Với tư cách là một sinh viên, Linh Tố bình thường như bao sinh viên khác. Thành tích học tập xuất sắc, nhưng cô không thích tham gia các hoạt động tập thể. Giáo viên yêu quý cô, nhưng cũng không dành sự chăm sóc đặc biệt cho cô. Đám con gái thi thoảng lại nói xấu sau lưng cô, nhưng về cơ bản mọi người đều chung sống hòa bình.

Nhưng với tư cách một nhà thông linh, Linh Tố hoàn toàn cô độc lẻ loi.

Cô đã từng gặp những người có dị năng khác, có một lần cô nhìn thấy một nam sinh thu phục một con mèo ma trong phòng thí nghiệm cũ của trường, còn có một lần cô nhìn thấy một bà lão đang đùa nghịch con chim phượng hoàng nhỏ bé trên tay.

Hai bên nhìn nhau, chỉ gật đầu, trong lòng thầm hiểu, chứ không hề nói chuyện.

Linh Tố mặc dù khát khao được tiếp xúc với những người trong giới, nhưng lại không biết nên nói gì.

Đối với giới của mình, cô vô tri yếu ớt như một đứa trẻ sơ sinh.

Một ngày mùa đông, Linh Tố và Phùng Hiểu Nhiễm đi ngang qua sân vận động. Trên sân một đám nam sinh đang chơi bóng rổ, trận đấu đang hồi gay cấn, tiếng hò reo vang dậy một góc trường.

Đột nhiên một quả bóng rổ vượt qua hàng rào sắt cao vời vợi, từ trên trời lao về phía hai người.

Trong tiếng hét thất thanh của mọi người, Linh Tố đẩy Phùng Hiểu Nhiễm sang một bên, bóng đập xuống vai cô, rồi văng ra.

Chỉ là một quả bóng, Linh Tố cũng không thấy đau. Nhưng Phùng Hiểu Nhiễm lập tức giẫm chân chửi bới.

Một nam sinh cao lớn vội vàng chạy đến, nhặt quả bóng lên, không ngừng cúi lưng xin lỗi.

Cậu ta đẹp trai cực kì. Vai rộng eo thon, lông mày rậm, mắt bồ câu, sống mũi thẳng, làn da rám nắng, lúc mỉm cười khoe ra hàm răng trắng tinh. Trông chẳng khác gì minh tinh bước ra từ màn hình vô tuyến cả.

Phùng Hiểu Nhiễm liền im bặt. Đối diện với khuôn mặt anh tuấn này, dù có tức giận thế nào cũng không phát ra ngoài được.

Đã thế cậu ta còn rất khéo miệng: “Hai người đẹp muốn mình phải xin lỗi bằng cách nào đây? Mời hai cậu uống nước giải khát nhé?”

Cơn giận khi nãy của Phùng Hiểu Nhiễm đã hoàn toàn tan biến. Linh Tố đứng cạnh chẳng nói lời nào, dùng ánh mắt kì dị nhìn chàng trai chằm chằm.

Chàng trai cũng nhìn Linh Tố, liền bắt gặp đôi mắt đen long lanh như viên trân châu ngâm mình trong dòng nước suối, sáng bừng diễm lệ, mê mẩn lòng người. Cậu ta không khỏi khen thầm trong bụng, đồng thời ném cho cô một cái nháy mắt ẩn ý.

Linh Tố lập tức quay mặt đi chỗ khác.

Chàng trai nghĩ rằng cô xấu hổ, bèn đắc ý cười to.

Một cô gái đứng cạnh hàng rào sắt bực bội lên tiếng: “Vương Trị Bình, cậu nhặt có quả bóng, làm gì mà lâu thế?”

Lúc này Vương Trị Bình mới chịu chạy về sân bóng, cứ chạy được vài bước lại ngoảnh đầu nhìn Linh Tố.

Phùng Hiểu Nhiễm mỉm cười kéo tay Linh Tố: “Không phải cậu phải lòng cái tên trăng hoa này đấy chứ?”

Linh Tố cười nhạt nói: “Cậu ta có người âm đi theo.”

“Cái gì?”

“Mình bảo là, cậu ta có người âm đi theo”.

Phùng Hiểu Nhiễm đột nhiên thấy lạnh sống lưng, nhìn về phía Vương Trị Bình, cậu ta đang chơi đùa hết sức vui vẻ trên sân bóng, rõ ràng không hề hay biết rằng trên cơ thể mình có vật gì đeo bám.

Lần thứ hai Linh Tố gặp Vương Trị Bình cách đó khoảng nửa tháng.

Hôm đó cô đang ngồi học trên thư viện, trong lúc cúi đầu đọc sách, tự dưng cảm thấy âm khí quét qua.

Cô ngẩng đầu lên thì thấy một nam sinh cao lớn đội gió tuyết lao vào trong phòng. Người đó chính là Vương Trị Bình.

Hôm đó thư viện đầy ắp người, trùng hợp là ghế đối diện Linh Tố lại không có ai ngồi. Vương Trị Bình đương nhiên bước đến ngồi vào đó.

Hình như cậu ta vừa chơi thể thao xong, mồ hôi ướt trán, khuôn mặt điển trai trông càng khỏe khoắn gợi cảm. Bên cạnh đã có nữ sinh chỉ về hướng cậu ta.

Linh Tố nhìn cậu ta lấy một cuốn vở từ trong cặp ra, mở toang đặt lên bàn, sau đó bắt đầu viết gì đó.

Khối đen kịt luôn bám dính sau lưng cậu ta không ngừng chuyển động, một cánh tay gầy trơ xương thò ra từ đó, ôm chặt cổ Vương Trị Bình. Sau đó một khuôn mặt khô quắt thò ra, đôi mắt to hằn những vệt máu đỏ, tròng mắt đen sì đảo liên hồi, cuối cùng nhìn thấy Linh Tố, nó trừng mắt hung dữ nhìn cô, dường như đang cảnh cáo cái gì đó.

Linh Tố mặt không biến sắc nhìn nó, cũng không định ra tay đối phó.

Vương Trị Bình cảm thấy có người đang nhìn mình bèn ngẩng đầu lên.

Cậu vẫn nhớ cô gái xinh đẹp thanh thoát như tiên nữ này, lại thấy cô nhìn mình không chớp mắt, ánh mắt thẳng thắn dường như đang muốn nói điều gì. Trong lòng sướng thầm, cậu mỉm cười tán tỉnh theo thói quen: “Bạn này, có phải chúng mình đã từng gặp nhau không nhỉ?”

Linh Tố cảm thấy nực cười. Sắp chết đến nơi còn không biết, vẫn còn hứng thú đi tán tỉnh con gái nhà người ta cơ đấy, bị quỷ bám kể cũng đáng đời.

Cô tiếp tục cúi đầu học bài.

Vương Trị Bình cho rằng cô đang xấu hổ, càng hưng phấn hơn, nói: ”Mình là Vương Trị Bình, học viện kinh tế, cậu thì sao?”

