Nửa tháng trôi qua, trừ việc không có tự do, Tiết Lệnh Vi xem như vẫn sống thư thái.

Đã sắp đến sinh nhật Triệu Duật, Thẩm Vân dạo gần đây không luôn vắng mặt trong phủ Đề đốc nữa, nàng ta bắt đầu phân phó hạ nhân chuẩn bị. Dường như Thẩm Vân cực kỳ coi trọng sinh nhật của Triệu Duật.

Trong án xử Hoàng thái tử năm đó có vô số người bị liên lụy mà chết trong tay mẫu thân, Triệu gia cũng vậy, bị liên lụy cửu tộc, chỉ có Triệu Duật cùng vị biểu cô Thẩm Vân còn sống.

Năm đó nàng cũng biết được vài chuyện, những kẻ được phái đi bao vây diệt trừ đảng Hoàng thái tử chính là người Tây Hán và Cẩm Y Vệ. Những người đó luôn luôn diệt trừ dị kỷ sạch sẽ, không để lại hậu hoạn, năm đó Triệu Duật chẳng qua chỉ là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi mà thôi, y và Thẩm Vân đã làm thế nào mà tránh được một kiếp vậy?

Điều này chỉ sợ chỉ có mỗi Triệu Duật và Thẩm Vân biết.

Tuy tò mò thật, nhưng Tiết Lệnh Vi sẽ không nhàn rỗi mà đi điều tra, quá khứ Triệu Duật thế nào, tương lai Triệu Duật thế nào, đều không liên quan đến nàng.

Đây là lần đầu tiên Tiết Lệnh Vi biết sinh nhật của Triệu Duật. Trước kia nàng từng hỏi y, nhưng khi đó y lại nói không nhớ rõ.

Y sinh vào đầu tháng hai, còn mười hai ngày nữa.

Ngọc Như cũng bắt đầu chuẩn bị sớm, nói là chuẩn bị một điệu múa tỳ bà, đến lúc đó nở rộ phong hoa trong yến hội. Nàng ta không tránh Tiết Lệnh Vi, muốn làm gì đều phụng cáo hết cho nàng.

Thật ra Ngọc Như không giữ bí mật cũng vì muốn biết Tiết Lệnh Vi sẽ chuẩn bị gì cho ngày đó. Dù sao nàng ta biết Tiết Lệnh Vi có danh hào đệ nhất vũ cơ của Giang Nam, một vũ khuynh thành. Nàng ta nghe người ta nói vào trung thu hôm đó, Tiết Lệnh Vi đã dùng một điệu múa mà thu hút Triệu Duật, nên mới được đưa vào phủ Đề đốc làm thị thiếp Triệu Duật.

"Luôn nghe nói Hồng Lăng muội muội nhất vũ khuynh thành mãi, tỷ tỷ bất tài, muốn nhờ muội muội chỉ điểm một ít, không biết muội muội có thể chỉ giáo không?"

"Ngọc Như tỷ tỷ quá khen, kỳ thật những điệu múa đó của muội cũng không lên được mặt bàn đâu." Tiết Lệnh Vi muốn nói qua loa có lệ cho xong. Trời mới biết nàng căn bản không biết múa, nhiều lắm chỉ biết một điệu mà trước đó Vinh Nương có dạy nàng, nhưng cái đó căn bản không lấy ra được trước mặt Ngọc Như, huống hồ đã qua lâu vậy rồi, những vũ bộ ấy nàng đã quên kha khá.

Có ai biết cái danh 'nhất vũ khuynh thành' này của nàng căn bản chỉ là mạo danh thay thế?

"Hồng Lăng muội muội sao lại khiêm tốn như thế chứ? Nếu điệu múa của muội không lên mặt bàn được, vậy tỷ đây còn làm gì được chứ?"

Ngọc Như cười lạnh trong lòng. Hồng Lăng này dung mạo dáng người không kém, nàng ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Tiết Lệnh Vi có thể múa kinh diễm đến trình độ nào, đến lúc đó, nàng ta cũng chuẩn bị trước được.

Tiết Lệnh Vi thấy bộ dáng không chịu bỏ qua của Ngọc Như, đang nghĩ ngợi tiếp tục qua loa cho xong thì Thanh Nghiên đứng bên cạnh chợt nói: "Nếu Ngọc Như tỷ tỷ tới mời Hồng Lăng tỷ tỷ chỉ giáo, không bằng Ngọc Như tỷ tỷ nhảy một điệu trước, Hồng Lăng tỷ tỷ cũng dễ chỉ điểm hơn không phải sao?"

Ngọc Như nghe xong, nở nụ cười tràn đầy tự tin. Tuy không biết Hồng Lăng này được mấy cân mấy lượng, nhưng nàng ta vẫn cực kỳ tin tưởng vào vũ kỹ của mình.

"Thanh Nghiên muội muội nói rất đúng, vậy không bằng ta bêu xấu trước mặt hai vị muội muội trước rồi Hồng Lăng muội muội chỉ điểm, thế nào?"

Tiết Lệnh Vi nói gì thêm cũng không phải, chỉ đành cười đồng ý. Ngọc Như nói chuẩn bị một chút, liền bắt đầu dáng múa lay động. Tiết Lệnh Vi chột dạ cực kỳ, nàng có hiểu điệu múa này tốt hay xấu đâu? Chỉ biết là đẹp hay khó coi thôi --

Huống hồ Ngọc Như quả thật múa rất đẹp.

* * *

Editor: Mi An