Tiết Lệnh Vi thấy y không nghe rõ, nghĩ nếu bị người khác nghe thấy mình muốn đi nhà xí cũng quá mặt mũi, vì thế nàng tiến đến bên tai Triệu Duật: "Người có ba việc gấp trong đời, đại nhân."

Triệu Duật giờ mới nghe rõ.

Tiết Lệnh Vi sợ y không tin, làm ra vẻ gấp rút lại nhịn không được, bổ sung một câu: "Đại nhân, nếu ngài không cho nô gi đi trước, nô gia sợ sẽ nhịn không được......"

Triệu Duật thấy nàng như vậy, nhếch môi, không khó xử nàng: "Đi đi."

Tiết Lệnh Vi được Triệu Duật ngầm cho phép, lập tức đứng dậy rời đi.

Hành động thân mật vừa rồi của hai người đều rơi vào mắt Trịnh Quý phi.

Nàng và y đã quen biết nhiều năm, có lần nào nàng thấy y cho phép nữ tử khác thân cận y như vậy trừ nàng không? Chẳng lẽ y thật sự thích gương mặt kia sao? Hay là --

Thấy Triệu Duật nở nụ cười với nữ nhân kia, Trịnh Quý phi chỉ cảm thấy khó thở. Quá khó chịu, nàng lại uống lên vài chén, cung tỳ thấy thế, khuyên nàng: "Nương nương, hôm nay vui vẻ nhưng vẫn nên uống ít......"

"Lúc nào đến phiên ngươi lắm miệng?"

Cung tỳ kia thấy ánh mắt của Trịnh Quý phi, sợ tới mức rụt đầu không dám nói nữa.

--

Sau khi ra ngoài nhà xí, Tiết Lệnh Vi như trút được gánh nặng, giãn người ra, nghe thấy tiếng đàn tranh không xa, thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi nàng ngồi ở đó, cảm giác khó chịu như cả người bị cái gì nặng ngàn cân đè ép vậy, đột nhiên làm nàng đau lưng mỏi eo. Mắt thấy đã qua ngọ thiện, sáng nay nàng lại chưa ăn gì, bụng đã đói đến mức kêu sồn sột, vì thế chạy ra sau bếp. Hôm nay cơ bản là hạ nhân trong phủ đều chạy tháo khắp nơi, những món ăn đã hoàn thành trong bếp đều được dâng lên yến hội.

"Hồng Lăng cô nương, sao cô lại tới đây?" Dương sư phụ trong bếp đang ước lượng rau trong nồi để xào, đảo mắt liền thấy Tiết Lệnh Vi xuất hiện.

"À...... Ta muốn đến tìm chút đồ ăn."

Hạ nhân lục tục bưng đồ ăn đã nấu xong đi, Tiết Lệnh Vi tự giác lùi sang một bên, tránh va trúng ai.

"Cô nương, ở đây thật sự không rảnh tay làm đồ ăn cho cô......"

"Không cần không cần, có bánh bao là được."

"Bánh bao không có, màn thầu thì có mấy cái, hay là cô nương lót dạ trước, ta xào đồ ăn xong rồi làm cho cô nương nhé?"

Tiết Lệnh Vi đói lả, cầm hai cái bánh bao tìm một chỗ không người ngồi gặm. Hai cái bánh bao vào bụng, nàng mới thấy đỡ hơn một chút, ăn xong nàng ngồi lì ở đây, chờ yến hội kết thúc rồi ra ngoài.

Lấp bụng xong, nàng bắt đầu suy nghĩ linh tinh với ao cá vàng trước mặt. Trông Trịnh Quý phi có vẻ thích Triệu Duật thật, không biết Triệu Duật và Trịnh Quý phi, có phải cũng giống như y và Ngọc Như......

Tiết Lệnh Vi phát giác suy nghĩ của mình thật không đứng đắn, tức khắc nóng bừng mặt. Đám người trong kinh thành này, nàng thật sự càng ngày càng không hiểu. Chu Uân có thể chấp nhận sủng phi mình qua lại với một hoạn quan sao?

Tiết Lệnh Vi quơ quơ đầu, nàng quan tâm mấy cái này làm gì? Quan hệ của Triệu Duật loạn như vậy, nàng vẫn là nhanh chóng tìm cơ hội chạy trốn cho thỏa đáng.

Vốn định ở đây chợp mắt một lát, nhưng có lẽ vì ánh mặt trời hôm nay khá ấm áp, nàng bất giác ngủ thiếp đi, sau đó bị cái lạnh đánh thức. Giờ đã vào đông, nàng không ngờ rằng mình ngủ say như vậy, Vừa mới đứng dậy muốn đi tìm Thanh Nghiên liền cảm thấy đầu hơi choáng, bước chân cũng có chút lảo đảo.

Xem ra nàng nhiễm phong hàn rồi.

Tiết Lệnh Vi không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng trong phủ đã không còn tiếng đàn tranh nữa. Nàng bất chấp có phải yến hội đã kết thúc chưa, giờ vẫn nên ra sau bếp uống chút canh gừng thì hơn, bị nặng hơn thì phiền toái lắm.

Mới vừa đi chưa được mấy bước, Triệu Duật đã vừa lúc đến đây.

"Đại nhân?" Triệu Duật đến, chắc kết thúc rồi.

"Người trong bếp mới tìm nàng." Triệu Duật nói.

"Tìm nô gia?"

Triệu Duật chuyển bàn tay đang đặt sau lưng ra phía trước, đưa cái mâm đựng nửa con gà quay cho nàng. "Không phải đói bụng à?"

Vốn dĩ hai cái bánh bao vừa rồi chẳng thể nào no bụng nổi, Tiết Lệnh Vi không đói bụng lắm, nhưng vừa ngửi thấy mùi gà thì nàng lại đói. Tiết Lệnh Vi vui sướng nhận lấy, cười hì hì: "Cảm ơn đại nhân."

Triệu Duật thấy nàng vui vẻ, ôn hòa cười.

Tiết Lệnh Vi xoay người vừa định gặm một miếng thì thấy Trịnh Quý phi đang đứng dưới tàng cây hải đường cách đây không xa, khựng lại theo phản xạ. Sao Trịnh Quý phi lại ở đây? Chẳng lẽ yến hội chưa kết thúc sao?

Trinh Quý phi tiến tới ngay khi Tiết Lệnh Vi phát hiện nàng.

"Bổn cung tưởng Triệu Đốc công muốn đi đâu, thì ra là tìm người." Trịnh Quý phi nở nụ cười, ý cười lại không vào đáy mắt.

***

Editor: Mi An