Ngải Mễ ra đến bên ngoài thì thấy miệng khát khô, vừa nãy cố nhịn không uống nước ngọt trong đó, nhưng rồi cũng không dám uống nước vòi trong nhà vệ sinh, giờ miệng khô khốc. Cô muốn mua que kem ăn nhưng lại sực nhớ túi xách đang để trong xe Tiểu Côn. Lúc đến Tiểu Côn bảo bên trong có chỗ gửi đồ nhưng cô thấy trong túi mình đựng “hung khí”, sợ người ở phòng gửi đồ nhìn thấy nên để lại trong xe.

Cô đi đến chỗ Tiểu Côn để xe nhưng không thấy xe Tiểu Côn đâu. Cô nghĩ, chẳng lẽ vừa nãy anh chàng bực nên bỏ về rồi ư? Nhưng cô đoán chắc không đến nỗi, trông anh ta không có vẻ gì là bực, hơn nữa anh ta cũng đã hứa với mẹ cô là đưa cô về, nói lời phải giữ lấy lời chứ?

Cô tìm một lát rồi nhìn thấy chiếc xe chuyên đi phỏng vấn đó đã chuyển vị trí đỗ dưới bóng cây. Cô nghĩ chắc chắn là Tiểu Côn đang ở trong xe, không biết anh ta đang làm gì nhỉ? Anh ta bảo sẽ nghĩ cách khác, cách khác gì nhỉ?

Cô rón rén bước đến, nhìn qua cửa kính, lần đầu tiên được chứng kiến cảnh người ta làm tình. Cô chỉ nhìn thấy một cái mông trắng trắng, hình như có người đang nằm sấp trên ghế, còn Tiểu Côn thì đứng ở đó, tiến tiến lui lui rất cần mẫn.

Ngải Mễ vội quay mặt đi, thầm nghĩ nhìn người ta làm tình có vẻ không được đạo đức cho lắm, nhưng cô không kìm được lại nhìn vào bên trong, hơi sửng sốt khi phát hiện ra Tiểu Côn không hề cởi com lê ra, ca vát vẫn thắt trên cổ, một tay kéo quần, tay kia chống lên cặp mông trắng đó. Ngải Mễ chỉ nhìn thấy phần chân của anh chàng, rất gầy. Động tác của Tiểu Côn cũng rất lạ, gần như đứng thẳng đơ chứ không phải nằm úp trên lưng cô kia hoặc ôm cô ta.

Cô thấy rất hài hước và ngại không muốn xem nữa, liền quay đầu đi. Cô còn nhớ mấy lần tò mò muốn xem cảnh mình làm tình thế nào, liền thò cổ ra nhìn vào gương tủ đứng, khiến Allan ngại lắm, kéo chăn lên đầu hai người. Sau đó cô chỉ nhìn thấy chiếc chăn bùng nhùng, cô liền thốt lên: “Wow, em đã từng đọc trong sách miêu tả là “chăn đỏ nổi sóng”, hóa ra đúng là như thế thật, rất hình tượng.” Allan ngượng quá, liền nằm vật xuống giường, nói: “Thôi để anh nghỉ một lúc đã, làm thế này sao tập trung được…”

Đợi đến khi cô quay lại nhìn vào trong xe thì thấy Tiểu Côn đã kéo quần lên, cô kia cũng đã đứng dậy, đang chỉnh đốn lại quần áo, đầu tóc hơi rối nhưng khá xinh xắn. Cô vội quay đi, định tìm chỗ nấp nhưng Tiểu Côn đã phát hiện ra cô và mở cửa xuống xe ngay.

“Ngải Mễ, em… đứng ở đây bao lâu rồi?”

Ngải Mễ cười tủm tỉm, đáp: “Mới thôi, sorry nhé, không phải em cố tình, chỉ vì em để túi xách trong xe, em…”

“Em… nhìn thấy hết rồi hả?” Giọng Tiểu Côn có vẻ cuống.

“Thế nào là nhìn thấy hết rồi? Em mới đến nên chỉ kịp ngó phần cuối thôi…”

Cô gái kia cũng từ trong xe đi ra, hoàn toàn không tỏ ra ngượng ngùng khi bị người khác bắt quả tang, chỉ đứng một lát rồi nói: “Hai người cứ nói chuyện đi nhé, em vào trong kia đã.” Nói rồi yểu điệu đi vào.

Ngải Mễ nhìn thấy Tiểu Côn đứng ngẩn tò te ở đó bèn hỏi: “Ai vậy?”

“Một người bạn, em không quen. Bọn anh…”

Ngải Mễ nói: “Ta về thôi, muộn rồi, anh hứa với mẹ em đưa em về nhà trước mười một giờ cơ mà.”

Hai người lên xe, Tiểu Côn cho xe nổ máy rồi giải thích: “Ngải Mễ, em đừng nghĩ linh tinh, anh và cô ấy chỉ… vì gấp mà thôi.”

Ngải Mễ thắc mắc: “Anh giải thích những cái này với em làm gì? Em đâu có phải là bạn gái của anh, anh hoàn toàn không cần thiết phải giải thích với em đâu?”

“Anh biết em đang bực, anh… Em cũng biết là đàn ông phân định tình dục và tình yêu rất rạch ròi, có tình yêu rồi thì đều dẫn đến tình dục, nhưng… có tình dục không đồng nghĩa với việc có tình yêu.”