Linh Tố cảm thấy âm khí càng lúc càng mạnh, có lẽ ma nữ đã nổi giận rồi. Cô không muốn chuốc lấy rắc rối, kiên quyết không thèm ngó ngàng gì đến Vương Trị Bình. Không ngờ Vương Trị Bình lại không biết điều, càng làm quá hơn. Cậu ta liếc nhìn tên của Linh Tố được viết trên vở, cất tiếng khen ngợi: “Linh Tố? Một cái tên mới nho nhã thanh thoát làm sao, âm điệu hài hòa nghe rất êm tai. Mình đoán nhé, chắc cậu bên viện văn học phải không? Hay là bên nghệ thuật?”

Lúc này Linh Tố bỗng nhìn thấy một cánh tay khô đét đập trên cuốn vở bài tập của cô, ngẩng đầu lên thì đối diện với khuôn mặt bi thương của ma nữ, hơi thở thối hoắc của đối phương phả vào mặt cô.

Cô bực bội cau mày, chắp ngón cái và ngón giữa điểm vào lông mày của ma nữ.

Một tia sáng trắng lóe lên, ma nữ nóng quá hét lớn một tiếng, nhanh chóng rụt về, quấn quanh cổ Vương Trị Bình, ném cho Linh Tố ánh nhìn tà ác, giống như một con rắn độc.

Vương Trị Bình chỉ nhìn thấy Linh Tố làm một động tác kì quái, sau đó vùng cổ đột nhiên thấy lạnh, cậu kéo cổ áo lên.

Linh Tố sầm mặt thu dọn sách vở, đứng dậy bỏ đi.

Vương Trị Bình không chút do dự đuổi theo cô.

Ngoài trời rất lạnh, gió hất vào mặt khiến cậu run rẩy. Linh Tố hành động mau lẹ, mới chớp mắt đã đi đến đầu đường bên kia, Vương Trị Bình vừa chạy vừa gọi cô.

Nếu đổi lại là người khác, được một chàng trai như Vương Trị Bình đuổi theo, không biết sẽ sung sướng chừng nào. Nhưng Linh Tố thì cảm thấy cười không được mà khóc cũng không xong, cô chưa bao giờ biết rằng lại có người còn bám dai hơn cả quỷ.

Vương Trị Bình vừa chạy vừa hét, thu hút bao nhiêu ánh mắt của người qua đường.

Linh Tố bực mình, quay lại lườm cậu. Cô nhìn thấy Vương Trị Bình đang chạy về phía mình, ma nữ quấn quanh cổ cậu như một chiếc khăn màu đen bay phất phơ trong gió.

Kể lại thì chậm nhưng lúc diễn ra chỉ trong chớp mắt. Đúng lúc Vương Trị Bình bước sang đường dành cho người đi bộ, đột nhiên một đoạn dây điện lóe lửa từ trên trời rơi xuống, sắp đập thẳng vào đầu cậu.

Trong tiếng hét thất thanh của người đi đường, Linh Tố lao đi như tên bắn. Vương Trị Bình chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh to lớn kéo anh lại, làm anh ngã chổng vó, cặp mông đau nhức.

Hoàn hồn lại mới phát hiện ra đoạn dây điện đó rơi cách chân anh một mét, vẫn đang nổ tí tách. Nhất thời mồ hôi túa ra như tắm.

Linh Tố đứng bên cạnh anh, khuôn mặt xinh đẹp không chút biểu cảm, cô trầm giọng nói: “Vốn dĩ thấy ngươi đáng thương, không nỡ trừ khử. Nhưng ngươi lại không biết điều, dám ra tay lấy mạng người ta. Vậy thì đừng trách ta không lưu tình.”

Vương Trị Bình nghe thế chẳng hiểu mô tê gì, còn tưởng Linh Tố bực mình vì hành động của cậu, muốn xử lý cậu, vì thế vội vàng kêu lên: “Đừng đừng! Bạn ơi, có chuyện gì từ từ thương lượng mà.”

Linh Tố dừng lại: “Cậu còn xin tha cho cô ta?”

“Cô ta? Ai cơ? Cậu đang nói gì?” Vương Trị Bình hoàn toàn chẳng hiểu gì.

Linh Tố bật cười, nụ cười giống như mặt trời ló ra khỏi đám mây, “Đợi tôi thu phục cô ta rồi, cậu sẽ hiểu ngay thôi.”

Linh Tố khẽ phất tay, Vương Trị Bình bỗng thấy hoa mắt chóng mặt, còn chưa kịp nghĩ xem có phải bản thân thiếu máu hay không, cậu đã ngất đi. Oan hồn vất vưởng quanh cổ cậu hét một tiếng dài, bay lên không trung, sau đó lao vù vù về phía Linh Tố.

Linh Tố cười nhạt một tiếng, bàn tay phát sáng, ung dung tiếp đòn, cô vẽ một hình tròn trong không trung, oan hồn lập tức bị đánh văng ra. Oan hồn hét lên chói tai, bay nhảy tứ phía nhưng không cách nào thoát ra khỏi phạm vi năm mét. Vòng sáng đó đuổi sát nó, trong nháy mắt chụp lên nó, rồi dần dần co lại.

Oan hồn rơi xuống mặt đất, lộn một vòng, sau đó biến thành một thiếu nữ mặc váy dài màu xanh da trời. Khuôn mặt cô ta đầm đìa nước mắt, làm người khác nhìn mà thương xót.

Linh Tố thở dài, búng ngón tay một cái.

Vương Trị Bình chậm chạp tỉnh lại, nhìn thấy thiếu nữ mặc váy xanh đang ngồi trên nền đất. Cậu không thắc mắc nhiều, chỉ làm theo sự mách bảo của bản năng thương hoa tiếc ngọc, quan tâm hỏi: “Bạn sao thế? Bị ngã à?”

Linh Tố cười nhạt. Khả năng thương hoa tiếc ngọc của tên này đúng là ít ai sánh được.

Vương Trị Bình giơ tay ra định đỡ người thiếu nữ. Cô gái đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi bằng giọng đáng thương vô cùng: “Cậu không quen mình ư?”

Vương Trị Bình vò đầu gãi tai: “Bạn … là ai vậy?”

Cô gái càng đau khổ hơn, khóc lóc thê thảm, không trả lời cậu. Vương Trị Bình đành phải quay sang cầu cứu Linh Tố.

Khuôn mặt Linh Tố toát lên vẻ châm biếm, nói: “Cậu quay đầu nhìn về phía sau là biết”.

Vương Trị Bình quay đầu theo lời cô. Sau lưng cậu là một ảo ảnh: Một nam sinh anh tuấn đang chạy nhảy xông xáo trên sân bóng, chiếm được sự ái mộ của nhiều cô gái. Đột nhiên bóng tuột khỏi tay, lăn tới cạnh chân của một nữ sinh. Nam sinh đuổi theo, nhận lại trái bóng từ tay cô gái, buột miệng nói một câu: “Cậu có chiếc váy xinh quá”.

Chỉ vì một câu nói đó, cô gái ngày nào cũng mặc chiếc váy màu xanh da trời đứng tại sân vận động, nhưng cậu nam sinh đó chẳng để ý đến cô thêm lần nào nữa.

