Ánh nắng ngoài cửa sổ len lỏi chui vào phòng, dừng lại trên khuôn mặt thiếu nữ còn đang say ngủ. Trên khuôn mặt an yên nhắm chặt mắt, cơ hồ từng sợi lông tơ đều hiện rõ, hiếm hoi lộ vẻ yếu đuối nhu hoà, cường độ ánh sáng càng lúc càng mạnh, đem khuôn mặt thiếu nữ sưởi đến đỏ bừng. Cô trằn trọc trở mình, lại ngủ thêm một chút.


Đợi qua một khoảng thời gian, ánh nắng trong phòng dần dần chuyển hướng, Phong Nhã Vân từ trên giường lớn chậm rãi mở mắt, nhìn đến khung cảnh trước mắt suýt nữa hét toáng lên.


"Nha đầu, con tỉnh rồi? Có cảm thấy chỗ nào không khoẻ không?" Phong Gia Đằng tay bưng ly nước gừng ấm đưa cho cô, ngồi xuống bên cạnh mép giường.


Cô lắc lắc đầu. Nước gừng vừa vặn ấm nóng, trôi xuống cổ họng đem theo chút tê rát ngứa ngáy, nhưng rất nhanh dịu lại. Bụng nhỏ Phong Nhã Vân trước đó không lót chút gì, nước gừng trong bụng nhẹ nhàng chảy qua, thư thái dễ chịu, cũng không còn mang vẻ mệt mỏi vừa thức giấc.


"Chị! Chị ổn không chị?" An An nhanh nhảu nhảy lên giường, kéo theo chú chó Lấp Lánh mà cậu cực kỳ yêu quý. Chú chó vươn người rướn dài, ở bên chân Phong Nhã Vân thân thiết cọ cọ, dường như cũng đang hỏi với ý tứ tương tự.


Phong Nhã Vân đưa tay xoa đầu cậu, trong lòng ấm áp. Cô đưa mắt nhìn tất cả mọi người, cảm thấy chuyện này quả thật không giấu thêm được nữa, bèn hắng giọng, chuẩn bị lên tiếng.


"Nhắm khoẻ không mà nói?" Giang Vỹ Đình hung hăng trừng mắt, "Bộ dạng bản thân còn không rõ thì đừng có mà cố. Tớ không có rảnh đi nhặt xác cho cậu!"


Một bên khoé miệng Phong Nhã Vân hơi giật. Cậu còn không nhìn tới mình đang trong tình trạng thức ăn còn đầy trong miệng kia kìa, tiết tháo phụ nữ để ở đâu?


"Tớ khoẻ. Cảm ơn sự quan tâm đặc biệt của cậu!" Cô bắt đầu sửa lại dáng ngồi cho thoải mái, câu chuyện lần này phá lệ dài dòng, nhìn sắc trời bên ngoài, thẳng tới mặt trời lặn cũng chưa kết thúc được.


"Trịnh quản gia, phiền chú chuẩn bị giúp cháu mấy phần điểm tâm nhẹ, đừng quá ngọt là được." Cô vẫy tay nói với Trịnh lão, để lão phân phó chuẩn bị thức ăn, bản thân bắt đầu ôn tồn kể chuyện.


Phong Nhã Vân đem chuyện mình trúng Delcomthrillrax 102 thuật lại toàn bộ, đem Vô Song phái giảng giải qua một lượt, cũng nói rằng mình vì thuốc giải cùng tra ra đồng phạm kẻ xuất thủ mà trà trộn vào, không nghĩ tới bên trong thực sự thú vị khiến cô lưu luyến, tạm thời chưa có ý định rời khỏi tổ chức.


Còn về Vương Tử Thao cùng Trương Đông Vũ, Phong Nhã Vân tìm một lý do qua loa, chỉ bảo rằng tâm lý người này có chút hơi bất thường, muốn báo ơn cô, cô lại bất cẩn bị thương nên được hắn đưa vào bệnh viện, trùng hợp bị phát tác dược hiệu, sau đó được ba người giải cứu đem về nhà.


"Vô Song phái?" Phong Gia Đằng lặp lại một lần, đuôi mắt nhăn lại. "Con chắc chứ?"


"Tất nhiên rồi chú Phong Tin tức do cháu truy ra, làm thế nào có thể xảy ra sai sót? Chú không tin cháu sao?" Giang Vỹ Đình hừ một tiếng, rất để bụng chuyện này.


Phong Gia Đằng trầm mặc. Bản lĩnh con bé này lão từng chứng kiến qua, hiển nhiên không có nghi ngờ gì. Nhưng nếu là Vô Song phái...


Lão mở cửa ra khỏi phòng. Phong Nhã Vân nhìn thoáng qua, chỉ vừa vặn thấy được lão lấy điện thoại trong túi quần ra, tư thế chuẩn bị thực hiện một cuộc gọi.


"Không phải nói anh phụ trách đốc thúc tiến độ công trình sao? Như thế nào?"


