Thời Ngọc Minh nhắm mắt, định buông lỏng mình.

Trên người Minh Nguyệt còn sót lại mùi thuốc, cô ôm con trong ngực mình.

Chỉ cần làm mẹ, thì hình như ai cũng có bản năng như vậy, đều sẽ ôm con bảo vệ ở trước ngực, nghe tiếng hô hấp của con dần dần vững vàng lại, tim của mình mới có thể thả lỏng.

Người nọ nói cô ngủ.

Cô cũng biết lúc này hẳn phải nghỉ ngơi, nhưng trong đầu vẫn luôn hốt hoảng, cô căn bản không ngủ được, chỉ có thể nhắm mắt lại cố không cử động, tránh đánh thức bé con trong ngực.
Cô biết người quản gia già bác Lâm.

Mặc dù số lần gặp nhau quả thực không nhiều, nhưng trước kia cô cũng hiểu đại khái về người này qua lời kể của má Phúc cùng với Phong Đình Quân.

Bác Lâm là tài xế lúc trước của bác Phong, sau đó cả nhà bác Phong dọn vào trong thành phố, nhà cũ không ai trông chừng, bác Lâm liền tự nguyện ở lại.

Bác không có con cái, cho nên từ nhỏ đã rất thương yêu Phong Đình Quân.

Phong Đình Quân trước đó cũng có nói qua với cô, bố anh dành kỳ vọng rất lớn cho anh, yêu cầu rất nghiêm khắc, bao lâu nay cũng đều là bác Lâm đau lòng cho anh.

Lúc lái xe đưa anh đi học đều len lén kín đáo đưa cho anh một ít đồ chơi nho nhỏ, chọc cho anh vui,
Đã nhiều năm như vậy, bác Lâm vẫn luôn ở lại nhà cũ, thật ra thì cũng không phải là trông chừng gì nữa rồi.

Ông ấy đã sinh sống hơn nửa đời người ở căn nhà cũ đó, thật sự là không nghĩ có thể rời bỏ nơi này.

Hơn nữa bản thân ông ấy cũng không thích huyên náo bên trong thành phố.

Nhà cũ ở ngoài ngoại thành, mặc dù hẻo lánh nhưng cũng rất an tĩnh.
Bác Phong thật ra thì cũng như đã giao căn nhà này cho ông ấy, để ông a6y1o73 đó dưỡng già.

Phải nói bác Lâm muốn hại Minh Nguyệt, cô thấy không quá có khả năng.


Hơn nữa cái cách làm này rất rõ ràng, bác Lâm mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng cũng không ngớ ngẩn, hơn nữa cũng chẳng có lý do để hại Minh Nguyệt.

Lần trước đến nhà cũ thăm Minh Nguyệt, cô cũng đã thấy, bác Lâm đối với Minh Nguyệt đều là chăm lo từng li từng tí, cô đều thấy hết cả.

Người muốn hại Minh Nguyệt, từ đầu tới cuối cũng chỉ có một người kia...!
“Ngọc Minh, tắt đèn”
Một cái tin nhắn đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của cô.

Thời Ngọc Minh sửng sốt một chút, đây là...!
“Anh...!Tới sao?”
“Cô chắc chắn đang miên man suy nghĩ không chịu đi ngủ, tôi tới giám sát cô”
Thời Ngọc Minh bật cười thất thanh.

Trong lòng giống như là có một dòng nước ấm chảy vào, khiến trái tim khô khốc được cảm giác ấm áp hơn.

Cô rón rén xuống từ trên giường, đầu tiên kéo rèm cửa sổ che kín bên ngoài, sau đó đến vị trí ở cửa, nhân công tắc điện.

Cạch.

Cả phòng bệnh trong nháy mắt rơi vào trong bóng tối mịt mù.

Vốn thật ra trong phòng bệnh không mở đèn trần, chỉ có đèn sáng từ ngoài hành lang, chút ánh sáng đèn mờ ảo hắt ra từ vị trí phòng vệ sinh.

Buổi tối cô còn phải dậy pha bột cho Minh Nguyệt, cũng không thể tắt đèn tối thui hết được.

Bây giờ tất cả đều tắt, trước mắt lập tức biến thành một mảnh đen nhánh.

Két một tiếng, cửa bị nhẹ nhàng đẩy mở ra.