Một hôm, quả bóng lại tuột khỏi tay cậu nam sinh, lăn đi rất xa. Cô gái lập tức đuổi theo trái bóng, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải nhặt được trái bóng để có cơ hội nói chuyện với cậu nam sinh đó. Cô mải miết chạy theo trái bóng, không chú ý đến một chiếc xe đang lao đến như bay…

Cậu nam sinh chạy theo sau chỉ biết có một vụ tai nạn giao thông đã xảy ra chứ không biết lý do sâu xa bên trong, cậu nhặt trái bóng lên, sau vài giây thương xót cho nạn nhân xấu số bèn bỏ đi.

Ảo ảnh dần tan biến. Vương Trị Bình đờ người như khúc gỗ. Cậu vốn là một người vô tâm, không hề biết rằng mình lại gây ra một món nợ tình cảm nhuốm đầy máu tươi như thế này.

Linh Tố nói với cô gái: “Cậu xem đấy, một người như thế này, liệu có đáng không? Cậu ta là một kẻ vô tâm, cậu đối xử hết lòng hết dạ với cậu ta, chẳng qua cũng chỉ đủ tiêu khiển vài ngày. Cuối cùng làm lỡ thời gian đầu thai, người chịu thiệt chính là cậu. Bất luận là người hay là quỷ, đều phải hướng về phía trước.”

Người thếu nữ lau nước mắt, khẽ gật đầu.

“Cậu đi đi.” Linh Tố khẽ phất tay, thu vòng sáng lại.

Người thiếu nữ cúi lưng chào Linh Tố, sau đó lưu luyến nhìn Vương Trị Bình thêm một cái, sau đó bóng dáng cô ta dần dần mờ đi.

Vương Trị Bình phải mất một lúc mới bừng tỉnh như vừa thoát khỏi giấc mộng, người cậu run rẩy ngã bệt xuống đất.

Linh Tố không buồn nhìn cậu ta thêm một cái, quay người bỏ đi.

Vương Trị Bình gượng đứng dậy, hét lên: “Này bạn, xin chờ một chút.”

Linh Tố đứng lại.

Vương Trị Bình hỏi: “Cậu là ai? Cậu biết thi triển yêu pháp sao?”

Linh Tố chau mày: “Tôi chỉ là một học sinh. Tất cả những thứ vừa rồi là do cậu hoang tưởng mà ra đó thôi.”

Nói đoạn, cất bước đi thẳng, bỏ lại Vương Trị Bình ngơ ngác đứng giữa đường.

Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc tại đây.

Sau khi kì thi cuối kì kết thúc, Phùng Hiểu Nhiễm rủ Linh Tố đến chỗ ở của Đoàn Giác, ba người cùng ăn một bữa cơm.

Hôm đó trời rất lạnh, vừa có mưa vừa có tuyết, gió Bắc cấp hai.

Nộp bài xong bước ra ngoài, Linh Tố cảm giác như bị rơi vào hố băng. Cô co áo khoác lại, bước đi trong mưa tuyết.

Vừa bước đến một chỗ heo hút, đột nhiên có người gọi tên cô. Cô quay lại thì nhìn thấy Vương Trị Bình.

Gần nửa tháng không gặp cậu ta, dường như cậu ta gầy hơn, có chút tiều tụy, không biết vì tương tư ai. Đứng bên cạnh cậu ta là một người đàn ông trung niên. Người đàn ông này tướng mạo thì chẳng có gì khác người, đeo kính râm, mặt mày hung ác.

Linh Tố nhìn thấy bao quanh cơ thể ông ta là một lớp khí xanh. Cô thở dài.

Vương Trị Bình chỉ vào Linh Tố nói với ông ta: “Chính là cô ta. Đại sư, hôm đó chính cô ta đã thi triển pháp thuật với con.”

Người đàn ông gật đầu, chậm rãi bước lên trước, quan sát Linh Tố từ trên xuống dưới.

“Không sai, quả nhiên là một con yêu tinh!”

Linh Tố im lặng, không biết nên chửi hay nên cảm ơn ông ta đã quá khen.

Vương Trị Bình vẫn ngây thơ hỏi: “Là yêu tinh gì vậy ạ?”

Linh Tố cũng tò mò. Sau đó “đại sư” nói: “Là một con hồ ly tinh có đạo hạnh ngàn năm.”

Linh Tố cuối cùng không nhịn được bật cười thành tiếng. Tốt lắm, cô không phải là kẻ gây tai họa thông thường.

Vương Trị Bình lo lắng hỏi: “Đại sư, có phải con đã bị cô ta yểm bùa không? Thầy mau thu phục cô ta đi!”

“Đại sư” lắc đầu nói: “Con yêu tinh này đạo hạnh thâm hậu, pháp thuật bình thường không đối phó được với nó đâu.”

“Vậy phải làm sao ạ?” Vương Trị Bình kinh hãi hỏi.

“Không sợ.” Đại sư xua tay, “Không có yêu ma nào mà Trương Thiên Sư ta không thu phục được cả!”

Linh Tố lắng nghe màn đối thoại hài hước của hai người, cuối cùng mở miệng nói: “Thưa tiên sinh, hình như giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó?”

Người đàn ông sầm mặt, hừ nhạt một tiếng: “Không cần giảo biện nữa, hôm nay nhất định ta sẽ thu phục ngươi, để sau này ngươi không còn làm chuyện xấu xa trong trường học nữa.”

Linh Tố cảm thấy cực kì hoang đường, liếc ông ta một cái, không thèm nói lời nào, quay lưng đi thẳng.

Người đàn ông thấy thế thì rút mấy lá bùa trong túi áo ra, miệng lầm bầm đọc thần chú. Mấy lá bùa giấy đột nhiên bùng cháy, ánh lửa xanh lét lao về phía Linh Tố.

Linh Tố quay người khẽ phất tay, ánh lửa lập tức tắt ngấm, lá bùa giấy rơi xuống đất. Động tác của cô mềm mại như nước, mái tóc đen nhánh tung bay trong gió, trông cực kì xinh đẹp lạnh lùng, bất khả xâm phạm.

Người đàn ông thất kinh, hét lớn: “Lợi hại lắm!” Tiếp đó lại rút từ túi áo raơ một con dao ngắn bằng gỗ đào cổ xưa, trong chớp mắt, con dao biến thành một thanh kiếm xanh dài ba thước, chỉ thấy ánh sáng chói lòa, hàn khí kinh người.

Lúc này Vương Trị Bình bỗng giữ chặt ông ta.

“Đại sư, thầy đừng giết người! Giết người là phạm pháp!”

Người đàn ông nóng mắt, đẩy cậu ta ra: “Ta không giết người mà tiêu diệt yêu ma! Ta sẽ cho con thấy nguyên hình của nó!”

Ông ta hét lớn một tiếng, lao về phía trước, định đâm thẳng một nhát vào tim Linh Tố.

Linh Tố mỉm cười xinh đẹp: “Quả nhiên là một thanh kiếm tốt.”