"Giờ phút này còn có tâm trí lo chuyện khác?" Albaric vỗ lên mu bàn tay cô, "Yên tâm đi, đã được gần 40% rồi."


"Nhanh đến như vậy?" Phong Nhã Vân kinh ngạc, thuận theo bàn tay dựa vào lòng hắn, không hiểu sao cảm thấy vô cùng yên tâm. Người đàn ông này, từ lúc nào luôn ở bên cạnh quan tâm cô, giây phút cô cần tâm sự, cần trợ giúp, đều là hắn ân cần lo lắng, cái gì cũng không quá mức thân cận, luôn để cô một khoảng cách từ từ tiếp nhận hắn, đợi chờ đến khi cô có ý muốn cùng hắn san sẻ mọi chuyện.


Phong Nhã Vân dụi đầu vào lồng ngực hắn cọ qua cọ lại, mềm mại làm nũng. Người đàn ông vừa đáng yêu vừa nhu thuận như vậy, cô đi đâu mới có thể kiếm được, không bằng hảo hảo đem hắn chăm sóc tốt.


Hai người phụ nữ mắt nhìn tinh ý, liền lập tức mở cửa, một trong hai túm lấy An An cùng Lấp Lánh còn đang ngơ ngác đem ra ngoài, chừa cho hai người họ một không gian riêng.


Cánh cửa đóng lại, Al thở hắt ra một tiếng. Hắn ôm lấy Phong Nhã Vân, dịch mông để cô ngồi không trẹo lưng, trong khi cột sống hắn sớm đã cong vòng, hắn cũng không quan tâm.


"Còn có chỗ nào không khoẻ hay không? Anh đi làm chút cà phê nhé!"


Cô lắc đầu, trong thâm tâm lúc này chỉ muốn ôm hắn, cái gì cũng không cần. Bờ vai hắn rộng rãi vững chắc, lồng ngực ấm nóng phập phồng, Phong Nhã Vân lưu luyến duy trì tư thế ôm lấy hắn, mắt hơi nhắm lại.


"Điện thoại của em này. Anh nhờ thư ký đi chuẩn bị lại, trước đó không liên lạc được với em." Albaric ngây thơ đưa điện thoại tới, nhìn thấy cô buồn bực nhìn hắn, bèn ngốc lăng cười.


Tên ngốc này. Có thể đừng phá hỏng bầu không khí lúc này được không?


Phong Nhã Vân cầm lấy điện thoại, khởi động máy. Điện thoại trên tay ting ting mấy tiếng, cô liếc nhìn, ngoài ý muốn sửng sốt một chút.


Không nghĩ tới Tư Mã Thanh Di đột nhiên gửi tin nhắn cho cô.


Vân Vân, thời gian rảnh có thể thu xếp cùng anh đi vịnh Ngân Long xem một chuyến. Tiến độ công trình hình như có chút hơi nhanh.


Thanh Di.


Cô cười khẩy, xém chút nữa quên mất bản thân mình chưa từng bàn qua kế hoạch với hắn, luôn tự mình hành động. Cô nhớ rõ hắn đối với công trình này không hề hứng thú, đột nhiên chủ động liên lạc là có ý gì?


Cô vươn tay nhấn phím, lưu loát gửi cho hắn tin hồi âm.


Được, ngày mai em đi với anh.


Vừa trả lời Tư Mã Thanh Di, điện thoại Phong Nhã Vân lại tiếp tục tinh lên hai tiếng. Cô bất giác nhíu mày, ngày hôm nay mọi người đều thích nhắn tin sao?


Mở ra, là tin nhắn của Phó Khải.


Cô hơi ngẩn người, nhớ rằng mình chưa từng đưa số điện thoại cho hắn, nhưng cũng không lạ lẫm. Thông tin mỗi thành viên tổ chức đều được đưa lên cấp trên, hắn muốn liên hệ với cô, tùy tiện lấy một cái cớ đều được.


Tiểu Bạch, có việc cần cưng qua trụ sở một chuyến. Càng sớm càng tốt. Nhận được tin nhắn thì trả lời tôi.


Phó Khải.


Albaric thấy cô nhìn điện thoại phát ngốc, không nhịn được tò mò hỏi: "Sao vậy?"


"Cùng em đi nơi này." Phong Nhã Vân túm lấy hắn làm tài xế, một mạch chạy thẳng đến trụ sở Vô Song phái.


"Có muốn cùng vào trong không?" Cô hướng hắn đề nghị, sau khi thấy hắn ngại ngùng lắc đầu mới bước vào.


Bây giờ là buổi sáng, toà nhà trụ sở tuy không diễm lệ như ban đâm, nhưng cẩm thạch cùng đá quý trên cửa dưới ánh sáng mặt trời lại phi thường chói mắt. Phong Nhã Vân xem như đã hiểu vì sao đám người này luôn chọn buổi tối để tụ họp, đơn giản vì tới cái cửa còn rực rỡ không rõ đường đi đến như vậy, bên trong còn lộng lẫy tới đâu.


