Chớp mắt đã đến Giáng Sinh. Bây giờ là 5h chiều ngày 24/12. Thiên Giai đứng trước gương do dự, cô tự hỏi mình có nên đi hay không? Nếu không đi thì phụ tâm ý của Tĩnh Phong và Tích Ngọc. Nếu đi thì cô không biết mình phải mặc gì bây giờ. Tĩnh Phong và Tích Ngọc đã đi trước để đón ba mẹ của họ ở sân bay rồi cùng đi đến công ty. Tĩnh Phong dặn cô khi đi thì gọi taxi, vì anh không quay về đón cô được. Thiên Giai đang rất phân vân, không biết nên mặc đồ gì cho phù hợp với bữa tiệc. Cuối cùng, cô chọn một chiếc váy maxi trắng đi cùng với một chiếc áo màu hồng và chiếc thắt lưng màu nâu. Phụ kiện đơn giản là chiếc vòng tay hình cỏ bốn lá.

Sau khi thu hết can đảm, cô bắt xe đi đến công ty của Tĩnh Phong. Khỏi phải nói về quy mô và kiểu cách xây dựng. Bên trong khách khứa cũng đã đông, cô nhìn quanh, hầu hết là những người nổi tiếng trong giới kinh doanh và nghệ thuật. Cô nhận từ tay phục vụ một chiếc dĩa, đi chọn phần ăn nhẹ cho mình rồi tìm một góc nhỏ để đứng. Cô bỗng cảm thấy mình thật lạc lõng. Chợt điện thoại cô rung lên, Tĩnh Phong gọi:

- Em nghe – Thiên Giai bắt máy

- Em đến chưa?

- Em vừa đến.

- Đang ở đâu?

- Em đang đứng ở gần bàn đồ ăn – Thiên Giai nhìn quanh – Em thấy anh rồi. Bên này, bên phải của anh ấy.

Tĩnh Phong theo lời Thiên Giai, nhìn qua bên phải đã thấy cô. Anh chợt sững lại. Bất ngờ, anh không ngờ rằng cô lại đẹp đến như thế. Bước đến gần, anh hỏi:

- Có lo lắng không?

- Đương nhiên là có. Em có thể về không? – Thiên Giai hỏi nhỏ

- Đừng lo, chờ anh thêm một chút nữa thôi. Anh sẽ quay lại ngay.- Tĩnh Phong trấn an

- Em thấy lạc lõng quá, không quen ai hết.

- Giờ anh phải đi rồi- Tĩnh Phong nhìn đồng hồ, đi ngang qua Thiên Giai. Lúc đến gần bên tai cô, anh thì thầm- Hôm nay em đẹp lắm.- Rồi bước đi. Những lời nói ấy khiến Thiên Giai đỏ mặt. Yêu anh lâu vậy rồi nhưng mỗi khi anh bày tỏ tình cảm thì không bao giờ cô có thể ngăn được sự ngượng ngùng của mình.

Thiên Giai bỗng nghe đám đông gần đó rộn ràng hẳn lên, hình như có một nhân vật quan trọng đang tới. Cô nghe loáng thoáng họ nhắc đến cái tên: Triệu Thế Khải. Cô giật mình. Anh ta cũng tham dự buổi tiệc hôm nay sao? Thiên Giai vội tìm đường tránh đi, nhưng hành động của cô đều lọt vào tầm mắt của Thế Khải. Anh nhanh chóng bước đến cạnh cô, nói:

- Định trốn à?

- Không.. Không. Mà anh cũng ở đây à? – Thiên Giai vội chối cãi

- Đừng có nói dối. Đi với tôi nào – Thế Khải kéo tay Thiên Giai. Thiên Giai chỉ kịp đặt chiếc dĩa của mình xuống một cái bàn cạnh đó. Đám tiểu thư con nhà giàu nhìn cảnh này thì không khỏi chướng mắt. Trên thị trường, ai mà không biết hai quý tử nhà Du thị và quý tử nhà Triệu thị mang vẻ đẹp trời phú. Bởi thế ai cũng muốn được làm quen, kết thân với những người này, nhưng họ rất khó gần. Nên khi thấy Thế Khải thân mật kéo tay Thiên Giai, họ không khỏi tức giận. Có người làm như vô tình đi ngang qua, đụng phải Thiên Giai. Vậy là chất lỏng đỏ đậm trên tay cô ta đổ hết vào chiếc váy trắng của Thiên Giai. Thiên Giai giật tay Thế Khải:

- Anh đừng đi nữa. Tôi không ổn

- Có chuyện gì? – Thế Khải quay đầu lại hỏi. Nhìn thấy trên váy cô loang lỗ vệt rượu, anh lập tức hiểu ngay- Hiểu rồi. Để tôi đưa cô đi chỉnh sửa lại một chút.- Thế Khải dẫn cô ra xe, ấn cô vào trong, chạy đến một cửa hàng mua sắm lớn. – Vào đi. Chọn nhanh lên, không còn nhiều thời gian đâu. – Thế Khải dừng xe.

Thiên Giai bước vào trong, nơi này thật lộng lẫy, toát lên khí chất của người giàu có. Một cô nhân viên đi ra, lịch sự chào hỏi rồi dẫn Thiên Giai đi chọn lựa. Thế Khải bước vào, đúng lúc đó thì chị chủ cửa hàng cũng đi ra

- Phiền chị chỉnh sửa lại cô ấy cho đẹp một chút.

- Ok ok, bạn gái em à?- Chị ấy nháy mắt

- Không, là một người bạn.

- Em ngồi ngoài này chờ nhé. Đảm bản 20 phút sau cô ấy sẽ ra.

- Cám ơn chị- Thế Khải ngồi xuống chiếc ghế chờ. Đúng 20p sau, Thiên Giai xuất hiện trước mặt anh, và anh không thể tin vào mắt mình. Vẻ đẹp của Thiên Giai làm anh ngây ngất. Vẫn là cô gái đó, nhưng được trang điểm theo một phong cách hoàn toàn khác. Vẫn là chiếc váy maxi trắng, thắt lưng màu nâu, nhưng áo đã đổi thành màu xanh dương, tóc được thả ra và thắt bím đơn giản. Nhìn cô không khác gì một tiểu thư quyền quý, nơi cô có chút gì đó vừa giản dị mà lại vừa thanh cao.

- Thế nào, quá đẹp đúng không? – Chị chủ cửa hàng vừa nhìn Thiên Giai vừa gật đầu. Ngay cả cô cũng rất vừa ý với ” thành phẩm” này của mình.

- Cám ơn chị. Em sẽ chuyển khoản cho chị sau. Bây giờ tụi em phải đi – Thế Khải kéo tay Thiên Giai

Thiên Giai và Thế Khải trở lại như một luồng sáng, khiến cho cả bữa tiệc coi họ là tâm điểm. Tĩnh Phong thấy vậy thì vô cùng khó chịu. Nhưng bây giờ anh không thể đi đến cạnh cô được. Anh cũng lo sợ khi cô ở cùng với Thế Khải- thủ lĩnh Demon.