Cô tiện tay xé một tờ giấy vứt vào không trung, nó hóa thành một con hạc nhỏ. Lưỡi kiếm lao đến chém trúng con hạc nhỏ. Hạc giấy bỗng hóa thành bột mịn lấp lánh, dần dần tan biến. Người đàn ông cũng bị luồng sức mạnh đó trấn áp, phải lùi về sau mấy bước.

Linh Tố không muốn đứng đây thêm chút nào nữa, nhân cơ hội này cô định bỏ đi. Không ngờ người đàn ông vẫn chưa chịu dừng, hét lên “Đừng hòng trốn thoát”, sau đó rút một lọ sứ ra hất về phía Linh Tố.

Lúc này Linh Tố mới biến sắc mặt, vội vàng lùi về sau. Nhưng nhất thời không để ý, chân giẫm phải một hòn đá, cơ thể lảo đảo, cô sắp ngã xuống đất.

Đúng trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên có một bàn tay đỡ sau lưng Linh Tố, một vật gì đó bay ra từ sau lưng cô, vật đó mở toang, hất ngược thứ chất lỏng đục ngầu kia lên người Vương Trị Bình và vị “đại sư”.

Linh Tố thở phào một hơi.

Sau lưng vang lên một giọng nói: “Này! Bắt nạt con gái thế này, thật là hao tổn âm đức mà!”

Vương Trị Bình bị chất lỏng bắn vào mặt thì ho sặc sụa, ngũ quan nhăn nhó. Vị “Trương Thiên Sư” kia càng cổ quái hơn, mặt mũi xanh lét, không ngừng run rẩy như thể gặp phải ma quỷ, hai mắt trợn ngược, ngã bịch xuống đất.

Linh Tố kinh ngạc “ý” một tiếng.

Nam sinh đứng đằng sau cười nói: “Mình có cho thêm một thứ hay ho, đủ để hắn nhớ mãi không quên.”

Đó là một nam sinh cao gầy, đeo một gọng kính màu đen dày cộm, nhưng vẫn toát ra vẻ tuấn tú thư sinh, khiến người ta có thiện cảm.

Cậu ta nháy mắt với Linh Tố, nói: “Cậu mềm lòng quá, đối với loại này thì tuyệt đối không được hạ thủ lưu tình.”

Giữa lúc này, “Trương Thiên Sư” kêu lên thảm thiết, lăn lộn trên nền đất, cơ thể mỗi lúc lại thu nhỏ lại. Linh Tố chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, tò mò ngắm nhìn. Chỉ thấy cơ thể người đàn ông rụt vào trong áo, sau một cơn rúng động, một con chuột lông xám to lớn chui ra từ cổ áo, hoảng hốt chít chít mấy ting, lao đi thật nhanh, giống y cảnh tượng thường thấy trên phim ảnh.

Cậu nam sinh cười hừ một tiếng, phất tay bắn ra vật gì đó, ném trúng vào con chuột. Con chuột kêu thảm vài tiếng rồi lăn lộn trên nền đất, chui vào một bụi cây.

Vương Trị Bình cũng há mồm trợn mắt theo dõi toàn bộ quá trình sự việc, sợ đến nỗi mặt cắt không còn hột máu, không ngừng hỏi: “Đó là cái gì? Đó là cái thứ gì?”

Nam sinh cười giễu: “Đến con chuột mà cậu còn không biết hả?”

Linh Tố cũng bật cười.

Vương Trị Bình chỉ vào hai người, kinh hãi hỏi: “Các người là ai? Các người đừng giết tôi!”

Linh Tố khinh bỉ hừ mũi, “Giết cậu để làm gì? Cậu đi đi. Sau này tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.”

Vương Trị Bình mừng như bắt được vàng, ba chân bốn cẳng chạy đi mất. Thường ngày phong độ tiêu sái là thế, nhưng đến lúc này lại thảm hại vô cùng.

Linh Tố thở dài một hơi. Lần này chỉ sợ tin đồn lại lan truyền khắp nơi. Cô không gây chuyện thị phi, mà chuyện thị phi cứ đến quấy nhiễu cô.

Cô cúi lưng với nam sinh: “Cảm ơn cậu.”

Người này cười cười: “Chỉ là việc vặt thôi mà, chúng ta đều là đồng nghiệp, giúp cậu cũng là lẽ đương nhiên.”

Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên Linh Tố trực tiếp tiếp xúc với một người trong giới.

Mẹ cô chưa từng qua lại với những người này, cũng không bao giờ nhắc đến họ. Nữ tử Thẩm gia mà mẹ nói đến hình như lúc nào cũng sống lặng lẽ, âm thầm chịu đựng tại thành phố miền Nam đó. Sau khi mẹ mất, chỉ để lại một cuốn sổ ghi chú, trong đó chỉ có vài dòng nhắc đến lai lịch gia tộc: “Tổ tiên Thẩm gia từ phương Nam chuyển về đây. Bà nội thi thoảng lại hoài niệm về góc sân chơi đùa hồi thơ ấu và mảnh rừng núi xanh mướt đó. Trong kí ức của bà, từ đường lúc nào cũng nghi ngút khói hương, hương thơm ngấm vào quần áo…”

Có từ đường, như vậy là một gia tộc lớn rồi, nhưng không hề có một chữ nào viết về dị năng được truyền từ đời này sang đời khác cả.

Linh Tố nhìn chàng trai sôi nổi nhiệt tình trước mặt, bất giác cảm thấy có chút thân thiết, bèn mỉm cười với cậu ta: “Cậu đã giúp mình một việc lớn, mình nên cảm ơn cậu thế nào đây?”

Chàng trai nghe vậy thì cười hì hì, nói: “Muốn cảm ơn mình thì dễ thôi.”

Linh Tố cảm thấy rất mới lạ, thuận miệng hỏi: “Như thế nào?”

Chàng trai mở miệng: “Cậu có thể cho mình mượn ít tiền không?”

“Hả?”

Chàng trai có chút xấu hổ: “Lúc nãy vội quá mình ném hai đồng xu cuối cùng vào con chuột rồi. Mình học bên trường C, bây giờ không có tiền đi xe bus về trường.”

Mất một lúc Linh Tố mới “a” lên một tiếng, bật cười vui vẻ.

Chàng trai ăn mặc hơi phong phanh, run lẩy bẩy trong gió tuyết. Linh Tố thấy cậu ta đáng thương, trong phút mủi lòng, cô nói: “Mình mời cậu đi ăn nhé.”

Lúc Phùng Hiểu Nhiễm nhìn thấy đi theo sau Linh Tố là một chàng trai, vẻ mặt của cô có thể dùng từ “kinh hoàng” để hình dung. Linh Tố thường ngày không nói không rằng, nhưng lại đem đến sự bất ngờ kinh hoàng này.

Chàng trai dành cho cô một nụ cười rạng rỡ, như thể đã quen lâu, cậu ta cởi giày, bước vào nhà, lần theo mùi thơm của thức ăn mà đi.

Phùng Hiểu Nhiễm giữ Linh Tố lại: “Có chuyện gì thế?”

Linh Tố vừa đói vừa lạnh, thở dài một tiếng: “Một lời khó mà nói hết được.”

