Khadas khi nghe tin báo là con trai đang trên đường về thì cảm thấy rất không vui, vốn đã tống cổ nó đi để làm việc cho dễ rồi, đâu gì chưa được một tháng đã quay đầu chỗ cũ rồi. Tính tình của Anton ra sao ông ta quá hiểu, thằng nhãi này một là hết tiền, hai là muốn mượn gì đó của mình thôi, Khadas vì thế đã sai thuộc hạ chuẩn bị sẵn, chỉ cần người về tới là lập tức đuổi đi tiếp. Nhưng khi Chilat vác con mình như một các xác khô đét vào phủ, Khadas ngay lập tức có cảm giác muốn ngất xỉu.

- Chủ nhân, ngài nên nghỉ ngơi một chút đi thôi.

Mẹ cả giọng đầy lo lắng nói với Khadas, từ lúc Anton trở về đến nay, ông ta gần như bỏ hết công việc, suốt ngày đêm ở trong phòng trông chừng con trai. Với quyền lực thành chủ, Khadas đã vận dụng tất cả khả năng có thể để chữa trị cho con mình, nhưng đều chưa có kết quả.

Căn bản Nguyền Sư là những người cực kỳ bí ẩn, chưa kể cách tấn công của Zato là khống chế nguyên lực trong cơ thể, tạo ra sự xung đột và giết chết nạn nhân, những kẻ yếu đuối như Anton cầm chắc cái chết. Cách giải quyết duy nhất là đem hắn lên thủ đô, nhờ những người có trình độ cao hơn chữa trị, nhưng thời gian lại không cho phép. Khadas nhìn con mình như vậy mà lòng rối như to vò, mắt đỏ ngầu vì tức giận.

- Đã tìm ra cách gì chưa?

Khadas khàn khàn cất giọng hỏi, chỉ mới có mấy ngày mà trông ông ta cực kì tiều tụy, khuôn mặt hốc hác vì thiếu ngủ, ai thấy cũng phiền lòng. Mẹ cả nhìn chủ nhân như vậy thật sự không nỡ, nhưng vẫn phải nghe lệnh trả lời:

- Các Dược Sư giỏi nhất trong thành đang họp với nhau, tôi cũng bắn tin cho các gia tộc khác dò hỏi, chắc sớm sẽ có giải pháp thôi.

Vì tính chất nghiêm trọng của sự việc, chuyện Anton bị trúng nguyền rủa được giấu rất kín, chỉ có vài người tâm phúc trong phủ biết được. Khadas cũng vận dụng hết các mối quan hệ và quyền lực mời những Dược Sư giỏi nhất xung quanh tới, ép họ phải ở lại cho tới khi con trai khỏi bệnh, mẹ cả cũng kín đáo rải thuộc hạ tìm kiếm Zato, nhưng cho tới nay vẫn như đập đầu vào tường tắc tịt.

- Đừng nói mấy câu vô nghĩa nữa, ta đã xem hết các phương án chữa trị rồi, toàn những thứ bình thường, cơ bản sẽ không có tác dụng đâu.

Khadas nói xong liền quay người đi đầy chán nản, nhìn Anton đang chết dần từng giờ mà thở dài tuyệt vọng. Ông ta nhẹ nhàng gỡ miếng băng dán trên đầu con trai xuống, hiện giờ cả khuôn mặt Anton đã lở loét nghiêm trọng, phải dùng thuốc đắp vào liên tục ngăn nó lan rộng, nhưng đó cũng chỉ là giải pháp chữa cháy tạm thời, căn nguyên là khối nguyên lực Zato ếm trong người nạn nhân, nếu không loại bỏ được nó tất cả đều là vô ích. Đúng lúc này Anton bất ngờ mở mắt ra, dùng hết sức nắm chặt lấy tay Khadas rồi nói bằng giọng kiệt quệ:

- Ch.....a, con..... con đau lắm....

