Lời này của Phong Đình Quân vừa ra, mấy người tại chỗ ai nấy đều giật mình.

Cố Quân Nhi kịp phản ứng trước nhất, kéo cánh tay của anh một cái, nhẹ giọng nói: "Đình Quân, như vậy không tốt đâu? Dẫu sao hai người...!Bây giờ để cho cô ấy tới giúp chúng ta thiết kế nhẫn cưới, đối với cô Thời quá tàn nhẫn"
Phong Đình Quận nhìn cũng không nhìn cô ta, ánh mắt khóa chặt ở trên người Thời Ngọc Minh.
Hôm nay cô tới phỏng vấn à?
Ăn mặc cái quỷ gì kia?
Bộ quần áo này sáu năm trước anh đã thấy qua.

Không phải chiếc nhẫn kim cương mấy trăm nghìn đô nói mua là mua hay sao? Thế nào mà giờ đến quần áo cũng không mua nổi rồi?
Còn nữa, anh nhớ Thời Ngọc Minh không bị cận thị.
Đã như vậy thì tại sao phải đeo theo một bộ mắt kính gọng đen xấu xí như vậy đi phỏng vấn?
Phong Đình Quân đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Ở trong điện thoại thì hô to gọi lớn với mình, vì một người đàn ông xa lạ bên ngoài liền nhất nhất đòi ly dị.

Bây giờ thì sao? Còn không phải là mặc đồ cũ muối mặt đi phỏng vấn hay sao?
Giám đốc cũng là mặt đầy vẻ kinh ngạc, xoa xoa tay hoài nghi mình nghe lầm: "Tổng Giám đốc Phong, ngài thật muốn cho người mới tới này thiết kế cho ngài sao?"
"Ừ" Phong Đình Quân nói: “Tôi và cô gái này là...!Người quen cũ, cô ta chắc cũng tương đối hiểu tôi.

Có lẽ, thiết kế ra được chiếc nhẫn mà tôi thích cũng không chừng?”.

Giám đốc lại kinh ngạc hơn, nhìn Thời Ngọc Minh một chút rồi lại nhìn lại Phong Đình Quân: “Tổng Giám đốc Phong, hóa ra hai người có quen biết à? Sao không nói sớm...!Chà, cô gái này mau ngồi đi, tôi đi rót cho cô tách trà.

Các người trò chuyện một chút, trao đổi ý tưởng và nhu cầu..”
“Không cần” Phong Đình Quân xoay người ngồi về vị trí của mình, thanh âm lạnh lùng: “Chẳng qua là biết mà thôi, cũng không có giao tình gì.

Không cần bởi vì có quan hệ với tôi mà bật đèn xanh cho cô ta.


Cô ta thiết kế không tốt, các người vẫn có thể không tuyển dụng cô ta như thường”
Giám đốc ngây ra tại chỗ, đây là tình huống gì?
Nhìn thái độ của Giám đốc Phong, dường như cũng không phải là người xa lạ gì, nhưng có vẻ như anh từ khi thấy người mới đến phỏng vấn thì thái độ bắt đầu nổi giận trong bụng.

Chẳng lẽ...!
Giám đốc VỖ gáy một cái, kịp thời phản ứng.

Đoán chừng là bạn gái cũ.

Có điều, nếu hôm nay dẫn bạn gái hiện tại tới hơn nữa còn cùng bạn gái hiện tia chuẩn bị làm đám cưới, thì trước mặt người cũ này nhất định là muốn vạch rõ giới hạn.

Hơn nữa, ở trước mặt bạn gái hiện tại, cũng chắc chắn phải biểu hiện lãnh đạm một chút với bạn gái cũ, nếu không bạn gái hiện tại cũng chính là vợ tương lai không phải sẽ làm ầm lên một trận với anh hay sao?
Nghĩ thông suốt cái này, Giám đốc cũng biết nên làm thế nào.

Mấy ngày nay nhìn Tổng Giám đốc Phong hết sức dung túng với cô Cố này, cô ta nói làm gì là làm đó, nhất định là hết sức sủng ái, muốn có được mối làm ăn này, lấy lòng cô Cố là chính xác không sai vào đầu.

Còn người mới tới này, chậc chậc, xin lỗi, hôm nay e là phải đưa cô ra chịu tội thay.

Giám đốc khẽ cười một tiếng: “Tổng Giám đốc Phong nói đúng, công ty chúng tôi cũng không phải kiểu chằm chằm lợi ích.

