Phong Nhã Vân mơ màng tỉnh dậy. Thuốc mê điều chế cũng thực tốt, sau khi dùng cũng không có cảm giác mệt mỏi choáng váng, nên học hỏi, nên học hỏi.


Chờ đã. Cái quan trọng bây giờ không phải chuyện này. Cô đang ở đâu vậy?


Cô đưa mắt nhìn, tay sờ sờ. Căn phòng được trang hoàng mọi thứ lộng lẫy, đèn chùm tạo hình pha lê đang được để ở mức sáng tối đa, các bức tượng cùng tranh vẽ phỏng theo phong cách châu Âu xếp đầy hai bên tường. Từ chỗ cô đang nằm, một chiếc giường lớn êm ái đẹp đẽ, cách tầm chục bước là một cái bàn dài, bên trên chỉ để vỏn vẹn chai sâm panh cùng hai cái ly thủy tinh, bên cạnh rải hoa hồng hình trái tim. Nhìn chếch sang phía bên phải là phòng tắm, ngoài cửa còn treo hai cái áo choàng tắm màu đen lông mịn. Cảnh tượng lãng mạn đến đỉnh điểm.


Cái này... Hình như là một phòng Tổng thống trong hệ thống khách sạn thì phải.


Người bên ngoài bấm mật mã, đẩy cửa vào. Phong Nhã Vân giật mình, lui mình vào sâu bên trong.


"Phong tiểu thư tỉnh rồi?" Người kia nhìn cô lên tiếng, "Cô có cảm thấy đói bụng hay khát không? Tôi đi chuẩn bị giúp cô!"


Cô nhìn người nọ, hình như là thuộc hạ bên cạnh Vương Tử Thao, trong tiểu thuyết từng đề cập đến. Cô nỗ lực từ trong trí nhớ lục lọi, moi ra được một cái tên.


Hắc Dạ.


Hắc Dạ cúi người, đưa tay ra phía trước, đỡ cô đứng dậy, cung kính nhưng lại như ra lệnh: "Phong tiểu thư đừng sợ. Tôi có một tiếng mười lăm phút có thể giải thích toàn bộ việc này với cô, chỉ mong cô có thể dành thời gian, kiên nhẫn một chút."


Cô nhớ lại. Hắc Dạ được miêu tả là thuộc hạ thân cận nhất với Vương Tử Thao, đối với suy nghĩ của hắn rõ như lòng bàn tay, hơn nữa còn là quản gia của vị Thái tử gia bá đạo này. Cô chậm chạp để hắn dìu đi, đến khi yên vị trên ghế mới ngẩng đầu hỏi: "Vì sao tôi lại ở đây?"


Hắc Dạ không đáp. Hắn quay lại xếp chăn gối gọn gàng, xong xuôi rót cho cô một ly trà mật ong, mới nhẹ nhàng thả người, mệt mỏi lên tiếng: "Phong tiểu thư, cô biết vì sao thiếu gia thích cô không?"


Phong Nhã Vân theo thói quen nhíu mày. Cô không vừa lòng cách sử dụng một câu hỏi để trả lời cho một câu hỏi, nhưng vẫn nhún nhường lắc đầu.


Đây cũng là điều cô khá tò mò. Chuyện này có vẻ hơi trật đường ray.


"Thiếu gia được chẩn đoán mắc bệnh loạn thần do rượu vào mười hai năm trước. Cậu ấy lạm dụng rượu đến nghiện, đến khi phát hiện ra thì đã muộn, hậu quả của việc này ảnh hưởng trực tiếp đến não bộ cậu ấy. Tất cả các mặt của tính cách, suy nghĩ cũng như hành động của cậu ấy, đều bị các triệu chứng của bệnh chi phối. Không biết Phong tiểu thư đã từng nghe nói đến bệnh này chưa?" Hắc Dạ đợi cô tiếp thu lượng thông tin vừa rồi.


Cô lắc đầu.


Để về hỏi Tống Thành đã.


"Trong các triệu chứng của bệnh, ở nam giới, hoang tưởng được xem là thường gặp nhất, với nữ giới thì là ảo giác. Các thể loại hoang tưởng cũng rất đa dạng, thiếu gia cậu ấy mắc phải, chính là hoang tưởng bị hại và hoang tưởng được yêu, tất nhiên, cái sau từ khi cô xuất hiện mới khiến tôi phát hiện ra. Tính cách cậu ấy đa nghi quá mức, trong lòng luôn luôn cảnh giác, lần đó lại là sơ sót duy nhất, khiến cậu ấy bị thương nặng. Cũng may gặp được cô, Phong tiểu thư. Xét cho cùng, cô là người giữ lấy khá nhiều cái "đầu tiên" của cậu ấy, cậu ấy sinh ra chấp niệm với cô, cũng dễ dàng mà lý giải."


Hắc Dạ nói sơ qua về hai loại hoang tưởng kia, đem bộ dạng gà gật của cô xem là hiểu bài, mới tiếp tục.