Phong Nhã Vân đẩy cửa bước vào. Phó Khải đứng ở đại sảnh chắp tay sau lưng, bộ dạng nôn nóng cực kỳ, cảm nhận được có người vừa vào tới, xoay người, hướng cô chạy qua.


"Sao tới bây giờ mới tới? Còn không thèm trả lời tin nhắn của tôi." Phó Khải bực mình, nắm lấy tay cô chạy vội vào phòng. Nhìn hắn vội vã như vậy, Phong Nhã Vân nghiêng đầu thở hổn hển: "Chuyện gì gấp như vậy? Từ từ nói không được sao?"


Phó Khải cái gì cũng không nói, chỉ một mực đẩy cô vào phòng đóng kín cửa, từ trong tay lộ ra một cái hộp nhỏ bằng nắm tay em bé bằng gỗ, màu sắc trang nhã.


"Cái này là gì đây?" Cô ngơ ngác nhìn, bên trong hộp gỗ chỉ chứa một viên thuốc con nhộng màu trắng, nhỏ bằng đốt tay.


"Nghe nói cô trúng độc? Đây là thuốc giải." Hắn không đầu không đuôi trả lời, đẩy viên thuốc về phía cô, trên tay đã cầm sẵn một cốc nước.


"Độc gì? Tôi làm sao mà trúng?" Cô nghi ngờ, không phải trùng hợp chứ, người này làm sao mà biết được cô bị trúng độc?


"Delcomthrillrax 102." Hắn nhăn mày, đưa cốc nước đến bên cạnh, chuẩn bị ép cô nuốt xuống viên thuốc. "Nếu cưng ngoan ngoãn uống thuốc, muốn hỏi cái gì tôi đều giải đáp cho."


Cô vẫn còn đang do dự, người này không nói một lời, đem thuốc bỏ vào trong miệng cô, túm chặt cằm ép nuốt xuống. Cô mở to mắt trừng lớn, người này nói một liền không nói hai, cứ như vậy mà động thủ rồi?


Tính nhiều chuyện của hắn rất mạnh, thực chất không cần Phong Nhã Vân uống hết thuốc vẫn sẽ đem mọi thứ thuật lại, bất quá đây là chỉ thị từ cấp trên, hắn không thể theo ý mà làm loạn. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên, hắn mới ý thức được bản thân dùng lực hơi quá tay, hướng cô cười hề hề xin lỗi.


"Anh nếu không đem mọi chuyện giải thích rõ ràng, tôi đây liền giết chết anh." Phong Nhã Vân tức giận vung tay, hộp gỗ ngay lập tức bị đánh bay xuống đất.


"Tiểu Bạch à!" Phó Khải giở giọng chó con, không nghĩ tới hắn đường đường chính chính một thân nam nhân lịch lãm, lại ra vẻ đáng thương hướng Phong Nhã Vân lấy lòng, khiến cô rùng mình một trận.


"Nói mau!" Cô không kiên nhẫn lặp lại.


"Là lệnh của lão tổ sư truyền xuống." Hắn hết cách. Cô gái này mềm không ăn lại đi ăn cứng, hành hạ hắn thật thảm. "Cưng làm sao có thể quen biết với nhân vật quyền cao chức trọng như vậy thế?"


"Lão tổ sư?" Là nhân vật đã thoái lui quy ẩn, đem quyền lực giao hết vào tay Thiệu Huy đó sao?


"Chính xác. Là sư phụ cưng đó. Lệnh này ban ra đến Thiệu Huy lão đại còn không dám cãi, còn bố trí cho cưng hưởng hết toàn bộ đặc quyền ngang hàng với Thiệu Huy. Tiểu Bạch ơi là Tiểu Bạch, nếu tôi sớm chút nữa ôm đùi cưng, bây giờ có phải cũng được hưởng ké một phần không?" Hắn bày ra điệu bộ muốn quỳ xuống ôm chân, Phong Nhã Vân liền không chút khách khí đá bay hắn.


"Nhưng mà, về sau của cưng càng lúc càng khó khăn hơn rồi nhỉ!" Phó Khải hứng thú nhấc tay, "Cưng bây giờ chính là đối thủ số một của tổ chức, cũng trở thành người được săn đón nhiều nhất. Mau giữ chặt cái mạng nhỏ của cưng đi nhé!"


Trong tổ chức không thiếu các trường hợp đột nhiên phất lên liền biến mất không dấu vết. Những người này một là bị đám người kia ngứa mắt động tay diệt khẩu, dù sao thế mạnh của tổ chức bọn họ cũng là độc dược, tùy tiện ra tay cũng không dễ lưu lại dấu vết, hai là tự động cáo lui, có thể phía sau động tới thân nhân nên không dám tiếp tục bành trướng thế lực.


Phong Nhã Vân nghĩ nghĩ, cảm thấy tương lai trước mắt một mảnh tăm tối, nhất thời rầu rĩ không thôi.