Ở kí túc xá, Thiệu Lâm và Song Khuê đang rất lo lắng

-Song Khuê này, cậu nói xem sao giờ này rồi mà Thiên Giai chưa về?

-Mình không biết nữa, hay chúng ta ra ngoài tìm đi.

Vừa chạy ra đến cổng trường, hai người bị ánh đèn xe ô tô làm cho chói mắt mà đứng lại. Chiếc xe dừng hẳn, một dáng người quen thuộc bước xuống.

- Thiên Giai, sao cậu về trễ vậy, bọn mình lo cho cậu quá.- Thiệu Lâm lo lắng

-Không có gì, chỉ là gặp chút sự cố.

Vừa lúc đó Tĩnh Phong bước xuống xe, đến gần mà dặn Thiên Giai rằng:

-Khuya rồi, cô vào trường đi, tôi về.

- Thực sự cám ơn anh.

Tĩnh Phong chỉ gật, rồi ra về. Ai nói anh lạnh như băng chứ, anh đâu phải mở lời ra là luôn chọc tức cô đâu. Chuyện ngày hôm nay mà không có anh thì giờ cô cũng không biết mình sẽ ra sao nữa.

- Vào trường thôi.- Song Khuê nhắc nhở.

Kí túc xá…

- Thiên Giai à, cậu làm sao mà về trễ vậy, bọn mình lo cho cậu muốn chết luôn.- Thiệu Lâm

-À, có chút sự cố trên đường về, gặp Tĩnh Phong nên anh ta giúp thôi. Hại các cậu một phen lo lắng rồi. – Thiên Giai tỏ vẻ hối lỗi.

-Hai cậu ngủ sớm đi, mai còn đi học đó nha- Song Khuê lên tiếng

………………………………………………………

-Phong,anh hùng cứu mỹ nhân nha mày, rồi mày sẽ có được Thiên Giai thôi – Quốc Vũ mở lời

- Nếu là mày, mày cũng làm như vậy- Tĩnh Phong trả lời

-Không dễ như vậy đâu. Hôm trước tao còn thấy Dũng Nhân nói chuyện với Thiên Giai, hình như cô ấy rất vui vẻ. Dũng Nhân thật sự dễ để Thiên Giai theo hắn hơn là mày, Phong.- Kỳ Dương nhắc nhở, trong đó có chút lo lắng.

-Tao không quan tâm.- Tĩnh Phong ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác gì đó gọi là bực bội. Ghen với Dũng Nhân sao?

-Có chuyện đó à Dương? – Quốc Vũ hỏi

- Không tin thì ngày mai mày ghé qua lớp Thiên Giai xem thử, hôm bữa tao tình cờ đi ngang qua nên mới biết được chuyện này. -Kỳ Dương trả lời

- Mày lo lái xe đi Vũ, về nhanh lên, tao mệt. – Tĩnh Phong không vui, quả thực sau khi nghe mấy lời đó của Kỳ Dương, anh có chút bực bội.

…………………………………………………….

Hôm sau, giờ ra chơi, TĨnh Phong đi ngang qua lớp Thiên Giai, thấy quả đúng như Kỳ Dương đã nói. Thiên Giai đang cười với Dũng Nhân. Lần đầu tiên anh thấy cô cười, nụ cười này tim anh có chút loạn nhịp. Về phía Dũng Nhân, anh quen biết anh ta vì các cuộc thi cấp thành phố và quốc gia, phải công nhận anh ta giỏi. Thiên Giai nhìn thấy Tĩnh Phong thì ngưng nói chuyện với Dũng Nhân mà nhìn anh. Lúc đó Tĩnh Phong như chỉ liếc qua cô rồi đi ngay. Anh thực sự phải nói lạnh như băng -_- .

