Chương 347

Phong Đình Quân nghiêng đầu để tránh một nhát, nhưng dù sao đối phương cũng có hai người, nếu tránh một người, chắc chắn sẽ không thể tránh được người kia.

 

Người đàn ông ra tay tàn nhãn, muốn tấn công vào cổ của anh.

 

Phong Đình Quân phản ứng rất nhanh, nhanh chóng nghiêng đầu, nhưng vẫn không hoàn toàn tránh đi, lưỡi dao sắc bén tạo thành vết máu nhỏ trên cổ hắn.

 

Một cơn ớn lạnh truyền tới, anh không thể chống cự được nữa, sải đôi chân dài nhanh chóng leo lên xe máy, đưa Thời Ngọc Minh và Tiên Thúy rời khỏi đây.

 

Tính năng của chiếc mô tô đã phát huy đến cực điểm, biến mất ở cuối tầm nhìn chỉ trong chớp mắt.

 

Thời Ngọc Minh ôm chặt Tiên Thúy, gần như nhắm mắt lại, cho đến khi cô cảm thấy gió xung quanh mình càng lúc càng lạnh và con đường dường như ngày càng khó đi.

 

“Bây giờ chúng ta đang đi đâu?”

 

“Trên đỉnh núi Vân Đài, chỉ có nơi này không có camera.”

 

Giọng nói của anh bị bóp nghẹt trong mũ bảo hiểm, chỉ lộ ra một chút, lơ lửng trong không trung. Khi đó Thời Ngọc Minh không nghe rõ lắm, nhưng cảnh vật xung quanh dần trở nên quen thuộc. Cuối cùng, chiếc mô tô trực tiếp lái trên con đường ngoän ngoèo, đường núi quanh co dốc ngược khiến người ta cảm thấy rất đáng sợ.

 

“Anh… Anh lái xe máy không thành thạo, hay là chậm thôi, chậm một chút…”

 

Anh ta không biết là mũ bảo hiểm quá dày hay gió quá mạnh, Phong Đình Quân dường như không nghe thấy, tốc độ vẫn tăng như muốn xé nát bầu không khí.

 

Cũng may, thời tiết hôm nay không tệ, Thời Ngọc Minh thực sự rất sợ con đường ngoăn ngoèo khó đi phòng trường hợp trời mưa như lần trước… Cô ấy thật sự rất sợ xảy ra tai nạn.

 

Đến đỉnh núi, Phong Đình Quân dừng lại.

 

Thời Ngọc Minh ôm Tiên Thúy nhảy xuống, mặt trời trên đỉnh núi rất chói, vốn dĩ muốn ôm con trốn dưới bóng cây đa lớn, nào ngờ Tiên Thúy đã thoát ra khỏi vòng tay của cô và bước thẳng đến trước mặt Phong Đình Quân, nghiêng đầu nhìn anh.

 

Phong Đình Quân cởi mũ bảo hiểm treo lên tay cầm, anh cũng nhìn thấy cô gái nhỏ này có chiều cao tương đương cây cà rốt.

 

Không giống như Minh Nguyệt, Minh Nguyệt đáng yêu và ngọt ngào, cô gái nhỏ này có một đôi mắt hồ ly mảnh mai và chiếc cằm nhọn, xinh thì có xinh, nhưng lại giống một tiểu hồ ly ranh mãnh hơn.

 

“Cháu là Tiên Thúy?”

 

Tiên Thúy không có trả lời, ngược lại là nhìn kỹ mặt của anh, có chút thất vọng: “Không phải.”

 

“Cái gì không phải?”

 

“Chú không phải là bố của cháu”

 

Phong Đình Quân ngước mắt lên nhìn Thời Ngọc Minh, dùng ánh mắt hỏi cô rằng liệu cô đã nói với Tiên Thúy về thân thế của con bé chưa.

 

Thời Ngọc Minh hiểu ý anh, bước đến nắm tay cô con gái nhỏ: “Chú ấy là bố của anh trai và chị gái con”

 

Tiên Thúy quay đầu nhìn cô: “Mẹ, con không phải cùng cha khác mẹ với anh chị sao?”

 

Thời Ngọc Minh không biết làm thế nào để giải thích vấn đề này cho cô bé nữa.

 

Phong Đình Quân nói: “Nếu cháu muốn, cũng có thể gọi chú là bố”

 

“Như vậy sẽ không được, bố là bố, chú không phải là bố của cháu, cháu sẽ không gọi chú.”

 

Phong Đình Quân khẽ cau mày: “Đứa nhỏ này tính tình không tốt.”

 

Thời Ngọc Minh vội vàng bảo vệ con gái: “Con bé bị bệnh, trước đây không phải như thế này”

 

Phong Đình Quân cũng không muốn tính toán với con nít, anh thu hồi ánh mắt, dùng ngón tay chạm nhẹ vào vết thương trên cổ, sau khi cởi ra vẫn còn một chút vết máu, phần lớn đã thành vảy.

 

Thời Ngọc Minh cũng thấy vậy, hỏi: “Có đau không?”

 

“Không đau, so với bị thương ở cánh tay thì có hơi ngứa”