Buổi tối hôm đó, Thiên Giai, Song Khuê qua nhà chào ba mẹ. Cũng đã khuya, trăng lên, bầu trời đầy sao. Họ cùng ngồi trên một chiếc xích đu chứa đầy kỉ niệm của tuổi thơ, lặng lẽ ngắm bầu trời. Bỗng Song Khuê nói:

-Thiên Giai, cậu có báo cho anh Tĩnh Phong chưa?

-Ừ nhỉ, để mình đi lấy điện thoại.- Thiên Giai chạy nhanh vào nhà. Cô tìm hết túi này đến túi nọ mà không thấy chiếc điện thoại đâu hết. Chết thật. Sao lại có chuyện này chứ. Cô cố gắng nhớ lại. Đúng rồi, lúc xuống xe có một người phụ nữ vô tình đụng phải cô. Chắc chắn lúc đó đã có người móc túi cô. Thôi xong, Tĩnh Phong mà biết thì phải làm sao đây? Cô còn quên chưa báo cho anh cô phải về nhà. Cô bước ra sân, về phía Song Khuê đang ngồi , nói rằng:

-Song Khuê, mình bị mất điện thoại rồi.

-Hả, mất khi nào thế.?

-Cậu có nhớ lúc mình va phải một người phụ nữ ở ga không, mình nghĩ lúc đó là lúc mình bị mất điện thoại

-Không biết Tĩnh Phong có giận cậu không nhỉ?

-Chắc phải nói lại với anh ta quá. Quên mất, tuần này Dũng Nhân đi thi rồi, mình chưa nói gì với anh ấy hết

- Anh Nhân sẽ không giận cậu đâu. Thôi mình về, khuya lắm rồi. Cậu ngủ ngon nhé.

-Cậu cũng ngủ ngon.

……………………………………….

Về phần Tĩnh Phong

Tối đi biển về anh mới nhận ra, anh quên gọi cho Thiên Giai, giờ này khuya rồi, chắc cô đã ngủ. Đành để sáng mai vậy. Sáng hôm sau, anh nhắn tin, không thấy cô trả lời. Anh gọi điện, máy đổ chuông nhưng không có người nghe. Anh lặp lại việc đó mấy lần, nhưng đều vô ích. Cô không hề nghe máy. Anh không biết rằng cô đã bị mất điện thoại.. Anh nghĩ thầm ” được lắm, đợi đến lúc tôi tìm ra cô, xem cô trả lời thế nào. ” Tuy nói vậy, nhưng lòng anh vẫn bồn chồn không yên. Anh ra lệnh cho mọi người trong bang chia ra tìm Thiên Giai, cả những nơi cô hay lui tới. Những người đó còn tìm ở bến xe, không may nơi cô mua vé lại đánh mất danh sách khách hàng ngày hôm đó nên cuối cùng họ không tìm được cô. Cả tuần đó, anh như con mãnh hổ, lái xe lao vun vút giữa dòng người để tìm cô. Kỳ Dương thấy vậy rất lo lắng:

-Phong này, mày nghỉ ngơi đi, để tụi tao tìm cho. Nhìn mày tàn quá.

-Cô ấy không đi luôn được đâu. Mày yên tâm.- Quốc Vũ

-Vậy nhờ vào tụi mày. Tao lên lầu đây – Tĩnh Phong bước lên lầu. Mấy ngày này anh mệt mỏi lắm rồi, cần phải nghỉ ngơi. Tắm rửa xong, đặt mình xuống giường, anh cố ngủ nhưng trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh của cô. Anh thích cô rồi sao? Anh trước nay chưa hề rung động trước một ai, vậy mà bây giờ… Tĩnh Phong cố gạt hết dòng suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình. Anh chìm vào giấc ngủ. Sau khi tỉnh dậy Tĩnh Phong thấy đầu mình nặng trịch. Anh bệnh rồi. Gượng dậy lấy cái nhiệt kế, anh đo nhiệt độ cơ thể mình. 38 độ. Tĩnh Phong lấy điện thoại ra :

-Vũ, mua giúp tao liều thuốc hạ sốt.

Một lúc sau, Quốc Vũ đến đưa thuốc cho Tĩnh Phong dặn dò:

-Mày nghỉ cho khỏe đi. Tao đi công việc đã. Không biết ba mẹ tao có chuyện gì mà gọi tao về nhà.

-Ừ, mày về đi – Tĩnh Phong tiễn bạn ra cửa. Anh ngước nhìn lịch, nay đã là thứ 6 rồi. Nhanh quá

……………………………………….

Hôm nay là thứ bảy. Thiên Giai và Song Khuê lên lại thành phố. Ba mẹ cả hai tiễn họ ra bến xe, dặn dò họ giữ gìn sức khỏe. Đến nơi, Thiệu Lâm vẫn chưa về. Cả hai thu dọn, sắp xếp đồ đạc, quét dọn phòng cho sạch sẽ. Khi vừa dọn xong, Thiên Giai thấy Kỳ Dương đứng trước cửa phòng nói :

-Thiên Giai, phiền cô đi với tôi một chút. Nhanh lên

-Tôi… – Thiên Giai nhìn Song Khuê

-Không sao đâu, cậu đi đi – Song Khuê nói

-Vậy mình đi nhé – Thiên Giai bước ra cửa. Kỳ Dương nhìn Song Khuê, gật đầu tỏ vẻ cảm ơn. Thiên Giai vừa ngồi vào xe đã bị hỏi cho một tràng:

-Tuần qua cô đi đâu vậy?

-Tôi về quê.

-Sao không gọi báo cho thằng Phong một tiếng. Nó tìm cô cả tuần.

-Tôi bị mất điện thoại rồi. ‘Tìm tôi, anh ta tìm tôi làm gì’ nghĩ vậy nhưng Thiên Giai lại không nói ra.

-Tôi đưa cô đi mua lại. – Kỳ Dương hướng vào trung tâm thành phố, mua cho Thiên Giai chiếc điện thoại như cái cũ mặc dù cô không chịu.

-Cô đi mà nói với thằng Phong, giải thích cho nó nghe đi. Cẩn thận đấy – Kỳ Dương nhắc nhở.