Phùng Hiểu Nhiễm vô cùng hưng phấn: “Mình trông cậu ta cũng đẹp trai lắm, học viện nào thế? Hai người làm sao mà quen nhau?”

“Cậu nghĩ đi đâu thế?” Linh Tố trách bạn, “Sau này khắc nói cho cậu biết. Bây giờ cậu có cho mình vào không, mình sắp chết cóng rồi đây!”

Phùng Hiểu Nhiễm kéo tay cô không chịu buông: “Nói cho rõ ràng mới được vào! Thật không có lương tâm mà, có bạn trai cũng không chịu bảo mình một tiếng! Nhưng mà cậu cũng có mắt nhìn người lắm, tuấn tú đường hoàng, ngọc thụ lâm phong, nho nhã thư…”

Từ “sinh” còn chưa nói ra khỏi miệng, đã nghe thấy giọng nói chắc nịch của cậu nam sinh từ trong nhà vọng ra: “Canh dê hầm thích hợp cho thêm một ít hành lá, củ cải, hồ tiêu, rau thơm. Nào, anh trai, em muốn ăn miếng thịt này”.

Phùng Hiểu Nhiễm há mồm trợn mắt nhìn Linh Tố.

Linh Tố mệt mỏi thở dài, bước vào bên trong.

Trong phòng, trên bếp đang nấu một nồi canh dê hầm bốc khói nghi ngút, cậu nam sinh đang ngồi trên bàn ăn, tay bưng một cái bát to, ngẩng cổ xì xụp húp cạn bát canh. Húp xong lau mép nói: “Cuối cùng cơ thể đã ấm áp trở lại rồi.”

Đoàn Giác nhìn thấy thế thì buồn cười, nói: “Này người anh em, hôm nay âm ba độ, cậu ăn mặc hơi bị mát mẻ quá đó.”

“Đành chịu thôi. Ông chủ nói cuối tháng này sẽ phát lương phụ cấp, ai ngờ cổ phiếu trượt mạnh. Em thì tiền tháng nào tiêu hết tháng ấy.”

“Cậu học khoa gì, ông chủ là ai?”

“Em học trường C, trước học bên ngoại ngữ, giờ đang là nghiên cứu sinh khoa văn học cổ đại.” Sau đó nhắc đến tên một người, Đoàn Giác gật gật đầu, bảo đã từng nghe danh, hình như là một người rất giỏi giang.

Cậu nam sinh cười nói: “Trong khoa em, thầy ấy là người trẻ nhất, nhưng lại hay kêu than nhất. Làm về văn học cổ, tuổi tác càng ít thì càng hay bị thiệt, càng già cả lại càng có uy thế.”

Phùng Hiểu Nhiễm ngồi đối diện trước mặt cậu ta, mời mọc nhiệt tình: “Ăn hết sức nhé, đừng khách khí. Bạn của Linh Tố chính là bạn của mình. Đúng rồi, xưng hô với cậu như thế nào đây?”

Linh Tố giơ tay lên nhưng lại á khẩu.

Cậu ta tên là gì nhỉ?

Cậu nam sinh đang ngậm một miếng củ cải trong mồm, vội vàng nuốt trôi, nói: “Mình tên là Hoa Thanh. Thanh Hoa đọc ngược lại chính là tên mình.”

Cậu ta quay đầu hỏi Linh Tố: “Cậu tên là gì?”

Phùng Hiểu Nhiễm nghe mà muốn rớt cằm xuống nền nhà. Linh Tố nhã nhặn đáp: “Mình họ Thẩm, tên là Thẩm Linh Tố.”

Hoa Thanh chợt khựng tay, “Cậu họ Thẩm à?”

“Đúng thế.” Linh Tố gật đầu.

“Thẩm… Thẩm Tuệ Quân có quan hệ thế nào với cậu?”

Linh Tố sững người: “Bà ấy là mẹ mình.”

“Chẳng trách.” Hoa Thanh chậm chạp đặt đũa xuống bàn, nghiêm nghị gật đầu với Linh Tố: “Bây giờ cậu là chủ nhân của Thẩm gia phải không?”

Linh Tố nhướn mày mỉm cười: “Bây giờ Thẩm gia chỉ còn lại một mình mình, mình có là chủ nhân hay không cũng chẳng quan trọng.”

“Vậy à?” Hoa Thanh nghe thế, sắc mặt có chút buồn bã, “Thì ra là vậy.”

Linh Tố cứ tưởng tiếp theo cậu ta sẽ hỏi chuyện liên quan đến Thẩm gia, nhưng không ngờ sau câu cảm thán đó, Hoa Thanh lại bưng bát lên ăn như chết đói đến nơi.

Sau bữa cơm, mặt mũi Phùng Hiểu Nhiễm đã tối sầm lại. Linh Tố cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng lại sợ bị Phùng Hiểu Nhiễm tra hỏi, nên lấy cớ tiễn bạn về, cô cũng nối gót Hoa Thanh đi mất.

Bước xuống sân trường rồi, Linh Tố mới có cơ hội hỏi: “Cậu biết mẹ mình sao?”

Hoa Thanh rụt cổ, run rẩy nói: “Sư phụ mình biết, ông ấy đã từng nhắc đến mẹ cậu.”

Linh Tố hồ hởi: “Sư phụ cậu là ai? Mình có thể gặp ông ấy không?”

Hoa Thanh cười toe toét: “Sư phụ mình là Giả Thiên Sư!”

Linh Tố cười mắng: “Đừng có đùa nữa!”

Hoa Thanh hét lớn: “Ông ấy họ Giả thật mà! Tại mọi người đều gọi ông ấy là Thiên Sư!”

Linh Tố đổ mồ hôi: “Vậy, Giả… Thiên Sư, sao lại biết mẹ mình?”

“Cái này mình không rõ lắm. Có điều rất ít người trong giới không biết đến Thẩm gia. Nhưng mà gia đình cậu sống ẩn dật, không bao giờ tiếp xúc với người trong giới. Có một dạo còn có tin đồn rằng Thẩm gia đã tuyệt tự rồi. Hôm nay gặp được cậu mới biết thì ra hậu duệ của Thẩm gia vẫn còn sống.”

“Chỉ là hương hỏa thưa thớt.” Linh Tố cười hỏi tiếp: “Người trong giới mà cậu nói là như thế nào?”

“Cậu đúng là chẳng biết gì cả.” Hoa Thanh nói, “Cậu và mình đều là người trong giới. Cậu là truyền nhân của Thẩm gia, còn mình, mình theo học Giả đạo trưởng của Ngọc Thần Sơn. Ngọc Thần Sơn là chi phái của Long Hổ Sơn, sư tổ là Trương Ngũ Đẩu.”

Linh Tố cuối cùng cũng hiểu ra được một chút: “Thì ra là Hoa đạo trưởng.”

Hoa Thanh vội vàng nói: “Không dám, không dám.”

Linh Tố càng thấy thú vị hơn, hỏi tiếp: “Vậy người trong giới đều biết về gốc tích lai lịch của Thẩm gia ư?”

