“Anh Gia Minh?” Trương Ý Nhi không thể tin được, cô chạy tới quan sát người thanh niên anh tuấn ở trạm gác bằng ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên và ngờ vực.

“Sao anh… ở đây?”
Tống Gia Minh đã sớm chuẩn bị sẵn lý do, anh ra khỏi trạm gác đến gần cô, kha khá lâu rồi không nhìn thấy cô gái trong lòng, hiện tại anh có chút ngại, gãi gãi đầu đoạn mỉm cười đáp.

“Là người quen của anh giới thiệu, hôm nay là ngày đầu tiên anh làm việc.”
“Vậy việc học hành của anh thì sao?” Không phải anh đang học năm tư chuyên ngành thể dục sao, công việc canh giữ trạm gác tuy có thể xoay ca nhưng vẫn là công việc toàn thời gian, đó là còn chưa nói đến học viện không cho nhân viên tự do ra vào.
Tống Gia Minh biết suy nghĩ của cô, anh lắc đầu: “Anh đã hoàn thành sớm chương trình học rồi, ngành của anh… có chút khó xin việc, làm việc trong trạm gác Phong Khởi cũng coi như anh may mắn rồi.”
Trương Ý Nhi gật gù đầu, thoáng ngạc nhiên qua đi, cô chợt thấy vui vẻ: “Vậy cũng được ạ, khi nào rảnh chúng ta có thể cùng ăn cơm.”
Tống Gia Minh ừ một tiếng, anh nhắc nhở: “Vậy em đi học đi.” Trước đó còn đọc số điện thoại của mình cho cô.

“Anh chưa từng đổi số điện thoại khác.” Lúc anh nói lời này, trong ánh mắt như ánh lên một tia cảm xúc gì đó khó nhận thấy, có lẽ là nỗi nhung nhớ, hoài niệm, và sự yêu thương thầm kín.
Trương Ý Nhi đã ngồi lên xe đạp rồi mà vẫn còn nghĩ miên man, cảm giác cứ kỳ kỳ, lại không rõ là kỳ kỳ ở đâu.
Học viện Phong Khởi không dễ gì có thể được vào làm việc dù cho chỉ là công việc bảo vệ trạm gác ký túc xá, không nói tiền lương cao, mà còn có chế độ vô cùng tốt, đặc biệt Phong Khởi là nơi của giới quý tộc.

Tống Gia Minh bảo rằng nhờ người quen giới thiệu, người quen ấy của anh… có máu mặt vậy sao.

Vừa đạp xe vùa nghĩ linh tinh, cô cảm thấy quá mệt não, tự nhiên đi suy nghĩ gì không đâu, chuyện của mình còn chưa giải quyết cho ra trò mà còn tâm tình đi lo cho người khác.

Dù sao anh ấy có công việc đàng hoàng vậy cô cũng thấy vui vẻ rồi.
Đêm, Trương Ý Nhi cùng Lạc Quý Nhân và Lâm Lục Ngạt ngồi xếp bằng ở ban công trò chuyện, trong tay mỗi người cầm một lon bia.
“Cạn nào.” Vừa hô lên thì cửa phòng bật mở.

Còn ai ngoài Mạc Thiếu Thư nữa.
Cô ta chỉ liếc mắt không chút thân thiện hướng ba bọn họ hai giây rồi hừ hừ không quan tâm thêm.
“Mặc kệ cô ta đi.”
Trương Ý Nhi nhìn Lạc Quý Nhân chăm chú vài giây rồi lên tiếng: “Tớ nhờ cậu chuyện này được không?”
Lạc Quý Nhân ừ ừ: “Nói đi, nhờ với vả cái gì chứ.”
Trương Ý Nhi cười, cô đặt lon bia xuống nền nhà, li3m li3m môi: “Tớ muốn sang Anh sớm một tuần, cậu có thể xin nghỉ giúp tớ với Lạc Hồ Ưng không?” Y là Boss của học viện Phong Khởi, chỉ cần y gật đầu thì cô muốn đi đâu, đi lúc nào cũng được, chẳng qua là Trương Ý Nhi không hiểu sao có chút bài xích khi nói chuyện cùng y, có lẽ là vì cái lần trong bệnh viện kia, cô đã ngả bài theo một mức độ nào đó với y và y cũng đã nắm được một chút về những gì cô biết.

Không rõ vì sao khi ấy cô lại ngu ngốc, lớn gan như vậy, Frederick Nhược Đông hiện tại không ở trong nước, không ai bảo toàn cho cô được dù có Đan Đan và Lion bên cạnh.

Cô không hiểu nổi mình nữa, nhưng mà… cô có cảm giác là y sẽ không hãm hại cô, trực giác thật sự rất đáng sợ, mà sự đáng sợ đó có thể liên quan đến mạng sống.

