Xưởng sản xuất vũ khí đặt tại vị trí nằm xa trung tâm thành phố S, gần như xung quanh công xưởng không có dân cư sinh sống.

Nhiều năm trước vốn dĩ lô đất đó đã được chính phủ đưa vào diện quy hoạch để xây dựng thành khu quân đội, nhưng bị Frederick Nhược Đông nhắm đến và bằng một cách thức quỷ dị ép bức chính phủ vào thế khó, cuối cùng nó đã thuộc về quyền sở hữu của hắn.

Mà phía chính phủ lại chẳng có cách nào để “tranh giành” với hắn.

Một tên quý tộc đáng sợ và nguy hiểm đến cả chính phủ cũng không muốn trở thành kẻ thù của hắn.
Giả dụ như chuyện đó xảy ra, thì đất nước này sẽ không còn bình yên mà sống yên ổn nữa, một cuộc chiến nội bộ mang tính quyết định mà người thắng đã định trước là Frederick Nhược Đông hắn.

Nắm được điểm này chính phủ sẽ không ngu ngốc vì một lô đất mà làm phật lòng Frederick Nhược Đông, hơn nữa nhờ có chuyện này mà phía chính phủ còn có thể tạo nên một mối quan hệ cộng tác có lợi cho đôi bên.

Có thể nói chính phủ còn chưa kịp có ý nghĩ sẽ đứng ở phía đối lập thì đã bị hắn nắm thót trong lòng bàn tay.

Bầu trời không trong xanh, phần lớn đều bị những áng mây tối màu che khuất, khí lạnh những tháng cuối năm đã ùa về, trên không trung rộng lớn là những dải chim én bay lượn thành vô số hình ảnh xinh đẹp.


Và xuất hiện cùng những đàn én bay về tổ là một công xưởng rộng lớn.

Dạ Huyền cùng Huyền Nhạn, Huyền Bạch và Huyền Dụ đến thẳng xưởng vũ khí của Frederick Nhược Đông, dù đã nghe danh tiếng từ lâu nhưng bọn y chưa từng trực tiếp nhìn thấy bên ngoài bao giờ.

Đến lúc này, tận mắt trông thấy một “cung điện” đồ sộ và hoành tráng hiện ra trước tầm nhìn, quả nhiên còn uy nguy hơn cả lời đồn.

“Ghê thật.” Huyền Bạch gãy nhẹ móng tay không rõ bị dính vết bẩn từ khi nào, hắn cau mày nhìn “cái xưởng” trong lời đồn, thế quái nào đây là “xưởng” vậy, rõ ràng có thể trở thành một cung điện nguy nga tráng lệ cho mấy đoàn làm phim cổ trang tới quay đấy.

“Buôn bán vũ khí giàu quá nhỉ?” Huyền Dụ ngước mắt nhìn vẫn không bao trùm hết cái xưởng này, hắn không hề che giấu sự thưởng thức cơ ngơi đầy mùi tiền trước mắt, thật không hổ là Frederick Nhược Đông tàn nhẫn và vô tình.

Toàn bộ cái xưởng này không biết đã chôn sống bao nhiêu xác người, bên trong chắc chắn dày đặc những oan hồn đêm đến kêu gào trả mạng.

Nghĩ đến đã đáng sợ rồi.

Người đàn ông đảo một vòng như để đánh giá chất lượng nơi mình đã lựa chọn, rồi cuồng ngạo mà đi về phía trước, không gì có thể áp chế được khí chất kiêu ngạo, như kẻ bề trên đã ăn sâu trong con người y.

Ba người Huyền Nhạn thu hồi lại toàn bộ sự đánh giá mang tính thưởng thức rồi nối bước theo sau Boss.

Công xưởng này có ba tầng trên mặt đất và hai tầng sâu dưới lòng đất.

Trước đây khi xây dựng Frederick đã nghiên cứu kỹ độ sâu của mực nước ngầm dưới lòng đất để tránh động chạm đến.

Ngay từ đầu hắn đã muốn sử dụng lòng đất để xây dựng những cơ sở bí mật, thiên đường đôi khi không tốt bằng địa ngục đâu.