Hôm nay lớp Tĩnh Phong có chút chuyện nên ở lại. Trước đó, anh ra sân sau ngắm nắng chiều, thấy trong người có linh cảm không tốt nên mới ra đây. Không ngờ lại gặp Thiên Giai đang từ sân sau chuẩn bị đi lên. Định bụng đi chậm thôi ai ngờ nơi Thiên Giai đang đứng lại có một chậu hoa từ tầng ba rơi xuống. Anh vừa chạy vừa nói

-Nguy hiểm

Nhưng Thiên Giai không hiểu ý anh chỉ đứng nhìn anh. Khi chậu hoa chạm đất, vỡ nát thì Thiên Giai mới biết chuyện gì xảy ra. Nhưng tình huống bây giờ cô thật không biết phải nói làm sao. Cô nằm dưới đất, tay nắm vạt áo Tĩnh Phong, còn anh một tay ôm cô, một tay đỡ dưới cỏ. Cô ngượng chết mất. Chưa bao giờ cô tiếp xúc anh gần đến thế. Phải nói anh rất điển trai, đôi mắt màu xám tro linh hoạt. Bỗng nhớ lại mình đang ở trong trường, Thiên Giai vội đỏ mặt, buông Tĩnh Phong ra mà nói:

-Anh…có sao không? Đứng dậy đi

Tĩnh Phong nhất thời quên mất chuyện này, nên buông Thiên Giai ra mà đứng dậy. Bỗng thấy tay đau rát, nhìn xuống thì đã thấy máu chảy ra rất nhiều. Mảnh thủy tinh sắc nhọn cứa vào tay anh. Rõ ràng anh đã dặn phải làm kĩ sân sau, sao lại có sự sơ suất như vậy chứ?

-Anh, tay anh..- Thiên Giai lo lắng, nhìn Tĩnh Phong

-Không có gì, cô về kí túc xá đi. – Tĩnh Phong lấy lại phong độ, vẫn lạnh nhạt với người ngoài.

- Không được, anh chờ tôi lấy khăn băng cho anh, sẽ nhanh thôi, đừng đi đâu cả.

Cố chạy thật nhanh, cô lấy thuốc để rửa vết thương cho Tĩnh Phong, lần này anh lại cứu cô. Tĩnh Phong nhìn theo dáng Thiên Giai, khóe miệng khẽ cười, từ bao giờ anh lại để ý đến cô gái này như vậy chứ? Thiên Giai trở lại với một túi đồ y tế trên tay. Đi tới góc sân, vặn lấy một chậu nước nhỏ rồi rửa tay cho anh. Bỗng Thiên Giai ngước mặt lên, chạm phải ánh nhìn của Tĩnh Phong thì lại cúi đầu xuống mà hỏi:

- Anh thường ra sau này phải không

-Ừm. Mà tôi còn chưa biết tên cô ( sao lại hỏi câu này, anh biết rồi mà :3 )

-À, tôi tên Mạc Thiên Giai. Thế nào, tên đẹp mà phải không? – Vừa nói Thiên Giai vừa cười, nụ cười tỏa nắng làm tim Tĩnh Phong trật mất một nhịp. Cô cơ bản là không sợ anh, sao lại có điều kì lạ như thế?

- Hẳn cô đã từng băng bó rất nhiều lần?

-Đúng vậy, khi còn nhỏ tôi và Song Khuê rất hiếu kì, luôn bị vấp ngã khi cố chạy nhanh, mẹ tôi mất sớm nên tôi phải tự làm những việc này.- Nói tới đây giọng Thiên Giai nhỏ dần, có chút gì đó nghẹn trong cổ họng

-Xin lỗi, tôi không cố ý. – Tĩnh Phong nói ra từ xin lỗi, từ mà hiếm khi anh nói với người khác

-Không có gì, tôi làm xong rồi, tôi đi trước đây.

Nói xong Thiên Giai thu dọn đồ rồi đi về, cô cố bước thật nhanh để không bị anh nhìn thấy cảm xúc của mình lúc này.

Về phía Tĩnh Phong, anh thấy cô như vậy không khỏi bực mình. Anh làm gì cô sao, cớ gì mỗi khi gặp anh cô lại càng muốn rời anh càng nhanh càng tốt. Anh đâu biết tuần trước đã có một chị trên lớp 11B xuống dằn mặt cô, nói cô không được phép đụng đến Tĩnh Phong. Cô vì không muốn rước họa vào thân, nhưng cũng không thể để mặc ân nhân của mình như vậy. Cô thật sự rất muốn nói cho Tĩnh Phong biết, nhưng lại sợ.