Chương 337

Nói cho cùng, trong cuộc hôn nhân của hai người, cuối cùng là anh làm sai quá nhiều, mà Thời Ngọc Minh, trừ đẩy anh ra xa, cũng không làm hành động quá khích nào cả.

 

Cô chỉ lý trí, lãnh đạm, một lần lại một lần từ chối anh.

 

Phong Đình Quân đột nhiên cười khổ một cái, cô ngay cả từ chối cũng đều là yên lặng.

 

Yên lặng dùng một ít chỉ tiết nhắc anh tỉnh lại, bọn họ đã sớm thành quá khứ. Hôm nay cô đã yêu người khác, giữa bọn họ trừ diễn trò thì căn bản không thể quay lại nữa.

 

Chịu đựng.

 

Phong Đình Quân nghĩ tới cái từ này.

 

Bây giờ cô uất ức ở chỗ này, cố gắng diễn làm vợ anh, không phải là bởi vì cái khác, chỉ là bởi vì cô thiện lương, nhẹ đạ.

 

Cô không nỡ nhìn ông nội mang theo tiếc nuối đời, cũng không nỡ nhìn bọn nhỏ không có bố.

 

Về phần bản thân cô ư?

 

ời khỏi cõi Tiên Sinh đã chết hay là chưa chết hoặc là cô cũng không cố chấp như vậy.

 

Tóm lại là không quay về được nữa.

 

“Hừi Trong lúc anh suy tư, Thời Ngọc Minh từ từ tỉnh lại, nhẹ nhàng mở mắt, nhìn thấy anh đứng ở trong bóng tối, cô dụi dụi mắt như con chuột nhỏ: “Anh về rồi à? Ăn cơm xong rồi à? Tôi đi bưng súp ngọt ấm lên cho anh nhé…” Cô mới vừa đứng lên đã bị anh đè vai một lần nữa ngồi xuống lại.

 

“Làm sao vậy?”

 

“Ăn rồi, đừng đi” Phong Đình Quân nhìn cô còn buồn ngủ, trong lòng hơi lên men: “Em ở đây chờ tôi à?” Cô gật đầu.

 

“Vì sao chờ tôi?”

 

“Bởi vì…”

 

“Ngọc Minh, em nhìn tôi! Em nhận ra tôi là ai không?” Thời Ngọc Minh thanh tỉnh một ít.

 

Cô mở mắt, ánh mắt dần dần trong suốt nhưng dần dần mất mát: “Tôi nhận được anh là là Phong Đình Quân” Anh cười nh: tiếng “Tiên Sini “… Tôi phân rõ.”

 

“Bây giờ phân rõ rồi hả?”

 

“Ừ!” Thời Ngọc Minh gật đầu: “Tay anh sao rồi? Bên ngoài trời mưa, có bị mắc mưa không?”

 

“Tôi còn tưởng rằng em sẽ thốt ra một Anh lắc đầu: “Không có, tay cũng không có việc gì”

 

“Anh thực sự không ăn súp ngọt à?”

 

“Không ăn, mau đi ngủ đi.”

 

“Ô” Thời Ngọc Minh đứng lên, nhưng không đi ngay, hai tay vặn vẹo ở trước người, dường như là có chút do dự.

 

Phong Đình Quân hỏi: “Có gì muốn nói với tôi à?” Cô gật đầu.

 

“Đổi ý à? Muốn rời đi à? Không muốn phải đóng vai vợ chồng với tôi nữa à? Nếu như em không muốn thì tôi sẽ không ép em…”

 

“Cảm ơn” Phong Đình Quân sửng sốt.

 

“Cảm ơn anh giúp tôi lấy được thỏa thuận hiến tặng của Tôn Bảo. Tôi không biết anh dùng thủ đoạn gì để ông ta ký tên, thế nhưng hai ngày này nhìn anh bận đến đêm khuya, tôi biết hẳn là anh mất không ít sức lực. Tiên Thúy có ý nghĩa không bình thường đối với tôi, tôi thực sự không thể mất cô bé. Cho nên… Tôi không biết nên nói như thế nào, nhưng vẫn cực kỳ cảm ơn anh” Phong Đình Quân hơi cong môi, cuối cùng đã hiểu rõ: “Cho nên hôm nay đã trễ thế này mà em còn ở đây chờ tôi, còn nấu súp ngọt cho tôi, là vì cảm ơn tôi à?”

 

“.. Có thể nói như thế”

 

“Ngọc Minh! Tôi nhớ rõ Hoắc Viễn Thiên đã từng nói một câu. Xa lánh người thân, làm thân với kẻ xa lạ, chỉ có người ngoài mới nói cảm ơn” Thời Ngọc Minh hiểu ý của anh, cô liếm liếm môi, có chút bất đắc dĩ thở dài: “Tôi…”

 

“Được rồi. Em không cần giải thích, tôi hiểu rõ lòng em. Đi ngủ sớm một chút đi.” Thời Ngọc Minh không nhúc nhích: “… Tiên Sinh không chết” Phong Đình Quân ngẩng đầu lên.

 

“Tôi không muốn lừa dối anh. Tiên Sinh không chết, trước đó tôi gặp tài xế của Tiên Sinh ở khách sạn Dung Thành. Anh ta đã xác nhận, Tiên Sinh thực sự không chết”

 

“Sau đó thì sao?”

 

“Thế nhưng anh ấy chưa tới đi tìm tôi, hẳn là anh ấy… Rất hận tôi” Thời Ngọc Minh hít mũi một cái: “Tôi cùng Tiên Sinh đã là không thể. Thế nhưng tôi vẫn thương anh ấy như cũ, tôi hi vọng anh ấy có thể sống tốt, mặc dù không có tôi bên cạnh.

 

Cho nên tôi nguyện buông tha, tôi sẽ không tìm anh ấy, dây dưa với anh ấy nữa. Tôi có thể ghi nhớ ký ức ngắn ngủi như pháo hoa kia cả đời, tôi sẽ vĩnh viễn nhớ anh ấy” Phong Đình Quân gật đầu: “Tôi hiểu ý của em, trong lòng em có anh ấy, tôi sẽ không ép buộc em, cũng sẽ không dây dưa với em. Chờ ký hợp đồng xong với Alexander, sau khi ông nội mất, em muốn đi đâu, làm gì, đều tùy em, tôi sẽ không ép em ở lại”

 

Thời Ngọc Minh như trút được gánh nặng: “… Cảm ơn”

 

“Câu thứ hai!” Anh cười khổ: “Xem ra chúng ta thực sự đã là người lạ rồi”