Mỗi khi Anton mở miệng, hàng đống dịch nhầy đen kịt từ trong cổ họng liền trào ra, bốc mùi tanh tưởi như xác thối, điều này khiến hắn ho sù sụ rồi thổ ra một đống máu lẫn dịch nhầy bắn thẳng lên mặt Khadas. Anton vật vã rên rỉ dữ dội, thấy tình hình có vẻ không ổn, một bóng người liền lao tới ấn thẳng lên ngực hắn, dùng nguyên lực tạm thời áp chế cơn đau đồng thời khiến Anton ngất xỉu luôn. Mẹ cả lo lắng chủ nhân mình sẽ bị lây bệnh liền muốn kéo ông ta ra, nhưng Khadas cứ nhất quyết ngồi yên tại chỗ, bà ta bí bách quá đành hét lên:

- Chủ nhân, ngài không nên bất cẩn như vậy. Chilat, nói gì đi chứ.

Người vừa ra tay hiển nhiên chính là Chilat, nếu có ai đó đang đau lòng nhất sau Khadas thì chính là ông ta. Từ lúc đưa Anton quay về, Chilat chưa từng rời học trò mình nửa bước, luôn cố gắng giúp đỡ mọi việc có thể, ông ta nhận ra rằng mình có thể dùng nguyên lực áp đi phần nào sức mạnh của Zato, giúp Anton bớt cực khổ hơn, nhưng hiệu quả của nó chỉ giống như thuốc giảm đau tạm thời, càng dùng càng kém đi. Chilat vô cùng hối hận vì chính mình đã bất cẩn để gây ra hậu quả này, tất nhiên làm sao mà dám nói gì cho được:

- Thôi được rồi Xelia, ta tự biết phải làm gì, hai người cũng đã ở đây cả mấy ngày rồi, tranh thủ dưỡng sức một chút đi.

- Tôi nghĩ chủ nhân mới là người cần nghỉ ngơi mới phải. Ngài đã thức trắng ba đêm liên tiếp rồi.

- Ta vẫn còn chịu được, nếu cô có thời gian thì nên đi nghĩ cách thay vì cứ ở đây.

- Chủ nhân, việc này rõ ràng là không thể, hay chúng ta để cậu chủ...

- Câm mồm, ý của cô là một người cha như ta cứ thế mà nhìn con trai mình chết đi, mặc kệ nó à.

Khadas giận dữ hét lớn, vung tay đấm thẳng vào cạnh giường đến tóe máu. Rõ ràng trong chuyện này cơ hội của Anton gần như là con số không, Zato có đưa lại một mảnh giấy yêu cầu rất đơn giản: trao cả ba lọ hồi phục cộng thêm Băng Nữ để đổi lấy mạng sống cho con trai, nhưng kẻ đần độn cũng biết đây chỉ là trò lừa gạt, mục đích của lão chính là muốn trả thù, chắc chắn sẽ không bao giờ giữ lời.

Khadas dĩ nhiên biết nhưng vẫn cố chấp muốn thử, nhưng mẹ cả lại lo nghĩ cho tương lai về sau, chưa nói đến chuyện ba lọ thuốc kia là tiền rất vốn quan trọng, giờ này cũng không thể yêu cầu tên Dược Sư trẻ tuổi kia giao lại Băng Nữ được, vớ vẩn còn chọc tới phiền toái lớn hơn. Theo bà ta, nếu đã như vậy chi bằng cứ để Anton chết, dù sao Khadas vẫn còn một đứa con lớn, không lo chuyện thừa kế. Có điều việc này rõ ràng nằm ngoài phạm trù lý trí thông thường, Khadas nghe xong điên tiết đuổi hết mẹ cả lẫn Chilat ra ngoài, một mình ngồi đó thẫn thờ nhìn Anton đầy tuyệt vọng.

- Chỉ còn cách nhờ tên học trò kia một lần nữa thôi.