Ở đây hắn ví von dưới đất là đia ngục còn trên không trung là thiên đường.

Đường ranh giới giữa thiên đường và địa ngục chỉ là một lớp nền gọi bằng cái tên bình thường “bề mặt đất”.


Tầng một tại “thiên đường” chất đầy vũ khí tối tân, quản gia của xưởng đã nhận được thông báo từ Lion, ông ta dẫn mấy người bên Ám Dạ xem xét những mẫu vũ khí đang có sẵn tại xưởng.

“Toàn bộ mẫu mã đều tập trung tại tầng này, ngài Dạ nếu cần gấp trong nay mai tôi sẽ cho người sắp xếp và vận chuyển đi ngay trong đêm nay.” Đây đã là một sự ưu tiên mà ngài Fred dành cho Dạ Huyền, bình thường đều phải sắp xếp ít nhất ba ngày mới bắt đầu vận chuyển hàng.

Quản gia Lý ngầm hiểu rằng địa vị của Dạ Huyền và cả tổ chức Ám Dạ đằng sau y không thể khinh nhờ, đến cả ngài Fred cũng cho y sắc mặt.

Nghĩ vậy ông ta ra chiều nghiêm túc và dùng thái độ kính trọng đối với Dạ Huyền hơn.

Cứ mỗi lần đi qua một lô vũ khí nào ông ta sẽ nói rõ công dụng từng chi tiết nhỏ cho Dạ Huyền nghe.

Ông ta để ý Dạ Huyền rất để ý đến súng ống, ngay khi định lên tiếng dò hỏi thì y trầm giọng nói: “Tôi muốn loại tốt nhất.” Thẳng thắng, trực tiếp, quả nhiên là Boss của Ám Dạ.

Y cầm trên tay một khẩu súng ngắn, vỏ được làm bằng thép chắc chắn, lão Lý này vừa nêu rõ các chỉ số của loại súng ngắn này: tầm bắn hiệu quả 50m, có lắp ống giảm thanh, uy lực mạnh,...!đủ tốt nhưng vẫn chưa khiến y hài lòng lắm.

Có điều y đang cần hàng gấp, không thể chờ đến khi mẫu súng y đã thiết kế thành phẩm.

Thời gian quả thật rất đáng ghét nhưng cũng không nằm ngoài những gì y tính toán.


Lão Lý nhếch miệng cười, xem ra ông ta đã đoán đúng dã tâm của người đàn ông này, một tay ông ta duỗi đoạn lên tiếng: “Nó nằm ở hàng cuối cùng.

Mời.”
“Ở đây có khu vực kiểm tra hàng chứ?” Huyền Nhạn hỏi, cô ta cũng đang cùng mọi người ngắm nghĩa khẩu súng ngắn trên tay, trông nó không gồ ghề như khẩu vừa nãy.

Lão Lý gật đầu sảng khoái đáp: “Có ạ, các ngài thoải mái đến sân sau của xưởng, tại đó là vị trí dành cho khách hàng thử súng ống.”.

truyện tiên hiệp hay
Đợi đến khi một tay thuộc hạ của lão Lý dẫn đến sân bắn khuất khỏi tầm mắt Huyền Dụ mới lên tiếng: “Vũ khí của Frederick sản xuất quá xuất sắc.” Hắn xoay xoay khẩu súng trường trong tay, rồi chỉ vào một cái ống đen gắn chặt trên thân súng: “Ống giảm thanh này nhìn qua là biết không tầm thường.” Lần này Dạ Huyền mang theo Huyền Dụ mà không phải người anh song sinh của hắn vì Huyền Dụ là một kẻ am hiểu vũ khí và súng ống.

Một loạt tiếng súng ống vang lên, rồi đồng loạt dừng lại.

Việc bàn bạc nội bộ và kiểm hàng đã xong, Dạ Huyền đưa khẩu súng ngắn trong tay cho Huyền Nhạn lệnh: “Đặt hàng đi, giao ngay trong đêm nay.”
Huyền Nhạn với Huyền Dụ ở lại thương lượng số lượng, hàng và giá tiền, còn Huyền Bạch “ẻo lả” theo Dạ Huyền đến bệnh viện trung tâm X..