Tất thảy cũng phải xem bản lĩnh của nhà thiết kế, có thể thỏa mãn yêu cầu của khách hàng hay không.

Nếu như nhà thiết kế mới này không có năng lực, chúng tôi cũng sẽ không giữ lại.

Phong Đình Quân cũng không quay đầu lại: “Sao thế? Nhà thiết kế Thời, không tới tìm hiểu nhu cầu khách hàng một chút hay sao?”
Giám đốc thấy vậy, nhường lại vị trí của mình: “Tới đi, ngồi đây, nghe kĩ càng nhu cầu của khách hàng”
Thời Ngọc Minh thở dài, cuối cùng vẫn chấp nhận đi tới.


Trước đó cô còn cảm thấy vận may của mình không tệ, có thể đuổi kịp làm nhà thiết kế của công ty Duy Nhất.

Bây giờ nhìn lại, vận may của cô cũng không phải là quá tốt.

Lúc phỏng vấn còn gặp phải một đôi oan gia.

Với hận ý của Phong Đình Quân với cô, còn có Cổ Quân Nhi là kẻ thù không đội trời chung với cô như vậy, hai người này để cho cô được như ý thì còn lâu.

Hôm nay cô ra ngoài e là không coi ngày, lại tự dâng mình đến cửa để hai người này làm nhục.

Có điều, chuyện đã tới nước này, cô cũng chỉ có thể nhắm mắt đi qua chống đỡ, cũng không thể lãng phí lòng tốt của Thẩm Như Ý.

Thời Ngọc Minh chậm rãi đi tới, ngồi xuống ghế salon đối diện với Phong Đình Quân cùng Cổ Quân Nhi, mở máy tính xách tay ra, trầm giọng hỏi: “Phiền Tổng Giám đốc Phong và cô Cổ nói yêu cầu của hai người một chút đi, tôi ghi chép ít đã”
"À.” Phong Đình Quân cười lạnh một tiếng: “Yêu cầu của chúng tôi đã nói rất nhiều lần rồi, không muốn nói lại nữa”
Tay nắm bút của Thời Ngọc Minh hơi dừng lại một chút.

Đúng rồi, khi nãy lễ tân đã nhắc nhở cô rằng bọn họ đã tới rất nhiều lần rồi, gì cũng không hài lòng, bởi vì thế mà công ty Duy Nhất đã đuổi hết mấy nhà thiết kế, bấy giờ mới tuyển dụng cô.

Cô kìm lòng lại, cũng không tức giận, quay đầu nhìn về phía Giám đốc, thanh âm đúng mực:
“Giám đốc, phiền giám đốc có thể cho tôi xem ý tưởng cùng yêu cầu trước đó của Tổng Giám đốc Phong và cô Cố được không?”
Giám đốc giương mắt nhìn Phong Đình Quận một cái, thấy anh một mực cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không có ngăn cản, liền mở máy tính ra, xoay màn ảnh qua chỗ khác cho cô nhìn: “Đây, chính là chỗ này, cô xem mau lên, đừng để cho khách hàng chờ quá lâu, trang sức Duy Nhất chúng ta nổi danh nhờ việc phục vụ, khách hàng chính là Thượng Đế của chúng ta, mỗi một phút giây đều hết sức quý báu”
Thời Ngọc Minh không để ý đến chuyện Giám đốc Dương nói, chuyên tâm dồn chí nhìn vào văn bản trong máy tính.

Cô cũng thật rất bội phục Cổ Quân Nhi, có thể có nhiều yêu cầu như vậy, nhìn sơ qua một cái cũng ít nhất có mười ngàn chữ.


Khi cô đi học, lúc lên ý tưởng cho thiết kế của mình cũng không có nhiều như vậy.

Mười ngàn chữ, còn cần xem tỉ mỉ thì cũng mất một khoảng thời gian nhất định.

Phong Đình Quân thì tỏ ra rất phiền não: “Xong chưa? Tôi không muốn chờ”
“Được rồi.” Thời Ngọc Minh thu hồi ánh mắt: “Tôi mới vừa xem qua rồi.

Yêu cầu của cô Cố là hy vọng muốn một cặp nhẫn có thể dùng cái tên của hai người làm linh cảm thiết kế, dung hòa vào trong thiết kế, ngoài ra còn muốn viên kim cương không dưới 12 ca ra, cắt hình tim.

Mà Tổng Giám đốc Phong hy vọng chiếc nhẫn đi theo phong cách giản lược, đơn giản hào phóng là được, đúng không?”
Thật ra thì mười ngàn chữ kia, nói qua nói lại không ít đều là nói nhảm.