Mẹ cả vừa đi khỏi phòng vừa lẩm bẩm, hiện tại tên “học trò Đại Dược Sư” bí ẩn kia là cứu cánh duy nhất còn lại, bà ta không muốn nhìn thấy chủ nhân của mình cứ suy sụp mãi vậy, với một Dược Sư có trình độ cao, ít nhất còn có thể ra quyết định về mạng sống cho Anton. Có điều thời gian này hắn không hề ghé qua viện, biết đi đâu mà tìm bây giờ.

- Lại quá lửa, lại quá mặn. Này, tôi nói đừng giận nhé, trong đầu cô là não hay đậu tương vậy, làm mãi mà vẫn không ra hồn.

Hoàng đứng bên cạnh Mileania vừa chùi mép vừa cằn nhằn liên hồi, hắn hiện giờ rất không hài lòng khi ngày nào cũng phải nếm thức ăn dở tệ, lúc đầu thì có thể cắn răng cho qua nhưng dạy biết bao lâu vẫn không khác được thì lại là chuyện khác. Hắn rất khó tính trong vấn đề này, tất cả vì tương lai biếng nhác trước mặt, có điều Milenia bị mắng thành ra dỗi, bỏ luôn vào phòng không thèm nói gì, Hoàng thấy vậy thì đành thở dài lẩm bẩm:

- Dân chủ chẳng bao giờ là tốt, nhất là khi không có đồ để mà ăn.

Đáng lý tại thế giới này nô lệ không bao giờ dám có thái độ đó với chủ, nhưng do Hoàng suốt ngày ra rả việc ở chung nên đối xử tốt với nhau, cộng thêm Milenia cũng vốn là quý tộc nên lòng tự tôn khá cao, cuối cùng dẫn đến việc hiện giờ cô ta đã hoàn toàn quên mất bản thân là người hầu của hắn. Hoàng rơi vào tình cảnh như vậy, chả biết nên khóc hay cười, đành phải tự mình xuống bếp, dọn ra một bàn đầy đủ rồi ghé lại cửa phòng Milenia nói:

- Tôi ra ngoài một chút, thức ăn trên bàn, đói cứ ăn tự nhiên. Một điều nữa tôi không thích thái độ đó của cô, chúng ta không phải ngang hàng với nhau đâu.

Hoàng tuy là người hiện đại nhưng hắn cũng hiểu quy tắc phải theo hoàn cảnh, hắn có thể đối xử với Milenia rất tốt, nhưng đó không đồng nghĩa với việc muốn làm gì thì làm, không ngăn sớm về sau nó tất có chuyện. Hoàng dự định sau khi về sẽ nói rõ chuyện này, lúc này chỉ muốn đi thư giãn một chút, hắn đi lòng vòng lên khu trung tâm tùy tiện ngắm cảnh, đến tối mịt mới sực nhớ hình như đã cả tháng không ghé qua thăm khu phố vui vẻ thăm Thera, liền gọi một chiếc xe, đeo chiếc mặt nạ quen thuộc lên và đi thẳng tới phía thành Tây.

- Thiếu chủ, đã lâu rồi không thấy ngài ghé qua.

Người đón tiếp Hoàng tại cổng như mọi khi là khỉ đột đại ca – Amon, do mẹ cả dạo gần đây bận rộn với việc của Anton nên rất ít khi ghé về việc, mọi cộng việc đón tiếp vòng ngoài đều giao cho Amon, vì thế mà gã mặc nhiên trở thành sếp lớn rất có tiếng nói. Tuy vậy bản tính thô lỗ vẫn không đổi, khách hàng nhìn thấy cứ chán ghét như cũ. Hoàng tự nhiên thấy buồn cười, nói:

- Ừm, tối nay Thera có thể tiếp tôi được không?

- Xin lỗi thiếu chủ, cô Thera hiện giờ đã là người đứng đầu ở viện rồi, khách hẹn trước nhiều, mẹ cả lại không có ở đây nên tôi dám nói trước.

- Ồ, vậy sao, không thể có cả buổi tối nhưng linh động vài phút chắc được chứ?

