“Cô Thời!”
“Tôi không sao? Thời Ngọc Minh vịn tường, chậm rãi đứng lên: “Đừng lo lắng!”
Giám đốc Tần nhìn cô lo lắng: “Có phải là cô bị bệnh hay không? Có cần đưa cô đến bệnh viện hay không?”
“Không cần, trong túi xách của tôi có thuốc, tôi uống là được.

“Cô chắc chứ?”
Thời Ngọc Minh lấy thuốc giảm đau từ trong túi xách ra, đổ ra một viên, nuốt xuống.

Đợi mấy phút, đau đớn giảm đi một ít, cô mới chậm rãi hồi phục.

“Xin lỗi Giám đốc, tôi làm bẩn sàn nhà, tự tôi sẽ lau dọn sạch sẽ”
“Đừng.

Bây giờ cô là nhà thiết kế bảo bối, đôi tay này trân quý đến mức nào chứ.

Chút xíu máu này có là gì đâu.

Một lát nữa gọi lao công đến dọn dẹp mộ chút là được.

Nhưng mà cô Thời, cô thật không có chuyện gì sao? Sắc mặt của cô khó coi quá”.

Thời Ngọc Minh nói: “Bệnh cũ, Giám đốc yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không làm trễ nãi công việc”
“...Tốt”
Cô đi theo giám đốc Tần đến phòng nhân sự làm hồ sơ nhậm chức.

Giám đốc Tần dẫn cô đến chỗ làm: “Sau này cô sẽ làm việc ở đây, cố gắng lên nhé”
Thời Ngọc Minh cười một tiếng: “Cảm ơn”
“Không có sao, sau này chúng ta đều là đồng nghiệp.

Có cần giúp gì có thể tới tìm tôi.

Có điều, đơn hàng của Tổng giám đốc Phong...Cô vẫn phải tốn công đôi chút.

Dù sao cũng là đơn hàng lớn, để mất thì tiếc lắm..”.


Thời Ngọc Minh cảm thấy có mấy câu nói trước thì tốt hơn: “Giám đốc, chuyện của tôi cùng Tổng Giám đốc Phong đã là chuyện lâu lắm rồi.

Bây giờ chúng tôi đã chia tay, anh cũng nhìn thấy, anh ta cũng có bạn gái đã qua lại mấy năm, sắp kết hôn rồi.

Tôi cũng không có đủ sức ảnh hưởng để anh ta đồng ý với đơn hàng”
Giám đốc Tần có chút tiếc nuối: “Haiz, thôi vậy.

Có điều, tôi luôn cảm thấy, bạn gái hiện tại của anh ấy có chút quen mắt..”
“Anh cũng từng gặp cô ấy?”
“Tôi không nhớ ra, hẳn là đã gặp ở đâu.

Trong chốc lát thật không nhớ nổi.

Có điều, làm nghề này thì cũng thường xuyên phải giao thiệp với xã hội thượng lưu, đã từng gặp qua cũng không phải không có khả năng”
Thời Ngọc Minh gật đầu một cái.

“Được rồi, vậy cô nghỉ ngơi một chút cho khỏe đi, uống chút nước nóng vào”
“Được rồi”
Ngày đầu tiên tới trang sức Duy Nhất, bệnh tình của cô lại tái phát.

Cô vốn rất vui vẻ, có một công việc như mơ ước, nhưng lúc ói ra máu kia đã đạp cô xuống tận đáy vực chỉ trong một chớp mắt.

Từ sau khi làm giải phẫu cắt bỏ một phần phổi, cô cũng chưa từng nôn ra máu lần nào nữa.

Có khả năng rất lớn là tế bào ung thư đã di căn.

Lúc xế chiều, Giám đốc Tần chạy tới gọi cô: “Cô Thời, bộ trang sức mà cô thiết kế khách hàng rất hài lòng! Hai người muốn gặp cô!”
Thời Ngọc Minh đứng dậy, đi theo Giám đốc Tần đến phòng tiếp khách VIP.

