Thời Ngọc Minh dẫn cô ấy đến chuỗi cửa hàng cà phê bên cạnh khách sạn.

Người phụ nữ kia dường như là lần đầu tiên đến chỗ như thế này, cả người lộ vẻ cứng ngắc cùng bồn chồn, phần nhiều chính là không biết làm sao: “Thưa cô, nơi này tôi không trả nổi”
“Không có sao.

Mặc dù bây giờ tôi cũng không có tiền, nhưng một ly cà phê thì vẫn mời được” Thời Ngọc Minh hỏi nhỏ: “Cô muốn nói gì với tôi?”
Nước mắt của người phụ nữ trào ra từ khóe mắt, lăn xuống trên đôi bàn tay đầy vết sẹo của cô ấy, thanh âm nghẹn ngào: “Thưa cô, cô là người tốt.

Tôi vốn thật không nên mở miệng nói cái này, nhưng tôi thật sự đã vào đường cùng rồi.”
“Cô đừng vội, từ từ nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Tôi mắc bệnh ung thư, thời kỳ cuối” Người phụ nữ cong miệng thành một nụ cười, nhưng nụ cười này trông còn khó coi hơn cả khóc: “Con trai tôi bị bệnh tim bẩm sinh, tôi khổ cực làm việc kiếm tiền nhiều năm như vậy.

Nhưng tôi không có học thức cơ có thể làm công nhận vệ sinh.

Tiền lương làm công nhân vệ sinh quá ít, căn bản không đủ dùng cho gánh nặng chi tiêu viện phí.

Sau đó, tôi không có cách nào khác, liền nghĩ đến chuyện đi bán một bên thận.

Vốn đã bàn Xong giá tiền, chỉ chờ làm phẫu thuật.

Nhưng bọn họ tra ra được tôi có bệnh ung thư, không có ai lại nguyện ý bỏ tiền mua thận từ một người mắc bệnh ung thư cả”
Thời Ngọc Minh bị tin tức này làm cho ngây ngẩn cả người.
Cái từ “duyên phận” này, lần đầu tiên cô cảm thấy được, cái từ duyên phận này lại bị thương đến như vậy.

Vào thời điểm cô bất lực nhất, gặp gỡ một cậu bé như thiên sứ, hát cho cô nghe bài “Ngôi sao nhỏ”.

Bây giờ mẹ của cậu bé, vào thời điểm bất lực nhất, lại vừa vặn gặp được cô.

Ai có thể nói đây không phải là trời cao an bài kia chứ?
“Cho nên, cô muốn tôi giúp gì cho cô đây?”.

Người phụ nữ đan hai tay vào nhau, hết nắm chặt rồi lại buông lỏng, khó mà mở miệng.


Thời Ngọc Minh thở dài, thẳng thừng nói thẳng ra thay cho cô ấy: “Cô muốn giao con mình cho tôi?”
Người phụ nữ rũ mắt xuống, không dám nhìn cô, nhưng vẫn chậm rãi gật đầu.

“Bố của đứa bé đâu? Một mình cô nuôi con cực khổ như vậy, còn phải chữa bệnh cho con trai, bố của đứa bé ở đâu?”
"Đã sớm kết hôn rồi, còn có đứa con mới rồi” Người phụ nữ cười khổ một tiếng: “Thật ra cũng phải trách tôi.

Tôi sớm đã biết anh ta là người có bản lĩnh, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ.

Tôi không xứng với anh ta.

Ban đầu tôi cũng không nên kết hôn cùng anh ta, nếu không cũng sẽ không thành ra như bây giờ”.

“Anh ta có bản lĩnh cho nên từ bỏ mẹ con hai người, đi sống những ngày tháng tươi đẹp?”
Người phụ nữ dừng một chút, gật đầu: “Anh ta cưới con gái của người có tiền.

Bây giờ là Tổng Giám đốc rồi, tôi chỉ là một người phụ nữ không có học thức, làm sao xứng với người ta”
“Cô biết chồng cũ của cô làm việc ở công ty nào không?”
"...!Tôi chỉ biết là, công ty đó hình như tên là...!Tập đoàn Phong thị? Làm kinh doanh trang sức châu báu”
Thời Ngọc Minh không khỏi cười một chút.

