Hang động ẩm mốc, đường đi như bị mạch nước bên dưới làm ẩm ướt, nhầy nhụa.
Lúc nghe Trương Ý Nhi thông báo xác sống không xuất hiện dưới hang động, cả đám đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Bị cái đống xác sống kinh dị đó bu bám một đoạn đường đã muốn điên rồi.
Hang động tối đen, phải dùng đuốc mới trông được những thứ xuất hiện trong tầm mắt.
“Bật đèn pin đội đầu đi.” Để dễ bề quan sát tình hình xung quanh.
Trên vách đá in đầy những hình vẽ kỳ lạ, không xác định được gì.
Hoa văn nối tiếp không ngắt quãng, giống như những hình ảnh tượng hình thời cổ đã khắc lên.

Không tồn tại con chữ hay con số, tất thảy đều là dùng hình ảnh.
Mạc Chính Thiên có thể xác định được rồi, y kích động lên tiếng: “Đây là cổ mộ của người xưa.”
Thậm chí nó đã tồn tại từ ngàn năm trước.
Tinh thần ai cũng phấn chấn lên trông rõ.
Đến đường cụt, đây là điểm cuối của hàng lang dài ngoằn.
“Cho nổ nó nhỉ?” Lê Thoát đưa ra ý kiến.
Giây sau đã bị mấy ánh mắt ghim chặt, da đầu anh ta tê rần, rất biết điều ngậm miệng còn lén nép lại gần em họ thân ái.

Dùng lựu đạn rất nguy hiểm.

Thậm chí có thể chôn luôn cả đường vào.
“Có cách mở, tìm xem.” Frederick Nhược Đông lên tiếng.

Hắn ôm vợ vào lòng đi xung quanh kiểm tra.
Deri như phát hiện gì đó sải cánh bay trên đỉnh đầu từng người rồi bám vào móc bằng sắt trên trần đá lạnh băng, nhưng vì sức nặng của nó vẫn chưa đủ để tác động đến cái móc lơ lửng ở một góc hang động.
Frederick Nhược Đông bảo Lion đưa dây thừng, hắn thắt đầu dây thành một vòng tròn vừa phải.
Ra hiệu cho Lê Thoát để ý Trương Ý Nhi.
Xong hắn ngẩng đầu hướng ánh mắt nhìn Deri: “Deri, bắt lấy.” Tay vung mạnh, vòng tròn của dây thừng rất nhanh đã được Deri dùng chân ngoắc lấy.
Hắn nhếch miệng, cho Deri một lời tán thưởng: “Giỏi lắm.” Deri vô cùng thông minh, nó di chuyển vòng dây được buộc chặt gắn vào cái móc sắt.
Frederick Nhược Đông lên tiếng: “Kéo.”
Tập trung sức tác động lên dây thừng, không ngoài dự đoán cửa lớn rục rịch kêu ầm ầm liền mạch phát ra thứ âm thanh kinh hồn.
Một nguồn sáng hé ra từ phía sau cửa động đang từ từ bằng tốc độ rùa bò mở rộng.
“Deri thông minh quá đó.” Trương Ý Nhi vuốt vuốt cái đầu đang lắc lư đầy đắc ý của Deri đứng bên cạnh.
Trong suốt đường đi nó luôn muốn đứng trên vai chủ nhân, muốn sát cánh bên nhau với chủ nhân tiếc là trên lưng nó phải cõng theo cục nợ bình oxy, lại thêm chủ nhân nó cũng chẳng đồng ý, vì có nữ chủ nhân bên cạnh ngài ấy mất rồi.

Nó buồn rầu mãi đến tận lúc này mới chứng minh được sự tồn tại của bản thân.
Nguồn sáng mà mọi người thấy là viên đá quý hình tròn đặt trên tảng đá tại một góc hang động.

Đá phát quang, đẹp quá.

“Đừng chạm linh tinh.” Dạ Huyền lớn tiếng quát khi thấy Huyền Dụ có ý định sờ viên đá phát ra thứ ánh sáng xanh trắng đẹp đến lóa mắt.

Huyền Dụ chớp mắt vội rụt tay lại.
“Không tự nhiên nó lại xuất hiện ở đây.