Mặc dù đã lâu cô không làm thiết kế nữa, nhưng đại khái nhìn lướt qua là có thể suy đoán ra ý tưởng của họ.

Cố Quân Nhi là kiểu trường phái khoa trương, muốn một hôn lễ long trọng, bản thân như một nàng công chúa.

Chiếc nhẫn cũng mang sắc thái khoe khoang.

Mà Phong Đình Quân thì không muốn khoa trương như vậy, dẫu sao anh cũng quản lý cả một công ty, ra ngoài gặp đối tác đeo chiếc nhẫn hình trái tim kiểu nữ thế, còn không bị người ta cười đến mức rụng răng hay sao?
Thật ra sau khi xem xong, Thời Ngọc Minh liền hiểu được tại sao vẫn không có nhà thiết kế nào đạt được tới yêu cầu này.

Bởi vì muốn đồng thời thảo mãn yêu cầu của hai người này thì đến thần tiên cũng không làm được!
Phương thức suy nghĩ của hai người này vốn là một người đất Bắc, một người trời Nam, khác nhau khá xa.

Thời Ngọc Minh cười khẽ một tiếng, hai người này, từ tam quan đến lối suy nghĩ cũng khác nhau cả một trời một vực, có thể yêu nhau đến chết đi sống lại cũng thật tuyệt.

Cố Quân Nhi nói: “Cô Thời, nếu Đình Quân đã chỉ định muốn cô thiết kế, vậy thì tôi cũng chỉ có thể đồng ý.

Có điều, chuyện này liên quan đến hôn lễ của chúng tôi.

Tôi phải nghiêm khắc kiểm định.


Nếu như cô Thời thiết kế không đạt đến tiêu chuẩn của tôi, tôi vẫn sẽ cự tuyệt.”
Thời Ngọc Minh gật đầu: “Tôi biết.”
Phong Đình Quân đột nhiên mở miệng: “Tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn”
Một câu nói rất đột ngột, không đầu không đuôi.

Giám đốc lại không hiểu nổi, chẳng lẽ thời gian kết hôn có quan hệ gì đến chiếc nhẫn này hay sao?
Nhưng Thời Ngọc Minh nghe rõ.

Đây là lại đang tuyên chiến với cô, ít nhất cũng là khoe khoang.

Còn có nhắc nhở...!
Cô nói: “Được, vậy một lát phỏng vấn xong, chúng ta đi ngay đến cục dân chính đi.

Vừa vặn hôm nay ra ngoài phỏng vấn, thẻ căn cước tôi cũng có mang theo”
Phong Đình Quân nhíu mày, quan sát cô từ trên xuống dưới một cái, sắc mặt bất thiện: “Người mới của cô thẩm mỹ thật chẳng ra gì, bộ dáng bây giờ của cô thế này mà cũng nguyện ý vì cô mà vung tay ra tới mấy trăm nghìn đô”
Thời Ngọc Minh không có phản ứng gì, dửng dưng tiếp lời, nói: “Tổng Giám đốc Phong, chúng ta hay là nói về chiếc nhẫn đi, ý tưởng của tôi là như thế này.”
“Thời Ngọc Minh!” Phong Đình Quân cắt ngang lời cô: “Cô rốt cuộc có tim hay không hả?”
“Tôi thế nào?”
“Con gái còn nhỏ như vậy mà cô đã đi tìm người đàn ông khác? Cô có còn xứng làm một người mẹ hay không?”
Nhắc tới con gái, Thời Ngọc Minh cũng nổi giận: “Phải, tôi không xứng làm mẹ.

Vậy anh xứng làm bố à? Con gái còn nhỏ như vậy, anh đã cướp nó khỏi tay mẹ.

Nhiều ngày như vậy rồi, con còn chưa được mẹ ôm trong ngực lần nào, cũng chỉ có thể vội vã gặp mẹ một lát! Hơn nữa, tôi cũng không có đi tới cái bước đường kết hôn này, nhưng mà bố ruột của Minh Nguyệt thì lại dẫn người phụ nữ khác đi làm nhẫm cưới rồi!”
“Cô trách tôi?”
“Tôi không thể trách anh sao? Phong Đình Quân, nếu như quyền nuôi con thuộc về tôi, tôi có thể vì con mà cả đời không kết hôn, chuyên tâm chăm sóc con.

Nhưng anh có thể sao? Anh.

không thể! Cho nên anh không có tư cách nói tôi!”
- --------------------.