Lại là Tổng giám đốc trong công ty của Phong Đình Quân.

Cái này thật đúng là là, nghiệt duyên.

"Chồng trước người họ gì?"
"Trần, Trần Nhiên.

Thưa cô, cô hỏi cái này làm gì? Cô muốn đi tìm anh ta sao?”
“Chẳng lẽ tôi không nên đi tìm anh ta sao? Con của anh ta đang chờ tiền cứu mạng.

Anh ta cứ không quan tâm đến như vậy, tất thảy đều ném hết cho cô?”
Người phụ nữ có chút bối rối: “Cô không biết, bây giờ trong nhà vợ của anh ta có tiền, chúng ta đấu làm sao được? Cô ơi, thôi bỏ đi, tôi không muốn lôi kéo cô vào đâu.


Tôi chỉ là thương con trai mình thôi.

Sau khi tôi chết, thằng bé sẽ không còn người thân rồi.

Nó còn nhỏ như vậy.”
Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi: “Thật xin lỗi, chuyện này tôi có thể không giúp được cô”.

Người phụ nữ nghe được lời này, dường như cũng không quá bất ngờ: “Tôi cũng biết.

Là tôi quá đường đột thôi.

Cô vốn cùng mẹ con chúng tôi không quen không biết.

Cô còn từng có lòng tốt giúp đỡ mẹ con chúng tôi, là do tôi thật sự quá đáng.

Thật xin lỗi cô, cô coi như hôm nay tôi không nói gì hết nhé.

Thật, thật xin lỗi cô”
“Tôi không phải có ý này.

Thời Ngọc Minh nói: “Nếu như là ở lúc trước, tôi sẽ giúp cô, chẳng qua là bây giờ điều kiện kinh tế của tôi cũng không được khá lắm.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là, tôi có thể cũng không còn ở lâu trên nhân thế này”
Người phụ nữ chợt ngẩng đầu: “Cái gì? Cô cũng.”
“Ung thư phổi” Thời Ngọc Minh nói: “Cũng là thời kỳ cuối”
Người phụ nữ cắn môi, kinh ngạc nhìn cô.

“Tôi đã làm giải phẫu cắt bỏ, cắt bỏ bướu sưng, nhưng không biết lúc nào thì sẽ tái phát, có lẽ vĩnh viễn không còn phát lại, lại có lẽ ngày mai sẽ phát”
Người phụ nữ nhìn cô, ánh mắt phức tạp, có cảm giác đồng bệnh tương liên, cũng còn có cả lo lắng cho tương lại sau này của con trai.

“Nhưng tôi có thể giúp cô tìm mấy viện mồ côi.


Nếu như người chồng cũ đó của cô thật sự đến cả ruột thịt của mình cũng không muốn dính líu thì để cho đứa bé lớn lên trong viện mồ côi là lựa chọn tốt nhất”
Người phụ nữ hít sâu một hơi, gật đầu một cái: "Tôi biết."
“Cô cho tôi số điện thoại đi.

Tôi liên lạc với viện mồ côi xong sẽ nói tiếp với cô”
"...!Được, cảm ơn cô”
Từ quán cà phê đi ra, cậu bé trai vẫn ngoan ngoãn đứng đợi mẹ ở bên ngoài như cũ.

Đứa bé dường như là cảm giác được cái gì, tâm trạng cũng không phải là quá tốt, tiến tới ôm lấy eo mẹ: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm”.

Người phụ nữ khẽ cười: “Mẹ đi nói với dì mấy câu thôi mà”
“Nhưng mà con thật sự nhớ mẹ lắm” Cậu bé nũng nịu, dường như muốn vùi mặt mình vào bụng mềm mại của mẹ: “Mẹ, mẹ với dì nói chuyện xong rồi sao?”
“Ừ, nói xong rồi”.

“Vậy chúng ta mau đi tới chỗ làm việc tiếp theo của mẹ đi? Sắp trễ giờ rồi”
Người phụ nữ bỗng nhiên ý thức được cái gì, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, vội vã tạm biệt với Thời Ngọc Minh: “Cô ơi, tôi phải đi.”
Thời Ngọc Minh gật gật đầu: “Mau đi đi, chú ý an toàn, có tin tức gì tôi sẽ liên lạc với cô.”
“Cảm ơn.”
Người phụ nữ dẫn theo đứa bé đi gần như chạy.

