"Thế à." Không ngờ Triệu Duật không phủ nhận, nhưng y lại nói tiếp: "Nhưng hiện tại muốn nói miễn đi hình phạt cho Ngọc Như cũng đã chậm, nàng ta đã bị lãnh mười lăm côn rồi."

Tiết Lệnh Vi lần đầu tiên thấy Triệu Duật nghiêm trang chơi xấu như vậy, Triệu Duật chắc chắn mình sẽ múa vào ngày đó đến thế, chẳng lẽ thật sự cảm thấy mình múa đẹp tại cung yến Trung Thu sao? Cho nên cho rằng mình hiện giờ vũ kỹ khuynh thành thật sao?

"Đại nhân, người biết nô gia có bản lĩnh gì rồi mà." Nàng ẩn ẩn nhắc nhở y.

"Ta không biết." Trông Triệu Duật như không biết thật, "Không bằng nàng kể xem nàng có bản lĩnh gì?"

Tiết Lệnh Vi hơi bực mình: ".. Thôi, đại nhân không biết, nô gia cũng không có gì để nói."

"Ân, vậy thì không nói." Triệu Duật không truy vấn, chỉ dặn dò: "Đến lúc đó đừng múa khó xem như hôm nay đấy."

Bị nói thẳng khó xem, Tiết Lệnh Vi dừng một chút. Nhìn về khuôn mặt đang mỉm cười của Triệu Duật, nàng âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng mặt ngoài vẫn gượng cười nói: "Khó xử đại nhân rồi, đại nhân thế mà cũng biết nô gia nhảy khó xem cơ."

"Luyện cho nhuần nhuyễn vào, sẽ đến một ngày có thể lấy ra gặp người." Triệu Duật tựa hồ đã hạ quyết tâm muốn nàng biểu diễn trước mặt mọi người, Tiết Lệnh Vi không biết trong lòng y đang nghĩ gì, nếu biết dáng múa nàng khó coi, còn ôm kỳ vọng gì với nàng nữa? Lát sau, nàng lại nghe y nói: "Tối nay ta ở lại Đông Hán, ngày mai mới có thể trở về, mười mấy canh giờ này đủ để nàng luyện hoàn chỉnh điệu múa ấy. Chiều mai ta về sẽ xem nàng luyện thế nào." Dứt lời, y cuộn ngón tay lướt qua gò má nàng, "Đừng lười biếng, ta biết hết đấy."

Thấy Triệu Duật không có ý định buông tha mình, Tiết Lệnh Vi chỉ đành đáp: "Nô gia nhớ kỹ."

Triệu Duật dứt lời, liền đi Đông Hán.

Triệu Duật đi rồi, Thanh Nghiên và Tiết Lệnh Vi trở về phòng.

Thanh Nghiên thấy Tiết Lệnh Vi nằm lên giường, nàng không biết vì sao Hồng Lăng lại có biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc như thế, nhưng Triệu Duật có thể vì Hồng Lăng mà phạt Ngọc Như, còn chủ động bảo Hồng Lăng múa vào ngày đó, có thể thấy được địa vị của Hồng Lăng trong lòng Triệu Duật đủ để vượt qua nữ nhân Ngọc Như kia.

"Hồng Lăng tỷ tỷ, không nghĩ tới tỷ thông minh như thế, ngay từ đầu vũ kỹ kia của tỷ quả thật cũng làm muội kinh hãi, nhưng sau đó thấy dáng vẻ Ngọc Như bị tức giận đến khóc thì muội liền hiểu, thì ra Hồng Lăng tỷ tỷ là vì chiêu thức ấy, hôm nay Ngọc Như bị phạt, xem nàng ta còn kiêu ngạo thế nào!"

Tiết Lệnh Vi kinh ngạc cái gọi là "hiểu" này của Thanh Nghiên, nói: "Tỷ không nghĩ tới chuyện sẽ căng thẳng với Ngọc Như đâu, tỷ thật sự không biết múa."

Đôi mắt Thanh Nghiên cong lên thành viền trăng non: "Hồng Lăng tỷ tỷ khiêm tốn như vậy làm chi? Nếu không biết múa, sao đại nhân bảo tỷ múa trước mặt khách khứa tại bữa tiệc sinh nhật của đại nhân được?"

Thanh Nghiên đúng là đã nói trúng tim đen, nàng cũng muốn biết Triệu Duật có ý gì. Hơn nữa nếu mặt nàng bại lộ trước mặt mọi người, chắc chắn sẽ dấy lên tranh luận.

Hay là -- Triệu Duật muốn cố ý để người khác nhận ra nàng sao?

"Hồng Lăng tỷ tỷ, trông đại nhân có vẻ thích tỷ thật đó, còn chưa bao giờ thấy ngài ấy thân mật với môt nữ tử nào như tỷ, ngay cả Ngọc Như, ngài ấy cũng không chủ động đến gần thế đâu!" Thanh Nghiên rất xem trọng Tiết Lệnh Vi, "Chỉ cần Hồng Lăng tỷ tỷ giành được toàn bộ sự sủng ái và tín nhiệm của đại nhân, đến lúc đó dù là muốn đuổi Ngọc Như kia ra phủ cũng chỉ cần một câu thôi."

Tiết Lệnh Vi chỉ đành cười gượng.

Thanh Nghiên không biết thân phận thật sự của nàng, cũng không biết giữa nàng và Triệu Duật rốt cuộc có một quá khứ thế nào, hiển nhiên nói rất nhẹ nhàng.

Nhưng nàng biết Triệu Duật đã thủ hạ lưu tình với nàng, nếu không đổi lại là người khác, chỉ dựa vào việc nàng là người Hoàng thượng phái tới, nàng đã là một xác chết từ lâu rồi.

* * *

Editor: Mi An