"Cô là người phụ nữ đầu tiên cứu lấy tính mạng thiếu gia, hơn nữa hình như đối xử với cậu ấy cực kỳ lãnh đạm, việc này so với chúng tôi luôn một mực cung kính sợ hãi quả thực trái ngược, từ đó hình thành chấp niệm. Dù sao não bộ thiếu gia bị ảnh hưởng, suy nghĩ không giống người thường, có thể với Phong tiểu thư chỉ là một lần tiện tay, nhưng với cậu ấy thì khác, chỉ e là không bỏ được."


Hắc Dạ nói xong, hướng cô nhướn mày.


"Hình như thiếu gia dẫn cô lên giường rồi nhỉ?" Hắn cười.


Phong Nhã Vân xấu hổ gật đầu, tay nắm chặt góc áo.


"Đó là lần đầu tiên của thiếu gia, nhưng mà không phải của cô. Cậu ấy cố giữ bình tĩnh, nhưng thực ra tức giận tới phát điên, chỉ sợ về sau hình thành nên triệu chứng hoang tưởng ghen tuông, việc này với cô thực bất lợi. Cho nên là, với tư cách thuộc hạ thân cận, cũng như là quản gia của cậu ấy, tôi có lời muốn thỉnh cầu Phong tiểu thư. Cô có thể ở bên cậu ấy không?"


Hắn ngừng một chút.


"Tôi biết điều kiện của cô không thiếu, cơ bản không cần chúng tôi chu cấp giúp đỡ điều gì, cậu ấy cũng không biết việc tôi đang làm. Nhưng nếu để cô yêu người khác rồi tổn thương cậu ấy, e rằng thiếu gia sẽ làm mấy chuyện nguy hiểm độc đoán, mà tất cả là nhằm vào cô. Hãy cẩn thận suy nghĩ một chút, Phong tiểu thư là muốn mình toàn mạng, an an ổn ổn sống cùng thiếu gia, hay là để cậu ấy phát điên giết chết cướp người, cô hãy suy nghĩ đi!"


Hắc Dạ nói là đang thỉnh cầu, nhưng đanh giọng đe doạ. Phỏng chừng cô buông lời từ chối, hắn sẽ thay mặt thiếu gia nhà hắn, đem cô nhốt trong lồng dâng lên.


"Cô gái kia thì sao?" Cô ám chỉ.


Dù sao nữ chủ cũng ở đây, cô làm sao lại dám manh động. Hai người họ hình như còn thân thiết không ít.


"Cũng là một lần tình cờ, nhưng mà là thiếu gia cứu rỗi cô ta, nhưng cô ta bám riết lấy, bảo là báo ân báo nghĩa gì đấy." Hắn khinh thường, "Thiếu gia cậu ấy cũng không lộ vẻ tức giận, cũng không hạ lệnh đuổi đi, nên cô ta được giữ lại, nhưng cũng chỉ là giữ lại thôi, Phong tiểu thư đừng lo."


Nhưng mà cô còn lo hơn. Nữ chủ liệu có tính toán giết cô không? Nhìn biểu hiện đó hình như là vừa mắt hắn mất rồi, không chừng cô sẽ bị tính sổ mất.


"Nếu mà..." Cô ngập ngừng, "Tôi có thể khiến não bộ hắn xoá bỏ ký ức về tôi, tôi sẽ được tự do sao?"


Hắc Dạ sửng sốt một chút: "Phong tiểu thư có khả năng này?"


"Tôi có quen một bác sỹ thần kinh rất giỏi, có thể thử xem sao!" Cô quả quyết.


Không muốn dính với một kẻ hoang tưởng tí nào.


"Nếu vậy, tôi phải ở đây sao?" Phong Nhã Vân ngại ngùng nhìn quanh, hình như khách sạn đang chuẩn bị cho hai người mấy cảnh uyên ương tình thâm thì phải.


"Tất nhiên." Hắc Dạ nhún vai, "Thiếu gia cậu ấy vừa trải qua giai đoạn thập tử nhất sinh, tối nay sẽ hơi mạnh bạo một chút! Phong tiểu thư cố lên nhé!"


"Nhân tiện thì, nơi này không phải khách sạn, cô cứ tự nhiên, chúng tôi đi ra ngoài hết rồi. Căn nhà này, hai người cứ từ từ tận hưởng vậy, đợi đến khi tôi về lau dọn cũng không muộn lắm." Hắn lưu manh cười.


Cô hận chết cái kiểu cười đê tiện của hắn, bèn túm mấy cái gối lót trên ghế mà ném. Hắc Dạ vừa né vừa lui, trong lòng cho rằng cô ngại ngùng cùng thiếu gia hắn, nội tâm vui vẻ chắc mẩm cô cũng có không ít cảm tình với cậu ấy, bèn nhìn đồng hồ, lấy cớ đã hết thời gian, nhanh chóng ra ngoài.


Phong Nhã Vân bực bội, vùi mặt xuống gối rống to. Cô đây là lỡ tay, cô không có muốn cứu hắn mà.


Cô đâu có ngờ mình lại thành "đầu tiên" của hắn.


Vốn dĩ vị trí này là của nữ chủ cơ, cô ngàn vạn lần không biết một phút lầm lỡ lại phải trả giá cao đến vậy.