Amon nghe vậy theo vô thức quay đầu định đi vào trong xin chỉ thị, nhưng sực nhớ ra là mẹ cả còn chưa về, ngoài bà ta ra thì không ai đủ quyền để quyết định xem Thera sẽ tiếp ai. Nhưng vị thiếu chủ này lại là người đặc biệt, hắn ta rõ ràng là khách quý và có quan hệ khá mật thiết với mẹ cả, nếu vậy có thể ngoại lệ được, vả lại cũng còn chưa tới giờ, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. Anton do dự một lúc rồi trả lời:

- Vậy.... để tôi cho người đi nói với Thera, nhưng nếu mẹ cả có hỏi tới thì xin ngài nói giúp hộ một chút.

- Yên tâm đi, bà ấy sẽ không làm khó anh đâu.

Hắn vui vẻ vỗ vai Amon, tiện tay dúi cho gã vài tờ chi phiếu rồi bước thẳng vào trong. Lúc này viện vẫn đến giờ mở cửa tiếp khách, khung cảnh vì vậy vẫn khá yên tĩnh, một nhân viên nam tới tới dẫn đường. Người này không dẫn hắn đi lên cầu thang chính mà rẽ vào cửa phụ ở ngách, tại đây đã có sẵn một chiếc lồng ma thuật kéo cả hai lên phía trên. Thấy Hoàng có vẻ ngạc nhiên, anh ta liền giải thích:

- Cô Thera hiện giờ là hoa khôi của viện chúng tôi, vì vậy mỗi lần chỉ tiếp một người mà thôi.

- “Cũng biết cách làm màu đấy, chả biết là học ai”.

Hoàng vừa nghe nhân viên giải thích vừa nghĩ thầm trong bụng, cái trò này tương tự như kiểu dựng đài kén chồng, tỏ ra vẻ cao sang thanh lịch, nói tới nói lui chả phải chỉ là gái thôi sao. Tuy vậy hắn cũng không hề có ác cảm gì, nghề nào chả là nghề, cứ kiếm ra tiền là thành công hết. Chiếc lồng chạy hết đà lên lầu cao nhất, hai bên nạm đá sáng rực, người nhân viên dẫn hắn tới trước cửa căn phòng độc nhất tại đó rồi rất nhanh lui xuống. Hắn hiếu kỳ quan sát một lúc rồi mới mở cửa bước vào, bên trong trái lại hoàn toàn trái ngược, chỉ trang trí khá đơn giản vài món đồ bình thường, tuy vậy do tất cả đều là hàng tốt nên vẫn toát lên vẻ sang trọng cần thiết.

Không thấy ai bước ra đón, Hoàng đành phải tự mình giải quyết, lòng vòng một hồi thì phát hiện Thera đang ngủ say sưa trên giường, chỉ mặc độc bộ đồ lót mỏng dính, cái gì lộ được đều đã lộ sạch. Hắn bỗng thấy có cái gì đó không đúng, vì vậy cố tình lấy tay chọc chọc vài cái trên người Thera, quả nhiên cô ta bị nhột liền co người lại. Lúc này Hoàng mới lên tiếng:

- Được rồi, không cần giả vờ ngủ nữa đâu, cô nghĩ tôi sẽ làm gì chứ hả?

Thera bị lật bài thành ra đành phải nhỏm dậy, đôi mắt hấp háy nhìn người đeo mặt nạ trước mặt đầy hờn dỗi, mỡ đã dâng tới tận miệng rồi mà còn chê. Hoàng cũng không muốn đùa dai hơn, hắn tiến lại gần kéo Thera vào lòng xoa đầu vài cái rồi nói:

- Mới không gặp có một tháng mà cô đã nổi tiếng thế này rồi, phải nói là có tư chất đấy.

- Thiếu chủ, ngài toàn đùa em thôi, chẳng hay gì cả.

Thera vừa nói vừa cuộn người vào lòng hắn như một con mèo nhỏ, đôi tai dài cạ cạ hơi khẽ chuyển động, mùi hương trên cơ thể cô nàng vờn quanh làm Hoàng cảm thấy rất dễ chịu. Hắn vui vẻ hỏi tiếp:

- Cuộc sống hằng ngày thế nào, dễ chịu hơn so với trước đây chứ?