Nhìn xem, rõ ràng nó đã được mài dũa qua.” Mạc Chính Thiên khom người quan sát quanh bảo bối mê hoặc lòng người này.

Cái ánh mắt của y không khác gì nhìn thấy gái đẹp thượng hạng.


Bị Đan Đan hừ lạnh một tiếng chế giễu.
Hắc bạch vô thường theo sát ông chủ nhà mình, trước kia cũng đã theo Mạc Chính Thiên đi đạo mộ từng nhìn thấy vô số vật báu, lúc này đối với cái vật đang phát sáng trước mắt cũng có chút hiếu kỳ.
Sau khi quan sát thật kỹ càng, Mạc Chính Thiên đứng dậy đảo mắt một vòng bình luận: “Bảo bối này nên mang theo.”
Deri vừa rồi lập công, lúc này hoàn toàn không thèm ngoan ngoãn như trước, chạy tới vỗ cánh quạt mạnh một cái.

Bảo bối tròn trịa đáng thương bị quật ngã lăn lóc trên sàn.
Frederick Nhược Đông trừng mắt với Deri: “Lại đây.”
Vừa rồi còn hung hăng, dũng mãnh lắm, chớp mắt đã cụp lại đôi cánh dài thòng của mình, rề rà đến bên cạnh chủ nhân.
Lê Thoát thò tay muốn chạm vào đầu nó an ủi, còn chưa kịp sờ tới cái lông chim nào đã bị nó dùng cánh đập cho phát vào mu bàn tay.
“Uida, hung dữ quá.”
Trương Ý Nhi cười: “Ai bảo anh động tay động chân với nó chi.”
Viên đá không có gì nguy hiểm, thuộc hạ của Mạc Chính Thiên dùng khăn bao bọc nó lại, nâng niu nó như một bảo vật dễ vỡ.
Đoạn nhạc đệm đá quý phát quang qua đi, đoàn người tiếp tục hành trình.
Bậc thang dài xuất hiện trước mắt, nhìn xuống chỉ một màu đen sâu thẳm không thấy điểm cuối.

Tưởng tượng như có thể bị bóng tối nuốt chửng.
Địa hình càng thấp càng ngột ngạt, việc hít thở đang dần có xu hướng khó khăn.
Đoán chừng lượng oxy đã phai dần.

Sợ là vượt qua cái cầu thang dài ngoằn ngoèo này thì không khí sẽ càng mù mịt, u uất hơn.

Frederick Nhược Đông dặn mọi người tiết kiệm oxy, trong trường hợp nếu oxy hoàn toàn không còn thì mới dùng đến mặt nạ trợ thở.

Nếu sử dụng sớm, sẽ không đủ dùng trong thời gian dài.

Không ai xác định được lộ trình tiếp theo sẽ kéo dài bao lâu, có bao nhiêu khó khăn, nguồn oxy liệu có trở lại đầy đủ không.
Ngó cái bình oxy nằm trên lưng Deri, vật cưng này lắm lúc cũng rất lười biếng.

Chỉ cần đoàn người dừng bước nó sẽ đòi thả cái bình xấu xí trên lưng xuống để nghỉ ngơi.

Rất biết tính toán nhưng xui xẻo đã bị chủ nhân cột chặt cục nợ trên thân mình mất rồi.
Sau vài phút bàn luận Dạ Huyền nện bước dẫn đường xuống trước.
Ngọn lửa trên mấy cây đuốc đang yếu dần, dù không ngừng châm thêm dầu vẫn không tránh được việc oxi đã sắp cạn kiệt.
Trương Ý Nhi được Frederick Nhược Đông mang mặt nạ trợ thở đầu tiên.
“Bảo bối, em chịu được không?” Frederick Nhược Đông căng thái dương vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Trương Ý Nhi, mày cau chặt: “Anh muốn mang em về, Tiểu Ý.”
Trương Ý Nhi đã đeo mặt nạ nên không nói được, cô lắc lắc đầu, ở trong ngực hắn thầm truyền năng lượng cho hắn, cô muốn nói rằng cô rất ổn.
Nâng khuôn mặt cô lên xem thử, thấy hai mắt cô sáng rực, biết cô không khó chịu, hắn mím môi ôm cô trong lòng tiếp tục chặng đường..