Khách hàng lần này là một cặp mẹ con.

Người mẹ nhìn đã năm mươi tuổi, con gái hẳn cũng không sai biệt tuổi tác với cô là bao.


“Bà Phương, cô Phương, vị này chính là nhà thiết kế Thời của chúng tôi”
Bà Phương có chút kinh ngạc: “Cô trẻ tuổi như vậy sao? Bộ trang sức này thiết kế hoàn mỹ như vậy, tôi còn tưởng rằng nhà thiết kế ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi rồi, hoặc cũng không chênh với tôi là bao”.

“Phu nhân quá khen ngợi tôi rồi”
“Không có, bộ trang sức cô thiết kế đây tôi rất thích.

Trước đó tôi và con gái tôi không khi nào nhất trí được.

Cái con bé thích thì tôi thấy quá cẩu thả.

Cái tôi thích thì con bé thấy quá già.

Chỉ có bộ này của cô, tôi cùng con bé lại nhất trí tán thành, thật rất đẹp”
Trong lòng Thời Ngọc Minh tự nhiên nảy sinh cảm giác thỏa mãn: “Cảm ơn.

Hai người có thể thích nó là vinh hạnh của tôi”
"..Sư tỷ?” Cô Phương đột nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Thời Ngọc Minh, là sư tỷ đúng không?”
Thời Ngọc Minh nhìn chăm chăm một chút, chắc chắn mình không nhận ra cô bé này: “Xin lỗi, chắc là cô nhận nhầm người, tôi chưa từng gặp cô Phương đây”
“Em tuyệt đối không nhận sai!” Cô Phương hưng phấn nhảy tới: “Học viện thiết kế trang sức Milan, giáo sư Eric có phải hay không?”
Thời Ngọc Minh sửng sốt một chút: “Đúng, cô là.”
“A a a a thần tượng! Hóa ra là chị!” Cô Phương kinh ngạc vui mừng thét đến chói tai: “Chị biết không, cặp nhẫn thiết kế sao trời kia của chị thật là chấn động! Mọi người ai cũng cho là nhà thiết kế gạo cội nào, kết quả xem một cái mới biết chỉ là một sinh viên năm thứ hai đại học! Lúc ấy vì chị em mới đi học thiết kế trang sức.

Em cũng thi đậu Học viện thiết kế trang sức Milan! Nhưng mà...!Sư tỷ sao chị lại chỉ học đến năm hai mà không học tiếp thế? Tất cả mọi người đều tìm chị, nhưng cứ như là chị cố ý biến mất vậy.”
Bà Phương cười khẽ: “Có phải là gặp được người mình thích, cho nên kết hôn, sinh con không?”
Phải, cũng không phải.

Lúc đầu, cô từ trường học trở về nước chính là vì đính hôn cùng Phong Đình Quân.

Nhưng trước buổi lễ đính hôn một ngày, tai nạn giao thông đã xảy ra.

Ngay sau đó, Phong Đình Quân căng thẳng với cô.


Cô đi nước Mỹ sinh Dương, lại trở về nước tìm anh, hèn mọn vượt qua năm năm rất dài kia.

...!Chuyện cũ không nhịn nổi mà quay lại.

Bây giờ suy nghĩ một chút, vận mạng của cô tất cả đều xảy ra chuyển biến lớn vào ngày này.

Nếu không, với thiên phú của cô, có lẽ sớm đã trở thành người có danh tiếng trong giới thiết kế.

“Trời ơi thật là đáng tiếc!” Cô Phương thở dài một hơi: “Có điều không sao, bây giờ sự tự làm việc ở công ty trangs ức Duy Nhất.

Em phải nói cho tất cả mọi người, em tìm được chị rồi!”
“Đừng! Đừng..”.

“Tại sao lại đừng? Sự tỷ, chị không biết, bao nhiêu người vì chị mà đi thi vào Học viện thiết kế trang sức Milan, ít nhất, một nửa lớp của em đều là vậy! Chị là thần tượng của tất cả sự đệ, sự muội chúng em, là shinning star!”
Thời Ngọc Minh nói: “Chị...!Chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, không muốn bị quá nhiều người chú ý”
VÀ à, là vì chăm con sao?” "...!Coi là vậy đi”.