Hoa Thanh cười nói: “Thẩm gia là danh môn lâu đời mà. Có điều mình chỉ biết là ban đầu Thẩm gia cư ngụ trong rừng núi, sau đó thì chuyển đi nơi khác, sau đó không có động tĩnh gì gần một trăm năm nay. Muốn biết nhiều hơn thì phải đi hỏi người có tuổi.”

Linh Tố cuống cuồng hỏi: “Vậy mình phải làm sao mới quen được bọn họ?”

Hoa Thanh thích thú: “Ồ, hiếm khi nữ tử Thẩm gia lại chủ động đi gặp người khác. Cậu có biết ‘Quán Ba Cây Chổi’ không?”

“Cái gì?”

“Tên một quán trà, mọi ngườu thường xuyên đến đó gặp gỡ kết bạn. Cậu xem phim Harry Potter rồi chứ?”

“Hả?” Hoa Thanh tự dưng nói chuyện chẳng ăn nhập gì làm Linh Tố chẳng hiểu mô tê gì cả.

Hoa Thanh huơ chân múa tay giải thích: “Quán trà đó vốn dĩ tên là “Tiên Khách Lai”, sau này chủ quán về hưu, cháu của ông ấy lên làm chủ. Người này vừa trở về sau bảy năm du học tại Anh, việc làm đầu tiên của cậu ta là đổi tên quán. Một số vị trưởng bối tức tối vô cùng, nhưng mình thì thấy thú vị lắm, hơn nữa tên đó còn thường xuyên miễn phí cho mình…”

Linh Tố cắt ngang lời cậu, “Cái quán mấy cây chổi này..”

“Ba cây”

“Được rồi, quán ba cây gì đó, đi như thế nào?”

Hoa Thanh nói: “Cậu chưa từng đến sẽ không tìm được đâu. Hẹn một hôm nào đó, mình đưa cậu đi.”

Bảy ngày sau, Hoa Thanh đưa Linh Tố đến Quán Ba Cây Chổi như đã hẹn.

Đó là một con hẻm tuyệt đối nằm trong danh sách giải phóng mặt bằng của phía Tây thành phố, quanh co uốn lượn, hai bên đường là những sạp hàng đơn sơ xen kẽ với những tiệm hớt tóc mờ ám. Hôm đó thời tiết có phần ấm áp, tuyết rơi xuống lòng đường từ ngày hôm trước chảy thành những vũng đục ngầu trên nền đất.

Lúc này đang vào giờ cơm ti, từ những túp lều tạm bợ vang ra tiếng oẳn tù tì đố nhau uống rượu. Sạp hàng của quán lẩu “Tử Khí Đông Lai” nằm trong một góc cụt, khách hàng đang tầm đông đúc, làn khói trắng bốc lên nghi ngút trong những túp lều huyên náo.

Hoa Thanh nhìn thấy Linh Tố trước, bèn đứng dậy vẫy tay: “Này! Bên này!”

Trên bàn là một nồi lẩu đỏ lòm, dầu mở và ớt cay đang sôi sùng sục. Linh Tố quen ăn thanh đạm, thấy thế thì rụt cổ lại theo phản xạ.

Hoa Thanh xuýt xoa hất miếng thịt bò viên vào nồi lẩu, bảo Linh Tố: “Ngồi đi? Cậu ăn cơm chưa? Có muốn ăn một chút không?”

Linh Tố vội vàng lắc đầu: “Không phải cậu định đưa mình đến quán trà đó sao?”

“Không vội. Ăn xong rồi đi.” Cậu quay người hét lớn: “Chủ quán, cho thêm một bát nước chấm nào!”

Bà chủ mập mạp đem một bát nước chấm đến, nói oang oang: “A Hoa, cậu lại thay bạn gái rồi đấy à?”

Hoa Thanh sặc bia, luống cuống nói: “Đừng nói bậy. Vị này là Tiểu Thẩm.”

Bà chủ tò mò quan sát Linh Tố một lượt, “Cháu họ Thẩm à, hiếm khi được gặp những thành viên của Thẩm gia.”

Ai cũng nghe danh Thẩm gia. Linh Tố càng lấy làm hiếu kì.

Bà chủ cười khanh khách: “Nể mặt cháu, bữa cơm hôm nay ta mời.”

Hoa Thanh sướng lắm, tuôn ra một tràng khen ngợi tán dương.

Linh Tố nhìn khóe miệng cậu đang dính mỡ đỏ bóng loáng, thầm nghĩ đời mình thực sự đã hết hi vọng vào cánh đàn ông rồi.

Cô ăn cơm xong mới đến đây, cộng thêm không thích ăn cay, nên chẳng động đũa, phần lớn thời gian đều ngồi im, nơm nớp lo sợ nhìn chàng trai đối diện nhồm nhoàm nuốt lấy nuốt để thức ăn, cứ như vừa được ra tù vậy.

Hoa Thanh từng nói mình là trẻ mồ côi, bản năng làm mẹ của Linh Tố bộc phát, cô cảm thán nói, những đứa trẻ không có mẹ thật đáng thương.

Đến gần chín giờ công tử Hoa Thanh mới ăn uống no say.

Hoa Thanh gật đầu chào chủ quán, đưa Linh Tố vào bên trong. Họ chen qua nhà bếp, bước vào một mảnh sân chất đầy đồ linh tinh.

Hai hôm nay dưới sự chỉ bảo của Phùng Hiểu Nhiễm, Linh Tố đã tìm hiểu một chút về Harry Potter, nhìn thấy khung cảnh này, trong lòng thầm nghĩ chắc sau bức tường gạch này là một con hẻm đây.

Hoa Thanh hình như biết cô đang nghĩ gì, cố ý làm ra vẻ thần bí, cười hì hì, bàn tay chậm chạp lần sờ khắp bức tường, cứ như đang trêu ghẹo mỹ nữ vậy.

Linh Tố cười cậu tính tình trẻ con quá đỗi, cố ý không nói không rằng, tỏ ra rất kiên nhẫn.

Hoa Thanh thấy thế thì cũng không đùa tiếp nữa. Cậu vạch bụi cây mây khô héo ra, Linh Tố nhìn thấy trên tường gắn một thứ giống như la bàn bát quái. Hoa Thanh xoay vòng tròn bên ngoài của nó ba vòng về bên phải, lại xoay vòng tròn bên trong hai vòng về bên trái, rồi ấn một cái. Chỉ nghe “cách” một tiếng, một chiếc cửa lặng lẽ mở ra.

Lúc này Linh Tố mới nhìn rõ, thì ra chiếc cửa dính luôn trên tường, nhưng bởi vì bờ tường loang lỗ, cộng thêm ánh đèn tối tăm, làm khi nãy cô không nhìn ra.

Hoa Thanh giải thích nói: “Đừng tưởng là đơn giản. Người thường không xoay nổi cái la bàn này đâu. Mật mã thì hôm nào đó mình sẽ nói cho cậu biết.”

Đằng sau cánh cửa là một nơi giống như môn đường, trên bức bình phong khắc một hồ sen nở bừng lả lướt dưới ánh trăng, tiếng nước chảy róc rách và tiếng âm nhạc du dương vọng ra từ đằng sau bức bình phong.

