Trong khoảnh khắc ấy, nàng lại đặt mình vào trong phủ Trưởng công chúa tĩnh mịch, máu chảy thành sông, những gương mặt nàng quen thuộc ngày xưa cả người đẫm máu mà nằm la liệt khắp nơi. Nàng không bận tâm, cuống cuồng chạy về tẩm điện của mình, nhìn thấy Triệu Duật bị đao cắt xén biến dạng cả bộ mặt, khắp người toàn là máu, ngã vào dưới hành lang lần đầu hai người gặp nhau. Mặc cho nàng tê tâm liệt phế kêu y gọi y, cũng không hề đáp nàng một tiếng.

Ánh trăng chung quy vẫn bị chôn vùi trong từng thớ đất bạc bẽo của năm tháng.

Nàng đau lòng thở không nổi, tất cả mọi người đã chết, mẫu thân đã chết, Triệu Duật cũng đã chết, phủ Trưởng công chúa cũng không còn nữa, chỉ còn một mình nàng.

Trên người nàng thấm đẫm máu tươi của Triệu Duật, nàng nhào vào người y khóc không ngừng nghỉ, lại chợt nghe thấy phía sau có ai gọi tên nàng. Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Duật mặt không biểu cảm, một thân giết chóc.

Nàng thấy kiếm của hắn đang rỉ máu, cơn hận thù tức khắc lấp đầy lồng ngực nàng, là hắn giết Triệu Duật của nàng!

Nàng chưa bao giờ căm hận bi thống sâu đậm đến thế, nàng không thấy mẫu thân chết như thế nào, nàng cũng không muốn tưởng tượng ra. Triệu Duật, người tốt nhất khắp thiên hạ ấy, không phải chết trước mắt nàng, nhưng trong giấc mộng này, nàng lại thấy được.

Triệu Duật kia lạnh lùng nói với nàng: "Theo ta, hoặc là, ta giết nàng."

Nàng sẽ không theo hắn, dựa vào đâu mà nàng phải đi với cái tên đã giết Triệu Duật của nàng chứ?

Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua thân xác đã lạnh lẽo đang nằm trên mặt đất của Triệu Duật, tâm như bị ai vò nát.

Nàng lại quay đầu nhìn về phía Triệu Duật máu lạnh kia, trầm mặc hồi lâu, đứng dậy nhào tới thân kiếm hắn.

-- Vậy hãy để hắn giết nàng đi.

......

Trong mộng hư hư thật thật, mặc dù nàng không thể chấp nhận nổi khi thấy Triệu Duật chết đi, nhưng phần lớn cảnh trong mơ vẫn là những tháng ngày vui sướng trước đây. Mơ một giấc mộng như thế, nàng lại bắt đầu quyến luyến quá khứ.

Khi ý thức từng chút một rời đi cảnh trong mơ, nàng ẩn ẩn nghe thấy tiếng trách cứ rít gào đầy phẫn nộ của Triệu Duật. Đến khi tỉnh lại, Tiết Lệnh Vi mới phát hiện bên gối mình đã ướt đẫm.

Nàng cảm thấy cả người nhẹ bẫng, giật giật ngón tay, mới phát hiện mình đang nắm tay một người. Nàng thoáng ngẩng đầu nhìn lên, thấy người đang tựa vào mép giường nàng ngủ là Triệu Duật, mà tay của Triệu Duật đang bị nàng bắt lấy.

Tiết Lệnh Vi lập tức rút tay về, lại đánh thức Triệu Duật.

Triệu Duật thấy nàng rốt cuộc tỉnh lại, nhẹ nhàng thở ra. Sắc mặt của hắn có vẻ mỏi mệt, ngữ điệu lại rất ôn hòa: "Nhiễm Nhiễm, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi. Còn chỗ nào không thoải mái không? Nàng muốn ăn chút gì không?"

Tiết Lệnh Vi ngơ ngẩn nhìn hắn, trong mộng và ngoài mộng phảng phất cách cả một đời.

Hắn không phải Triệu Duật của nàng.

Nàng không phải loại người thích đi con đường hướng đến bóng tối, không phải loại người thích để tâm vào chuyện vụn vặt tự làm mình không thoải mái. Nhưng bây giờ, nàng thật sự nản lòng thoái chí, nhìn cái người trước mắt này, trong lòng vẫn bắt đầu sinh ra hận ý và bi ai.

Triệu Duật thật sự chết trước mặt mình như vậy, nàng hoàn toàn không thể chấp nhận.

Triệu Duật thấy nàng không đáp lại mình, vẻ mặt cũng hơi kì lạ, hỏi: "Nàng sao vậy?"

Tiết Lệnh Vi lắc đầu, bây giờ nàng không muốn nói chuyện lắm.

Nàng chống khủyu tay xuống muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể lại một chút sức lực cũng không có. Triệu Duật thấy thế, ngồi xuống mép giường, ôm nàng lên, sau đó cất giọng phân phó hạ nhân ngoài cửa đưa cháo vào.

Triệu Duật còn đang mặc bộ quan phục thái giám Đề đốc, chẳng lẽ là mới vừa về?

Nếu là bình thường thì Tiết Lệnh Vi không thấy có gì, nhưng hôm nay, không hiểu sao nàng cảm giác y phục của hắn cực kỳ chói mắt.

Triệu Duật vẫn chưa phát giác chút biến hóa nhỏ bé ấy của nàng, chỉ chờ hạ nhân đưa cháo trắng tới, xoay người ngồi sau lưng nàng, để nàng dựa lưng vào mình, sau đó cần thận thổi muỗng cháo cho nguội rồi đưa đến bên môi nàng.

Tiết Lệnh Vi dừng một chút, há miệng ăn.

Trong lúc ăn, hai người không hề nói một câu, Triệu Duật đút nàng ăn cháo, nàng chỉ ngoan ngoãn ăn hết.

Từ trước đến nay y luôn tinh tế khi hầu hạ nàng, hắn cũng là một người tỉ mỉ.

Ăn cháo xong, Tiết Lệnh Vi cảm thấy sự khó chịu trên người đã được giải thoát đi rất nhiều. Triệu Duật mới vừa đặt chén xuống, Tiền Trọng liền đi vào, nói là có việc cần bẩm báo.

Triệu Duật gật đầu, ý bảo hắn ra ngoài trước, sau đó nhẹ nhàng buông Tiết Lệnh Vi ra.

Tiết Lệnh Vi nói: "Nô gia muốn ngồi một lát."

"Được." Triệu Duật theo ý nàng, đỡ nàng dựa vào đầu giường rồi cầm hai cái gối mềm lót sau lưng nàng.

"Nàng nghỉ tạm một lát đi, còn muốn ăn gì thì phân phó hạ nhân, tối ta sẽ về với nàng."

Tiết Lệnh Vi đáp một tiếng. Triệu Duật mỉm cười với nàng, xoay người ra ngoài.

Triệu Duật hôm nay, dường như quá mức ôn hòa với nàng rồi, ôn hòa đến mức làm nàng cho rằng đây là Triệu Duật trước kia. Nếu không có bộ xiêm y mà hắn đang mặc, phỏng chừng nàng sẽ xem hắn thành y.

Trong lòng Tiết Lệnh Vi rất rõ ràng, quá khứ chẳng qua chỉ là trò bịp bợm của hắn.

***

Editor: Mi An

Beta-er: Mi An