Thời Ngọc Minh đưa mắt nhìn theo bóng người của cô ấy biến mất khỏi tầm mắt thì mới thu hồi ánh mắt lại, lần nữa quay về khách sạn Dung Thành.

Lần này, cô chủ động dùng khóa vân tay.

“Về rồi?” Trong phòng một mảnh tối đen, thanh âm của người nọ truyền tới từ hướng tủ rượu.

“Ừ, về rồi”
Người nọ hỏi: “Mẹ cô có khỏe không?”
“Hết thảy đều tốt” Thời Ngọc Minh đôi giày, từ từ đi vào: “Thưa anh, tiền thuốc thang của mẹ tôi, tôi nghe nói là anh đã thanh toán, hãy còn dư ra rất nhiều”
Người nọ đáp một tiếng: “Dùng trước, không đủ thì nói với tôi”
“Đủ, vậy là đủ rồi”
Người nọ bỗng nhiên quay đầu nhìn cô một cái: “Cô sao thế? Nhìn có vẻ tâm trạng rất kém”
“Thưa anh, tôi có thể làm chút gì cho anh không?”
“Tại sao đột nhiên hỏi như vậy?”
Thời Ngọc Minh cắn môi, nhẹ giọng nói: “Bắt đầu từ khi chúng ta gặp mặt, anh đã cho tôi hai mươi tư tỉ rưỡi rồi.

Mà hơn bốn trăm nghìn đô trong số đó còn bị tôi lấy đi mua chiếc nhẫn xa xỉ kia.


Tôi thật...!Thật không có cách nào hồi báo”
Người nọ hừ cười một tiếng: “Đây nếu là ở trong tiểu thuyết võ hiệp, không thể hồi báo được ân tình, vậy cũng sẽ dùng thân báo đáp”
Thời Ngọc Minh không lên tiếng.

Người nọ có vẻ như tính khí đang rất tốt: “Chuyện ngày hôm qua tôi nói với cô, đang cân.

nhắc chứ?”
“Thưa anh, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Dĩ nhiên”
“Nếu như, tôi nói là nếu như, nếu như tôi đồng ý, thì anh có nửa đường rời khỏi tôi không?”
Người nọ đang tập trung tinh thần lựa rượu trong tủ, tay cầm chai rượu có hơi dừng một chút: “Cô muốn biết cái gì?”
“Tôi muốn biết, nếu như người phụ nữ mà anh yêu mến hồi tâm chuyển ý, trở lại tìm anh, vậy tôi có khi nào sẽ bị vứt bỏ một lần nữa hay không?”
“...!Cô ấy sẽ không quay lại”.

“Thế sự khó lường.

Anh tốt như vậy, nói không chừng lúc nào đó cô ấy sẽ thấy anh ưu tú thì
sao?”
“Chuyện giữa tôi và cô ấy quá phức tạp, hơn nữa có một số việc thật rất khó nói rõ.

Cô chỉ cần biết, bây giờ cô ấy có cuộc sống của cô ấy, mà tôi sẽ không quấy nhiễu cô ấy nữa.

Đây là chuyện cuối cùng mà tôi có thể làm vì cô ấy”
Người nọ rốt cuộc cũng chọn xong một chai rượu, môi mấp máy: “Chai này đi vậy.

Cô ấy thích uống ngọt.

Nhưng rượu ngọt thì chất lượng rất thấp, còn chẳng bằng uống thẳng nước nho.

Thời Ngọc Minh cười khan một chút: “Tôi cũng thích uống rượu ngọt”
“Thế à?”.

“Cuộc sống đã khổ như vậy rồi, uống chút ngọt cũng có thể khiến cho mình vui vẻ hơn một
“Vậy thì thật là tốt” Người nọ lấy ra hai cái ly cao cổ, rót thêm rượu, cầm một ly trong đó đưa cho cô: “Uống với tôi một ly đi”
Thời Ngọc Minh khẽ cười: “Cạn ly vì cái gì?”
Người nọ chỉ chỉ ra màn đêm ngoài cửa sổ: “Coi như là vì bầu trời đầy sao này.”
- --------------------.