minh tinh đẹp trai nhất mà họ từng theo đuổi qua nữa! Tấn Chí Minh cũng kích động khi thấy Lục Minh Thành, nhà họ Tần những năm gần đây phát triển rất tốt, nhưng lại không thể nào đem so sánh với nhà họ Lục được.

Hơn nữa gần đây công ty của anh ta lại muốn đấu thầu một dự án của nhà họ Lục, nếu có thể thành công trúng thầu thi sự nghiệp của nhà họ Tần nhất định sẽ lớn mạnh gấp đôi.

Cơ hội tốt để kết giao với Lục Minh Thành như thế này Tần Chí Minh tự nhiên sẽ không buông tha.

Tần Chí Minh trên mặt thay đổi vẻ kiêu ngạo, anh ta bước lên phía trước thân thiện vươn tay hướng tới Lục

Minh Thành: “ Lục tổng, Tần Chí Minh tập đoàn họ

Tần, hân hạnh được gặp anh.".