Cô Phương vô cùng vui vẻ, một mức kéo mẹ giới thiệu cho cô, nói năm đó Thời Ngọc Minh trong trường là nhân vật lợi hại đến mức nào, là thần thoại của cả trường học.

“Bà Phương, cô Phương, nếu như hai người hài lòng, vậy chúng tôi sẽ phỏng theo thiết kế này chế tạo trang sức nhé?”
“Hài lòng, hài lòng, một trăm lần hài lòng!” Cô Phương nói: “Sự tỷ, em có thể giúp được gì cho chị không? Em thấy chị bây giờ...!Hình như không được tốt lắm?”.

Thời Ngọc Minh nhìn quần áo bình thường lại có chút đơn điệu trên người mình, còn có cặp mắt kính gọng đen trên mặt, cười khổ một tiếng: “Nếu như có thể...!Em có thể giới thiệu một khách hàng mới cho chị.

Chị cần tiền”.

“Không thành vấn đề, cứ giao cho em!” Cô Phương vỗ ngực đồng ý: “Chị chờ tin tức em đi, năng lực của chị ấy mà, trong tương lai muốn tìm chị thiết kế trang sức cho e rằng cũng phải hẹn trước!”
Bà Phương hào phóng trả tiền, dẫn theo con gái trở về đợi trang sức làm xong đưa qua nhà.

Lúc sắp đi, cô Phương hỏi xin số điện thoại của cô, bảo là muốn cùng cô tùy thời liên lạc.

Nói thật, Thời Ngọc Minh thật sự hâm mộ cô ấy.

Trước đó Thởi Ngọc Minh cũng tràn đầy sức sống như vậy, tự tin lại thoải mái.

Nhưng mà...!Cô đã không trở về được nữa.

Ting ting...!
“Công việc có phù hợp không?”

Cô cười khẽ.

“Tiên sinh, anh theo dõi tôi à? Lúc nào cũng để ý đến tối thế?”
“Tôi chỉ chú ý đến sự vật mà tôi thích, dĩ nhiên, còn có con người”
Tay cầm điện thoại của Thời Ngọc Minh run lên một cái, thiếu chút nữa rốt xuống đất.

“Điện thoại cầm chắc chưa đấy?”
“Tiên sinh, bây giờ anh đang ở gần trang sức Duy Nhất hay sao? Có thể nhìn thấy tôi phải không?”
“Không có, tôi cũng có việc cần làm của mình”
“Vậy làm sao anh biết điện thoại di động của tôi xém rớt?”
“Đoán”
Đoản, lại là đoán...!
Lại có một tin nhắn đến: “Với sự hiểu biết của tôi đối với cô”
Lấy sự hiệu biết của anh ta đối với cô, đoán được sau khi cô đọc được một tin nhắn sẽ thất thố, sẽ cầm điện thoại không vững.

Thời Ngọc Minh nặng nề thở ra một hơi, tiếp tục trả lời.

“Tiên sinh, chúng ta trước đó...!Có quen biết hay không?”
Qua rất lâu.

Lâu đến mức cô cho là anh ta sẽ không trả lời câu hỏi này của cô.

“Tôi biết cô, đã biết từ lâu”
“Cô Thời?” Có người gọi cô.

Thời Ngọc Minh cất điện thoại di động, phát hiện là Giám đốc Tân đang gọi cô.

"Giám đốc, anh kêu tôi?"
“Đây là thẻ lương của cô, cất đi.

Hạng mục này chia hoa hồng bảy mươi sáu nghìn đô.

Cô mới vừa nói cô thiếu tiền, tôi giúp cô nói với kế toán một tiếng rồi, trả trước lương tháng này cho cô.

Bây giờ trong thẻ tổng cộng là một trăm lẻ sáu nghìn đô.

Cô cất đi”
- --------------------.