Mặc dù không gian có phần u tối, nhưng vẫn có thể nhận ra nơi này được trang trí theo phong cách cổ xưa tao nhã, chu đáo đến từng chi tiết nhỏ nhất.

Quán trà không lớn lắm, chưa đầy hai trăm mét vuông, đồng loạt dùng loại đèn màu xanh, trừ phong cảnh nhân tạo chỗ bức bình phong ra, hầu như không nhìn thấy dấu tích của nền văn hóa hiện đại.

Khách khứa rất ít, có người mặc đồ sang trọng, có người lại rất giản dị, ngoài ra có cả người mặc quần áo rách rưới nữa. Hoặc là ngồi một mình, hoặc là hai, ba người ngồi trò chuyện cùng nhau. Có một mỹ nữ trẻ trung mặc sườn xám, ngồi trên sân khấu, tay ôm đàn tranh, dưới chân chờn vờn những quầng khói nhạt tỏa ra từ lư hương.

Một thanh niên ăn mặc hip hop lao xộc đến, hứng chí đập mạnh vào vai Hoa Thanh, “Người anh em vẫn còn sống cơ à?”

Hoa Thanh đau quá kêu lên: “Tiểu tử nhà ngươi vừa luyện được thiết sa chưởng đấy hả?”

“Mấy tháng rồi anh không đến, tôi còn tưởng anh chẳng may bị Tố Tỉnh hành hạ đến chết rồi cơ đấy.”

Hoa Thanh hét lên: “Hành hạ cái gì? Tôi có phải là côn trùng đâu!”

Thanh niên kia bật cười hì hì. Lúc này mới nhìn thấy cô gái im lặng ngồi bên cạnh Hoa Thanh, dưới ánh đèn mông lung nhan sắc kiều diễm của người thiếu nữ càng thêm phần thoát tục, thanh khiết tựa như một đóa sen trắng.

Dù sao cũng là một chàng trai trẻ, thấy mỹ nữ lập tức hai mắt sáng bừng, mở miệng thốt ra một câu tiếng Pháp: “Bonjour[1].”

[1] Xin chào.

Linh Tố mỉm cười đáp: “Bon soir[2].”

[2] Chào buổi tối.

Người thanh niên sững sờ, nhất thời tắc tị.

Hoa Thanh cười gian: “Sao không tiếp tục khoe khoang vốn tiếng Pháp nghèo nàn của cậu đi! Tiếng Pháp chính là môn ngoại ngữ thứ hai của Tiểu Thẩm đó.”

Người thanh niên trợn tròn mắt: “Thẩm?”

Hoa Thanh giới thiệu hai người với nhau: “Tường Tử, Thẩm Linh Tố.”

Linh Tố cười: “Tên cậu thú vị thật đó.”

Tường Tử hỏi lại: “Cậu họ Thẩm thật đấy à?”

Hoa Thanh hừ mũi: “Giả thì miễn phí đổi hàng! Đây chính là chủ nhân hiện tại của Thẩm gia đó!”

Cậu vừa dứt lời, âm nhạc chợt dừng lại, những người trong quán nhất loạt quay đầu nhìn về hướng ba người.

Linh Tố không hiểu đưa mắt hỏi Hoa Thanh, Hoa Thanh kéo cô ngồi xuống.

Tường Tử rót trà, nói: Không ngờ người của Thẩm gia vẫn còn sống đến tận bây giờ.”

Linh Tố thở dài: “Cậu cũng biết đến Thẩm gia à?”

“Kì lạ lắm sao?”

“Từ bé đến giờ mình không hề biết rằng Thẩm gia lại nổi tiếng như thế, càng không hề hay biết về quá khứ của Thẩm gia.”

Hoa Thanh nói: “Chuyện của Thẩm gia, lớp hậu bối chúng mình chỉ biết một tí ti. Mình đưa Linh Tố đến là muốn tìm thỉnh giáo một bậc tiền bối ở đây.”

Tường Tử xoa đầu: “Khách khứa hôm nay đều là những người bình thường thôi, chú Cát đã lâu không đến, dì Dương nghe nói đi công tác nước ngoài rồi.”

Linh Tố cúi đầu. Cô đã đến không đúng lúc rồi.

Tường Tử đột nhiên nói: “Hay là đi hỏi ông nội mình vậy. Nói thế nào thì ông đã sống bao nhiêu năm trên đời, chắc chắn biết nhiều hơn chúng ta.”

Nói đoạn cậu lập tức đưa hai người vào hậu đường, gọi điện thoại về nhà.

Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, một giọng nói đôn hậu vang lên.

Tường Tử vào thẳng vấn đề luôn: “Ông ơi, hôm nay có một vị Thẩm tiểu thư đến quán chúng ta.”

Đầu bên kia ngừng lại một chút, rồi hỏi: “Thẩm gia của Kinh Sơn sao?”

Linh Tố thật thà trả lời: “Cháu chưa từng nghe mẹ nhắc đến địa danh này.”

“Mẹ cháu là ai?”

“Mẹ cháu là Thẩm Tuệ Quân.”

Ông lão kêu lên một tiếng dài, nói: “Vậy thì đúng rồi. Ta đã hơn chục năm không gặp lại Tuệ Quân rồi. Mẹ cháu vẫn khỏe chứ?”

“Mẹ cháu đã mất được tám, chín năm rồi ạ.”

Đầu bên kia im lặng một lát, sau đó thở dài thương xót: “Kể cũng phải, nếu như cô ấy còn sống thì sao cháu lại đến đây chứ? Ha ha, vậy ta phải đến gặp cháu rồi. Đứa bé năm đó ở bên cạnh Tuệ Quân chắc là cháu rồi. Cháu vẫn khỏe đấy chứ?”

Linh Tố gật đầu không hiểu: “Từ bé cháu đã khỏe mạnh ạ. Chỉ là em gái Linh Tịnh của cháu vừa mất không lâu vì bệnh tim bẩm sinh ạ.”

Ông lão kêu lên một tiếng quái dị, sau đó lầm bầm vài câu.

Linh Tố nói: “Tiền bối, ông có biết về lai lịch của Thẩm gia không ạ?”

Ông lão nói: “Có biết một chút. Có điều, lúc sinh thời mẹ cháu chưa từng nói với cháu sao?”

Linh Tố buồn bã: “Mẹ cháu không nhắc lấy một lời, cuộc sống của mẹ không được mãn nguyện lắm.”

Mẹ cô lúc nào cũng trốn tránh, một mặt nghe theo mệnh trời, một mặt lại không cam tâm với cuộc sống của mình, nhưng lại chẳng có quyết tâm đổ hết thất bại cho số mệnh.”

Ông lão thở dài lần nữa: “Thật là đáng thương, thật là đáng thương. Cháu muốn biết về cái gì?”

“Tổ tiên Thẩm gia sống ở đâu ạ?”

“Tại Kinh Sơn, Vũ Lăng, nơi núi cao rừng sâu. Có lịch sử lâu đời, bắt nguồn từ đời Đường, nhưng có rất nhiều chuyện, không phải do thất truyền mà là người ngoài chúng ta hiểu biết quá ít.”