Và cô đã xúc động mà đánh cược.

May mắn Lạc Hồ Ưng đã không làm gì, có vẻ như y hoàn toàn coi lời cô nói hôm đó là gió thoảng mây bay đương nhiên bề ngoài là vậy.

Chẳng ai đoán được bên trong y đang bày ra những kế hoạch gì để đối phó và để tiếp tục che đậy bí mật đằng sau nhà rửa tội.
Lạc Quý Nhân chớp mắt: “Cậu đi sớm làm gì? Không phải cậu vừa từ Anh về sao?”
Lâm Lục Ngạt cũng có chung ngờ vực như Lạc Quý Nhân.
Trương Ý Nhi căng da đầu ra cho họ một lý do: “Bên London xảy ra vài chuyện, nhưng quy tắc ở học viện quá nghiêm khắc, tớ không xin nghỉ được vì vừa rồi tớ đã nghỉ quá nhiều rồi.

Nhưng mà… dù sao sắp tới tớ cũng tham gia cuộc thi lớn ở Birmingham… coi như là lấy lý do đi sớm chuẩn bị trước vài ngày.”
Bạn tốt nhờ vả đương nhiên Lạc Quý Nhân không từ chối, tại đó cô gọi luôn cho Lạc Hồ Ưng hỏi thử.
Người bên kia khựng lại khi nghe em họ nhắc đến Trương Ý Nhi.


Khoảng hai giây sau y lên tiếng: “Em ấy có ở đó không?”
Em ấy là ai thì Lạc tiểu thư rõ, cô đáp “có ạ” rồi chuyển điện thoại sang cho Trương Ý Nhi.

“Anh ấy muốn nói với cậu.”
Trương Ý Nhi hoàn toàn kinh ngạc, cô a một tiếng rồi nhận lấy điện thoại áp vào tai: “Lạc tiên sinh.”
Xưng hồ này… có hơi khách sáo nhưng Lạc Hồ Ung cũng không sửa lại, vì nó vốn bình thường với mối quan hệ giữa y với cô gái nhỏ.
“Em muốn sang Anh?” Y hỏi thẳng.
“Vâng.” Cô đáp, cũng nói rõ lý do như vừa rồi mới nói với Lạc Quý Nhân và Lâm Lục Ngạt nghe.
Xong cô im lặng chờ đợi, nhưng lại nghe người nọ hỏi lại: “Frederick Nhược Đông xảy ra chuyện?”
Trương Ý Nhi theo bản năng phủ nhận.

“Không ạ, chú ấy suốt ngày bận rộn, cũng đủ chuyện xảy đến, nhưng lần này tôi sang Anh thật sự không liên quan đến chú ấy.”
“Ý Ý.” Bỗng y chầm chậm gọi tên cô một cách thân mật, khiến Trương Ý Nhi run lên, cô cố gắng áp chế tâm tình của mình xuống, nhếch môi.
Y lại nói thêm sau đó: “Em là ai… là gì của hắn… tôi đều nhìn thấu.

Vì vậy… không cần phải bóng gió với tôi.”
Cúp điện thoại Trương Ý Nhi vẫn còn mơ hồ với đáp án của Lạc Hồ Ưng.

Rốt cuộc là y có đồng ý hay không?
Rối rắm một hồi cho đến khi Lạc Quý Nhi hô một tiếng mới gọi hồn cô trở về.

“Anh ấy duyệt cho cậu nghỉ rồi nè.” Lạc Quý Nhân đưa điện thoại qua cho Trương Ý Nhi xem.
Cô gái nhỏ mím môi nhìn chằm chằm tin nhắn chỉ vài chữ trên đó, cô rốt cuộc cũng thở phào một hơi.

Cảm tạ trời đất.
“Mai tớ sẽ bay luôn.”
“Tớ đặt vé cho cậu nhé.” Lạc Quý Nhân nói.
Nhưng nào ngờ cô nàng kia ậm ừ, có chút xấu hổ khẽ giọng: “Tớ đặt rồi.

Là… là 4 giờ sáng mai.”
“Cậu… cậu dám chắc anh tớ đồng ý?” Lạc Quý Nhân bật cười, có chút thích thú nhìn chằm chằm ai kia đang đỏ mặt trốn tránh.
Trương Ý Nhi lắc lắc đầu: “Làm gì có, tớ… tớ đang đặt cược thôi, dù sao thì… đặt trước cho an toàn… tớ cũng không thiếu tiền.” Không được thì coi như mất một khoảng tiền thôi.
Hai bạn nào đó nhìn nhau cười ha hả.
Mạc Thiếu Thư nằm trên giường nghe tiếng cười ầm ỉ bên ngoài ban công, cô ta khó chịu bịt kín tai mình lại.

Một đám đáng chết..