"Thì ra là vậy." Tiết Lệnh Vi đã biết xuất thân của Ngọc Như, lúc ấy chỉ than Án Sát Sứ nãy cũng thật là nhẫn tâm, đứa nữ nhi dưới gối duy nhất cho thái giám làm thiếp, nguyên do trong đó nhất định rất phức tạp.

Nhưng đó là chuyện của Triệu Duật, chẳng liên quan gì đến nàng cả.

"Nhưng tỷ phải chuẩn bị cái gì?" Tuy Thanh Nghiên bình thường không tranh không đoạt nhưng thật ra lại là người nắm không ít những chuyện trong phủ Đề Đốc, thấy bộ dáng có cách của Thanh Nghiên, Tiết Lệnh Vi chỉ đành hỏi nàng.

"Đại nhân thật ra rất thích mỹ nhân biết múa, ngoại trừ Ngọc Như, đại đa số nữ nhân bị ban cho phủ Đề Đốc trước kia đều vũ kỹ không tệ, hơn nữa đại nhân còn thích mỹ nhân mặc hồng thường [1] mà múa, muội nhớ rõ vào đêm tỷ tỷ nhập phủ, không phải cũng mặc xiêm y màu đỏ sao?"

[1] 红裳 tương tự như hồng y

Tiết Lệnh Vi nhớ lại ngày đó, nàng quả thật có mặc hồng y.

- - Lúc ấy Vinh Nương yêu cầu nàng ăn mặc như vậy, thế mà hôm nay nàng mới biết được lý do.

Là để đón ý nói hùa theo sở thích của Triệu Duật sao?

Mấy năm ấy Triệu Duật làm nô hầu hạ nàng, quả nhiên thâm tàng bất lậu. Nàng nhớ rõ sở thích của Triệu Duật phần lớn đều thiên hướng những thứ gì đó thanh lịch trang nhã. Những năm đó vì khí chất sạch sẽ như lan không thể nào tìm thấy trong cung đình đế vương gia của y, nàng mới thích y như thế, luôn quấn quýt lấy y như thế.

Khi đó Triệu Duật chính là ánh trăng trong lòng nàng.

Bây giờ nhớ lại, chỉ còn không dám hồi ức nữa.

Tiết Lệnh Vi đại khái đã hiểu ý của Thanh Nghiên: "Chẳng lẽ ý muội là, muốn tỷ mặc hồng y múa cho y xem?"

"Luận về thủ đoạn và tâm cơ chúng ta đều kém hơn Ngọc Như, nếu không rèn sắt khi còn nóng, chúng ta sau này chỉ có thể mục rữa ở đây mãi, đến chết cũng không ai hỏi thăm!"

Tiết Lệnh Vi nhìn chằm chằm Thanh Nghiên một lát, quen biết nhau càng lâu, nàng càng phát hiện Thanh Nghiên có ý chí và dục vọng cực kì mãnh liệt nào đó.

Dường như đã bắt đầu từ khi mẫu thân muội ấy qua đời.

Thanh Nghiên cầm tay Tiết Lệnh Vi: "Hồng Lăng tỷ tỷ, giữa muội và tỷ không có gì cần che che giấu giấu cả, trên đời này giờ chỉ còn Hồng Lăng tỷ tỷ đối xử với muội tốt nhất, muội nguyện ý vì Hồng Lăng tỷ tỷ làm tất cả mọi chuyện. Nhưng Hồng Lăng tỷ tỷ cũng phải rõ ràng một chuyện, muội lúc này chỉ có thể dựa vào một mình tỷ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu."

Nhưng đều là để sống sót, không bị người khác ức hiếp.

Về mặt ý nghĩa nào đó, thật ra Thanh Nghiên cũng giống nàng. Nàng có thể hiểu được sự thay đổi của Thanh Nghiên.

Tiết Lệnh Vi dừng một chút, cầm ngược lại tay Thanh Nghiên: "Yên tâm, tỷ hiểu cả."

Lời Thanh Nghiên không phải không có lý, nàng không thể lãng phí niềm yêu thích hiện tại Triệu Duật dành cho nàng. Nàng phải chủ động ra tay. Triệu Duật hiểu nàng tận gốc rễ, nếu nàng cứ mãi mơ hồ về Triệu Duật như thế này, vậy chỉ đành luôn bị Triệu Duật dắt mũi đi.

Nếu Triệu Duật thích nàng ngoan ngoãn, vậy nàng sẽ tuân theo.

Giờ Mùi, Triệu Duật mới vừa hồi phủ, Tiền Trọng liền lập tức nói y: "Đốc Công, Hồng Lăng cô nương muốn thỉnh Đốc Công tới phòng khách, nói là sẽ luôn ở đó chờ Đốc Công."

"Có chuyện gì à?" Từ trước đến nay Tiết Lệnh Vi toàn trốn y mà không kịp, chưa bao giờ chủ động thỉnh y sang. Cả hôm nay cũng vậy, nếu muốn xem nàng múa, y đã lường trước mình mà không sai người dẫn nàng, nàng sẽ không chủ động đến gặp y đâu. Nhưng mà, Tiền Trọng lại nói Tiết Lệnh Vi chủ động chờ y, nhất định có việc.

"Nói là muốn múa một điệu cho Đốc Công xem."

"Chỉ vậy thôi?"

Tiền Trọng trả lời: "Hình như.. Chỉ vậy thôi."

* * *

Editor: Mi An