Thời Ngọc Minh đưa tay ra, nhẹ nhàng dò xét đi về phía trước: “Tiên sinh.”
Một bàn tay ấm áo cầm lấy tay cô, thuận thế ôm cô vào trong ngực, động tác của anh ta hết sức êm ái, thận trọng để không đụng phải vết thương ở giữa ngực của cô: “Ừ, tôi tới rồi đây.”
Là mùi nước hoa quen thuộc.

Là anh ta.

Đột nhiên, sống mũi Thời Ngọc Minh cay cay, hốc mắt cũng có chút nóng lên, cô chôn mặt trong ngực người nọ, dùng sức hít lấy khí tức trên người anh ta.

Người nọ khẽ cười, vuốt tóc cô: “Sao thế? Còn lo lắng rằng tôi là giả mạo hay sao? Phải ngửi giống chó con để xác định chắc chắn thân phận hay sao?”
Thời Ngọc Minh lắc đầu, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh ta: "Không có, chỉ là tôi cảm thấy có thể ngửi thấy mùi của anh thì rất an tâm”
Người nọ thở hắt ra một hơi, ôn nhu an ủi: “Không sao, không phải sợ, tôi không phải nói với cô rồi sao? Tất thảy cứ dựa vào tôi, hứ?”
“Ừ.” Thời Ngọc Minh cuối cùng không nhịn được nước mắt, nhỏ giọng hít mũi một cái, nói: “Tiên sinh, câu hỏi trước đó anh hỏi tôi, tôi có đáp án rồi”
Người nọ hơi run một chút, tay vuốt ve tóc cô cũng dừng lại, cả người dường như có chút khẩn trương căng thẳng.

"...!Bây giờ có thể cho tôi câu trả lời rồi sao?"
“Tiên sinh, tôi đồng ý” Thời Ngọc Minh thì thầm, nhỏ giọng khóc sụt sùi: “Trong những năm tôi còn sống, tôi muốn ở bên anh, hoặc là, là anh ở bên tôi...!Một mình tôi thật sự quá mệt mỏi, quá mệt mỏi.”
Người nọ bồi hồi thở dài, trong thanh âm đều là thỏa mãn: “Được, bất kể là cô ở bên tôi hay là tôi ở bên cô, những ngày cuối cùng này, chúng ta sẽ cùng vượt qua với nhau”
Thời Ngọc Minh còn có một việc phải nói: “Tiên sinh, tôi.”
“Suyt, tôi biết, cô còn có con” Người nọ nói: “Sau này ba người chúng ta ở cùng nhau.

Đúng rồi, cô còn một người con trai, vậy thì bốn người, tôi và hai đứa bé cùng nhau đi với cô hết đoạn đường cuối cùng này, nhất định phải thự vui vẻ, có được hay không?”
Thời Ngọc Minh cuối cùng cũng không nhịn được, huhu bật khóc lên, cô điên cuồng gật đầu, nhưng một câu cũng nói không thành lời.

Trong lúc bất chợt, cô cảm thấy người này rốt cuộc có thân phận gì cũng không có chút nào quan trọng nữa.

Người nọ chính là bến bờ để cô dừng chân sau những ngày phiêu bạt, là điểm cuối cùng để cô nghỉ lại sau khi đi đường xa mệt mỏi.

Sự xuất hiện của anh ta không phải là ánh sáng hay sao?

Mặc dù anh ta chỉ có thể xuất hiện trong bóng tối, nhưng thật ra thì bóng tối cũng không có gì không tốt.

Bóng tối có thể khiến cho cô tháo xuống hết thảy ngụy trang cùng vẻ kiên cường, để cho cô trở về Thời Ngọc Minh lúc ban đầu.

Sáu năm trước cô cũng là một cô gái nhỏ ôn nhu hoạt bát.

Cô cũng thích những chiếc váy xinh đẹp và cả những món đồ trang sức đẹp đẽ.

Cô cũng từng sống tùy ý, kiêu ngạo, là viên trân châu mà cả nhà cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay.

Nhưng bây giờ, trân châu biến thành bùn đất, bị ném rơi trên đất, bị chà đạp không ngừng.

Cô liều mạng muốn bò dậy, nhưng đế giày giẫm xuống lại quá nhiều, hết lần này đến lần khác muốn đạp cô xuống đáy sâu hơn, đạp mãi cho đến lúc cô vĩnh viễn cũng không lên nổi nữa.

Tiên sinh không giống vậy.