Cô thử lục tìm trong phòng, phát hiện đồ đạc cá nhân lỉnh kỉnh của mình đã bị hắn thu lại hết, trả lại bằng một cái khác mới tinh, nhưng điện thoại thì tuyệt giấu nhẹm đi. Chứng hoang tưởng bị hại của hắn chắc lại tái phát rồi, cô nghĩ thầm.


Nhưng mà, không có điện thoại, cô làm sao gọi điện cầu cứu đây? Cô còn cái hẹn với Trương Đông Vũ nữa. Cô còn muốn tìm lại trí nhớ của mình.


Nội tâm Phong Nhã Vân đau khổ mấy hồi.


Cạch.


Đang loay hoay lục trong túi xách thì nghe tiếng động, cô rướn người, chỉ đáng tiếc chiều cao có hạn, cái ghế nó cao một cách quá đáng, cô rướn mãi không tới, bèn nghiêng người sang một bên, không ngoài dự đoán nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia kề sát.


"Xin chào." Vương Tử Thao cười, đưa tay nâng mặt cô, hôn bẹp một cái.


Phong Nhã Vân ngơ ngẩn. Thiếu nữ ngồi bệt dưới sàn, trong tay hỗn độn vật tư cá nhân, chưa hết hoàn hồn sau cái hôn của hắn, khuôn mặt ửng hồng phá lệ đáng yêu, hai má phúng phính trắng nõn đập thẳng vào mắt.


Hắn đưa tay véo một cái.


Trên má truyền tới đau đớn, cô nhăn mày, theo bản năng gạt tay hắn, mới sực nhớ tên này bị hoang tưởng, không biết đem hành động của mình suy luận thành kiểu bị hại gì, bèn thu lại.


Vương Tử Thao đối với biểu hiện của cô đích thực rất hài lòng, khác với những lần trước nhe nanh múa vuốt, cho rằng cô đang cho hắn cơ hội thể hiện, bèn không ngần ngại vươn tay đem người ôm chặt lấy.


Tiếp theo vẫn là công tác nguyên thủy.


Lại hôn.


Môi lưỡi Phong Nhã Vân bị hắn đảo qua đảo lại mệt tới rụng rời, cô lười biếng đẩy hắn, ngã người về sau. Trên người bỗng dưng man mát lành lạnh, cô cúi đầu, phát hiện áo sơ mi đang bị hắn mở từng cúc một.


Gió lùa vào.


Rét quá.


Cô theo bản năng túm chặt áo, hướng hắn lắc đầu cầu xin. Môi mỏng hé ra toan mở lời, hắn liền thừa cơ cuốn lấy đầu lưỡi cô kéo mạnh một cái, đem lưỡi mình luồn vào kẽ răng, nhột ngột ngưa ngứa.


Hắn đột nhiên bế thốc cô lên, dưới ánh sáng chói mắt từ đèn chùm, Phong Nhã Vân không nhìn rõ được biểu hiện trên khuôn mặt hắn. Cô bất an vò tay, chuẩn bị từ trên người hắn phi xuống.


"Đi! Để anh ôm em đi tắm!" Hắn không đợi cô kịp phản bác, sải chân dài, chẳng mấy chốc tới ngay bồn tắm thả cô vào.


Phong Nhã Vân cười như mếu. Thực sự tối nay không thoát được sao?








*Loạn thần do rượu được xác định bởi loạn thần xuất hiện và phát triển do hậu quả tác dụng trực tiếp của rượu lên não. Loạn thần phát triển chủ yếu do nhiễm độc rượu lâu dài gây tổn thương các cơ quan nội tạng và rối loạn chuyển hoá trong cơ thể.


- Paranoid (hoang tưởng) do rượu được nhắc đến nhiều là hoang tưởng bị theo dõi, hoang tưởng bị hại và các hoang tưởng cảm thụ có tính hình tượng cao.


- Hoang tưởng (paranoid) do rượu được nhắc đến nhiều là hoang tưởng ghen tuông, được phát triển dần trên một nhân cách đã thoái hoá do rượu. Thoạt đầu những ý tưởng ghen tuông chỉ có trong khi say. Dần dần mới trở nên bền vững và xuất hiện cả những khi bệnh nhân không uống rượu. Từ chỗ nghi ngờ đi đến khẳng định vợ mình không chung thủy. Bệnh nhân rình mò, tra khảo, bắt vợ phải nhận lỗi. Bệnh nhân xác định người yêu của vợ mình thường là người quen biết.


- Hoang tưởng bị hại có thể cùng xuất hiện với hoang tưởng bị theo dõi hoặc hoang tưởng ghen tuông trong paranoid cấp do rượu. Theo thống kê của một số nhà nghiên cứu, hoang tưởng bị hại chiếm 71% bệnh nhân loạn thần do rượu với hoang tưởng chiếm ưu thế. Hoang tưởng bị hại có tỉ lệ cao nhưng không đặc hiệu cho loạn thần do rượu.


*Tham khảo: Bệnh loạn thần do rượu - Báo Tuổi Trẻ viết.


Không biết có nên để chap sau thịt không? :)))))))))
Cmt ý kiến đi nhé 😉