Với một cô gái từ chỗ phải đứng ngoài đường đón khách, sắp bị bán đi làm nô lệ, bây giờ trở thành người được hâm mộ nhất viện, hiển hiên đó là một bước tiến cực lớn, tuy chưa đến mức một bước lên trời nhưng cũng gọi là chút thành tựu. Có điều Thera nghe xong chỉ buồn bã không nói, cứ dụi đầu vào ngực hắn, Hoàng thấy vậy thì vỗ lưng cô ta vài cái, nói:

- Sao vậy, có chuyện gì không vui à?

- Thiếu chủ, ngài nghĩ gì về những cô gái như em?

- Cô muốn nghe nói thật hay nói dối?

- Ừm... tùy thiếu chủ.

- Đối với tôi thì bất cứ ai có thể tự nuôi sống bản thân đều đáng quý, bất kể họ làm nghề gì. Trên góc nhìn khác, tôi có một chút ganh tị vì các cô kiếm tiền hơi bị dễ quá, còn các vấn đề khác thì chắc cô cũng có thể tự hiểu.

- Ngài thực sự nghĩ như vậy sao, nhưng để có tiền, bọn em cũng phải làm đồ chơi cho đàn ông, làm gì có chút tự trọng nào chứ.

Hoàng tạm dừng suy nghĩ một chút, ở thế giới này những người như Thera vẫn bị khinh rẻ rất nhiều. Vì vậy cần diễn giải vấn đề này thoáng đi một tí, theo quan điểm của hắn ở Trái Đất:

- Tất cả mọi thứ đều dựa trên sự trao đổi. Phụ nữ có vốn liếng là sắc đẹp và tuổi trẻ, có thể dùng chúng để đổi lấy tiền bạc hoặc danh vọng. Tất nhiên điều này có vẻ hơi khó hiểu, nhưng chung quy thì cũng chỉ là một dạng buôn bán xác thịt bình thường. Trên cơ bản một cô gái tại viện hay công chúa ở đế quốc cũng đều có một cái giá nhất định để bò lên giường, chẳng qua tùy tầng lớp mà mọi người có cái nhìn khác nhau mà thôi.

Tư tưởng này của Hoàng có vẻ hơi bị đi trước thời đại quá, Thera nghe xong chỉ hiểu được đôi chút. Cô ta cũng chẳng quan tâm lắm, người này rất khác số đàn ông mình đã gặp, một cái gì đó rất quái lạ. Thera nắm chặt tay, quyết định đi vào vấn đề chính:

- Thiếu chủ, ngài... có thể mang em đi được không?

- Hửm?

- Em không muốn ở lại đây nữa, em sợ một ngày nào đó sẽ bị một tên nhà giàu nó đó bắt đi. Em.... em không muốn mình biến thành một món đồ trang trí của chúng.

- Tôi đã nói với mẹ cả từ đầu rồi, sẽ không có chuyện đó đâu.

- Nhưng... ngài đâu ở lại đây mãi mãi, nếu một lúc nào đó bà ấy...

Thera nói xong lại tiếp tục ôm chặt lấy hắn, việc hằng ngày được tiếp xúc với giới nhà giàu trong thành, cô ta hiểu rằng những người thuộc dạng “độc nhất” như mình chẳng qua chỉ là một chiêu bài hút khách của viện. Hầu hết các cô các khi leo tới vị trí này đều không thể ở lại lâu, họ sẽ bị thay thể bởi lứa trẻ đẹp hơn nhằm tạo hứng thú chinh phục cho đàn ông, phần còn lại đều sẽ bị ai đó mua lại, và tương lai sau đó quả thực rất khó nói.