“Suốt bao nhiêu năm nay, Thẩm gia đã theo nghiệp… theo nghiệp…” Linh Tố không biết người trong giới dùng từ gì để nói về nghề nghiệp của mình.

Ông lão mỉm cười khoan dung: “Truyền thuyết nói rằng, tổ tiên nhà cháu là thiên kim tiểu thư của một viên ngự sử đại thần mang họ Thẩm, chẳng may gia phụ thất thế trên quan trường, vị tiểu thư bị người ta từ hôn, vì quá uất ức tức giận nên đã trở thành một nữ đạo sĩ. Cô gái này được trời ban cho năng lực phi thường, diệt quỷ trừ ma, tự thành lập môn phái, thu rất nhiều đồ đệ nữ, tu luyện trên Kinh Sơn.

Tường Tử đứng bên xen vào: “Diệt Tuyệt sư thái?”

Linh Tố còn chưa kịp cười, ông lão đã mắng: “Ranh con, không được nói xằng!”

Tường Tử thè lưỡi, đi ra ngoài trông cửa hàng.

Ông lão nói tiếp: “Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết. Còn có người nói tổ tiên Thẩm gia đã cùng một người tu đạo khác song tu hợp bích, dị năng truyền từ đời này sang đời khác. Cho dù thế nào, Thẩm gia cũng đã thầm lặng vài chục năm nay, giống như nhiều môn phái khác trong giới. Những câu chuyện thực tế về Thẩm gia ta không được biết nhiều, cháu nên đi tìm Dương Bích Hồ.”

“Là ai ạ?”

Hoa Thanh nói: “Chính là dì Dương đi công tác nước ngoài mà mình nhắc đến khi nãy đó, bà ấy là một vị minh sư trong giới.”

Ông lão nói: “Tuệ Quân và Bích Hồ vốn là bạn nối khố. Mối quan hệ của họ rất tốt. Nghe nói lúc Tuệ Quân ở cữ, chính Bích Hồ đã chăm sóc cô ấy. Sau đó Tuệ Quân biệt vô âm tín, Bích Hồ đã đi tìm kiếm rất lâu. Ta nghĩ, cô ấy rất vui mừng được gặp lại cháu.”

Linh Tố tim đập loạn xạ.

Thì ra mẹ cô cũng có bạn thân, thì ra Thẩm gia không phải hoàn toàn cô độc lẻ loi trên cõi đời này.

“Cháu nên đi đâu để tìm dì Dương ạ?”

Hoa Thanh nói: “Cái này không khó. Tường Tử sẽ để ý giùm cậu, một khi dì Dương trở về, sẽ lập tức thông báo cho cậu.”

Ông lão đột nhiên hỏi: “Tiểu Thẩm, pháp lực của cháu thế nào?”

Linh Tố ngượng ngùng nói: “Lúc nhỏ mẹ có dạy cháu vài khẩu quyết phòng ngự, ngoài ra không còn gì nữa. Cháu thi pháp dựa vào ý niệm của mình, chứ không có bài bản gì.”

Ông lão cười: “Không cần tự ti. Vì cháu có sẵn thiên phú trong người rồi nên mẹ cháu mới không cần dạy. Những đứa trẻ không có thiên phú mới cần học thuộc cái này cái kia. Ta nghĩ nếu như có cao nhân chỉ dẫn, sau này cháu chắc chắn sẽ làm nên nghiệp lớn.”

Linh Tố im lặng vài giây, nói: “Hình như mẹ cháu… hi vọng cháu sống như một người bình thường hơn ông ạ.”

Đầu dây bên kia chìm trong im lặng hồi lâu, sau đó ông lão nói: “Đi tìm Dương Bích Hồ đi, sau khi mẹ cháu mất thì chỉ còn cô ấy biết được câu chuyện của Thẩm gia thôi.”

Nhưng Dương Bích Hồ đi công tác nước ngoài, rất lâu sau vẫn chưa về.

Đến kì nghỉ đông, Linh Tố bị Phùng Hiểu Nhiễm lôi về nhà cô ăn tết, sau khi trở lại trường vẫn không có tin tức gì của dì Dương cả.

Hoa Thanh giải thích nói, nhân vật lớn trong giới hành tung khó đoán, vài năm không gặp cũng là lẽ thường, đặc biệt là những đại sư tầm vóc như dì Dương.

Linh Tố cũng nhanh chóng không còn tâm trạng bận tâm đến chuyện này nữa, cô sắp tốt nghiệp rồi. Cô không có duyên với việc học lên thạc sĩ, cô phải lo nghĩ kế mưu sinh, quyết tâm tìm công việc trước đã. Vì thế cô vừa làm đồ án tốt nghiệp vừa thực tập tại một công ty, bận tối tăm mặt mũi.

Một hôm, Linh Tố vừa từ chỗ thực tập trở về, dì quản lý kí túc xá gọi cô lại: “Thẩm Linh Tố, cháu chờ chút, có người tìm này!”

Thời tiết đã ấm áp lắm rồi, Linh Tố bận rộn một ngày ở công trường, toàn thân bụi bặm ướt đẫm mồ hôi, trông có chút lếch thếch. Còn đến tìm cô là một người đàn ông trẻ, mặc Âu phục đi giày da, lịch lãm phong độ, nho nhã thư sinh.

Linh Tố vẫn nhớ anh ta. Ha, sao có thể quên được chứ, tất cả những người và những chuyện có liên quan đến con người đó, cô đều ghi sâu trong kí ức. Đây chính là người đàn ông đã đến đón cô đi tham gia hội nghị cổ đông của Bạch thị ngày hôm đó, là trợ thủ đắc lực của Bạch Khôn Nguyên.

Đã năm năm trôi qua, hôm nay bọn họ lại kéo nhau trở lại sao?

Người đàn ông lịch sự hỏi: “Xin hỏi có phải cô là Thẩm Linh Tố tiểu thư?”

Linh Tố gật đầu: “Chính là tôi.”

“Đã lâu quá không gặp.” Người đàn ông ý tứ nói.

Linh Tố mỉm cười: “Đúng thế. Không biết anh đã thăng tiến đến đâu?”

Người đàn ông bình thản trả lời: “Bây giờ tôi là luật sư đại diện của Bạch gia.”

Linh Tố lạnh lùng khách sáo nói: “Tôi đã không còn quan hệ gì với Bạch gia đã lâu lắm rồi.”

Người đàn ông mỉm cười: “Cũng chẳng sao, tôi chỉ là nhận sự ủy thác của bà Bạch, đến trao một số thứ cho cô thôi.”

Linh Tố lạnh lùng nhìn anh ta: “Đồng Bội Hoa?”

“Là lão bà thái thái.”

Nét mặtLinh Tố dịu đi, “Dì ấy tìm tôi có việc gì?”

Người đàn ông nói: “Bà Bạch đã qua đời vào mùng tám tháng trước, bà ấy trao lại một số tài sản cho cô. Mời cô kí nhận dùm.”

Nói đoạn, anh ta chìa một tập tài liệu ra trước mặt cô.