Người nọ thay cô chặn lại hết những cái đế giày kia, dịu dàng kéo cô từ dưới đất lên, đặt trong lòng bàn tay mà thương yêu.

Thời Ngọc Minh đột nhiên cảm thấy ông trời bỗng dưng rủ lòng thiện tâm, trong khoảng thời gian cuối cùng trong sinh mạng cô, ông để cho người nọ đến bên cạnh cô.

Nếu là thật như vậy, cô đã rất thỏa mãn rồi.

“Ngọc Minh” Người nọ êm ái gọi cô: “Đừng khóc”
Thời Ngọc Minh càng khóc dữ dội hơn, bả vai cũng run rẩy kịch liệt.

Nhưng cô không dám phát ra tiếng, Minh Nguyệt đang ngủ cách đó không xa, cô sợ đánh thức bé, chỉ có thể dùng hết sức áp chế mình không khóc thành tiếng.

“Thưa anh” Thời Ngọc Minh hít một hơi: “Tôi cũng không muốn khóc.

Tôi đã là người làm mẹ rồi, tôi hẳn phải kiên cường, nhưng mà tôi không khống chế được mình, nhất là khi thấy anh.”
Người nọ ôm chặt lấy cô: “Vậy thì khóc đi, khóc cho thỏa thuê một trận, khóc ra hết tủi khổ trong lòng đi”
“Nhưng mà Minh Nguyệt đang ngủ.” Người nọ nói: “Ngọc Minh, nhắm mắt lại” “Được.”
Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ở trước mặt anh ta, cô luôn nghe lời theo bản năng.

Cả người bỗng nhẹ bẫng, người nọ ôm ngang cô lên.


“Anh.”
“Ngọc Minh, tôi có thể tin tưởng cô, đúng không?”
“Chúng ta đi lên sân thượng, nơi đó không có ai khác, cũng không ồn ào đến Minh Nguyệt, chỉ có tôi và cô, cô yếu ớt cũng chỉ có tôi biết.

Chẳng qua là trên sân thượng quá sáng, chỉ cần cô hơi mở mắt ra là có thể thấy được tôi”
Thời Ngọc Minh kiên định lắc đầu: "Tôi sẽ không mở mắt đâu.”
"Ừ, tôi tin tưởng cô
Người nọ ôm cô đi ra khỏi phòng bệnh, không dùng thang máy mà dùng cầu thang bộ, đi từng bước từng bước rất ổn định, không nhanh không chậm, giống như con người của anh ta vậy, ôn nhu, kiên định, vững chãi.

Thời Ngọc Minh thả lỏng mình, giao toàn bộ cho anh ta.

Chẳng qua chỉ nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo trước của anh ra, vẫn duy trì tư thế vùi mặt vào trong ngực anh ta, tỏ ý rằng mình sẽ không nhìn mặt anh ta.

“Ngọc Minh, đến rồi.” Một luồng gió lạnh thổi tới, cô khẽ run lên.

“Muốn tôi ôm cô không? Hay là đứng xuống?” "..Ôm đi, có được không?” “Dĩ nhiên” Người nọ siết chặt cô trong lòng: “Muốn khóc thì khóc đi, khóc bao lớn cũng không sao?”
“Tiên sinh?”
“Ừ, tôi đây” “Nếu anh mệt thì nói cho tôi biết? Người nọ khẽ cười: “Cô vẫn chưa hiểu rõ tương quan giữa sức nặng của cô cùng thể lực của tôi rồi”
Lời nói này khiến Thời Ngọc Minh hơi đỏ ửng mặt.

“Tôi sợ anh mệt mỏi”
"Tôi biết” Người nọ nói: “Nhưng không sao, tôi nguyện ý”
Sống mũi Thời Ngọc Minh chua xót, nước mắt trào ra như đề vở, chôn ở trong ngực anh ta mà khóc, khóc đến mức trời đất u ám.

Uỷ khuất, oán hận, thống khổ trong những năm này tất cả đều dồn thành một mối ảo não mà khóc lên.

Nước mắt đều thấm vào trên sơ mi của anh ta, chỉ chốc lát sau đã bị ướt thành một mảng nhỏ, bị gió thổi vào một cái lạnh buốt như băng.

Không biết qua bao lâu, cô khóc mệt, dần dần lắng xuống.

“Ngọc Minh” Người nọ hôn một cái nhẹ lên đỉnh đầu cô: “Ngủ một giấc thật ngon đi, tôi ôm cô ngủ.”
- --------------------.