Thera tuy vẫn còn trẻ, nhưng chuỗi ngày lăn lộn tại tầng chót của viện đã cho cô ta biết viễn cảnh tốt đẹp này sẽ không tồn tại lâu, nhất là khi rất nhiều kẻ đã ngỏ lời trực tiếp với mẹ cả, chuyện bị bán đi chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Hoàng cảm nhận được sự lo lắng của cô bé này, nhưng hắn không muốn dây dưa thêm, vì vậy chỉ nói:

- Tôi không thể mang cô đi cùng được, nhưng có thể hứa sẽ gửi cô cho một người khác, bảo đảm cho cuộc sống sau này. Thế chắc cũng được chứ, đừng thút thít nữa, nước mũi chảy ra mất vệ sinh quá.

Hoàng từ tốn đẩy Thera khỏi người mình, lấy tay lau nhẹ lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ta. Hắn cũng khá thích cô bé tai dài này, nếu ở trong điều kiện tốt hơn, có thễ sẽ cân nhắc, nhưng tình huống hiện tại không cho phép bản thân vác thêm một người nữa, xử lý chuyện của Milenia đã đủ điên đầu rồi. Vả lại Thera cũng không có khả năng gì đặc biệt, gần như không có tác dụng đối với hắn về sau, giải pháp khả dĩ nhất là nhờ mẹ cả gả cho ai đó tốt tính là ổn, chuyện này hẳn bà ta dư sức lo được.

Hoàng ở lại thêm một lúc nữa rồi mới rời đi, khi vừa bước xuống sảnh, Amon đã tiến lại gần ghé sát vào tai hắn thì thầm:

- Thiếu chủ, mẹ cả đã về, bà ấy đặc biệt mời ngài qua có chuyện quan trọng muốn bàn.

- Được rồi, vẫn ở chỗ cũ chứ gì.

Tuy không hiểu mẹ cả vì sao muốn gặp mình, nhưng từ lúc hội đấu giá tới giờ cũng đã qua một quãng thời gian khá xa rồi, chắc chắn bọn họ đã lợi dụng kha khá được ba lọ thuốc kia. Vả lại cũng phải nói một chút về chuyện của Thera, sớm muộn gì cũng phải hẹn nhau ra bàn bạc. Hoàng đi vào căn phòng nhỏ quen thuộc, mẹ cả đang cúi đầu xem xét một đống giấy tờ gì đó, bà ta có vẻ khá kém sắc, khuôn mặt chưa trang điểm kỹ, mái tóc hơi rối và nhất là đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ, hiển nhiên mấy hôm nay cũng bận rộn tối mặt. Mẹ cả nghe có tiếng động thì ngẩng lên, tiện tay thu dọn vài thứ rồi mời hắn ngồi xuống, rất nhanh đi thẳng vào vấn đề:

- Tôi có thể mời cậu đến phủ thành chủ một chuyến được không?

Hoàng hơi bất ngờ với câu hỏi này, việc Khadas muốn gặp đã được hắn đoán từ trước, nhưng đến chỗ của ông ta sao, có vẻ hơi lạ. Do chưa hiểu rõ những người này thực sự muốn gì, hắn chỉ trả lời lấp lửng:

- Ông ta muốn gặp trực tiếp tôi? Giữa chúng ta chỉ mới là giao dịch bình thường, nếu cần bà chị chỉ cần chuyển lời là đủ rồi.

- Việc này... nhất thời không thể nói rõ được, chỉ cần cậu chịu đến sẽ rõ.

- Tôi được lợi ích gì trong chuyến đi lần này?

- Tất cả những gì mà ngài Khadas có thể làm được, tôi có thể hứa chắc điều đó. Xin cậu, chỉ cần một lần thôi.

Qua thái độ gấp gáp và cầu xin của mẹ cả, hẳn bọn họ đã gặp phải chuyện gì vượt quá khả năng giải quyết, buộc phải cầu cứu đến người cuối cùng có thể. Hoàng vốn cũng muốn đặt quan hệ với Khadas, suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

- Tôi nhận lời bà chị, sáng ngày mai tôi sẽ đến viện, sau đó chúng ta có thể khởi hành.