Ngải Mễ liền bật cười. “Anh làm sao vậy? Em đã nói với anh rồi, chuyện này không liên quan gì đến em, em bực làm gì?”

Tiểu Côn không nói gì nữa mà chỉ lặng lẽ lái xe. Ngải Mễ thấy rất lạ, dường như cô vẫn có chút bực dọc thì phải, dĩ nhiên không phải bực như khi nghe thấy tin Allan làm Jane có bầu, nhưng ít nhiều vẫn có chút bực, nói cho đúng hơn là có chút thất vọng. Những tưởng rằng Tiểu Côn sẽ yêu cô như trong bộ phim Casablanca, kết quả lại là anh chàng trăng hoa như thế.

Nhưng cô cũng cảm thấy thật là may mắn, nếu gã họ Trần kia không bỉ ổi như thế, nếu Tiểu Côn không xảy ra “sự cố” ngoài ý muốn kia, nếu Allan không ăn đứt đám đàn ông kia về mặt tướng mạo, có thể bản thân cô đã bị hoa mắt trước cuộc sống phồn hoa đô hội, được cưng như trứng mỏng đó rồi. Cô quyết định từ nay về sau sẽ không bén mảng đến những nơi như thế này nữa, vì đám người này mà phải mạo hiểm có thể khiến Allan nổi giận, không đáng. Vì chút hư vinh được “khỉ nâng trứng” mà bắt Allan phải ngồi trong đó mấy ngày thì lại càng không đáng. Cô quyết định sẽ điều tra xem gã họ Trần kia rốt cuộc là thế nào, nếu đúng là con trai ông Trần XX thì cô sẽ phải nghĩ cách để cứu vãn cục diện, không thể để hắn ta gây khó dễ cho Allan.

Đến sân nhà Ngải Mễ, hai người đều xuống xe, Ngải Mễ nói: “Em lên nhà đây, anh về sớm nghỉ đi, anh cũng… mệt rồi.”

“Ngải Mễ, anh muốn được nghe em nói không giận anh thì anh mới cho em lên nhà.”

Ngải Mễ hậm hực nói: “Anh này hay thật đấy, em đã nói ngay từ đầu là em không giận anh rồi mà, anh còn muốn em nói bao nhiêu lần nữa?”

“Nhưng anh nghe giọng em… vẫn có vẻ rất bực… Anh biết chuyện này đã hoàn toàn đạp đổ ấn tượng về anh trong lòng em, nhưng em nghe anh giải thích đã, chắc là em hiểu điểm này ở đàn ông, tình dục là tình dục, tình yêu là tình yêu, hai cái có thể không xâm phạm vào nhau. Anh làm chuyện đó với cô ta chỉ vì… em không chịu làm với anh, trong khi anh lại không muốn ép buộc em, nhưng điều này không ảnh hưởng đến… tình cảm anh dành cho em…”

Ngải Mễ đành nhượng bộ: “Thôi, em hiểu rồi, đàn ông có thể làm tình với một nghìn cô nhưng trong lòng chỉ yêu một cô mà thôi. Thế đã được chưa? Em lên nhà đây.” Rồi cô bước nhanh lên nhà, vừa vào cửa thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cô biết là Tiểu Côn gọi đến, bèn nhấc máy lên, đang định nổi cáu, bảo anh ta đừng lằng nhằng nữa thì nghe thấy Tiểu Côn nói: “Anh lên đây rồi, anh muốn nói với em về chuyện của Thành Cương.”

“Thành Cương làm sao?”

“Chuyện về người tình cũ của cậu ấy ở trường Đại học L…”

Ngải Mễ sững lại: “Người tình cũ của anh ấy? Sao bố anh nói bên trường L anh ấy không có vấn đề gì cơ mà? Bố anh đích thân nói với mẹ em như thế.”

“Đối với việc kết tội cậu ấy thì bên trường L không có vấn đề gì, nhưng cậu ấy cũng đã từng có người tình…”

Ngải Mễ chạy ra mở cửa, kéo Tiểu Côn vào nhà, đóng cửa lại, nghiêm mặt hỏi: “Rốt cuộc là thế nào? Tại sao đến giờ anh mới nói cho em biết?”

“Anh… Lúc đầu anh không muốn nói cho em biết, cùng là đàn ông nên anh… hoàn toàn hiểu được việc đó. Nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, anh… nghĩ vẫn phải nói cho em biết, không phải anh muốn gây hấn cho quan hệ giữa em và cậu ta đâu, anh chỉ muốn để em biết rằng, đàn ông có thể tách bạch rạch ròi tình dục và tình yêu, anh như thế, Thành Cương cũng như thế, mọi đàn ông đều như thế. Thực ra rất nhiều phụ nữ cũng như thế…”

“Thôi, thôi, anh nói đi. Nói nhỏ thôi, đừng để bố mẹ em nghe thấy.”

“Khi học ở trường L, cậu ta từng có quan hệ với một cô tên là Đồng Hân. Lần này đi điều tra, cô ấy có viết một tài liệu. Có thể đến tận bây giờ cô ấy vẫn còn yêu cậu ta, vì tài liệu mà cô ấy viết toàn nói tốt cho Thành Cương nhưng không đạt được kết quả gì. Sau đó, cô ấy nói với Thành Cương rằng mình mắc bệnh ung thư não, muốn gặp riêng Thành Cương một lần. Thành Cương đến nhà cô ấy, và bọn họ đã… làm chuyện đó với nhau.”

“Chuyện này xảy ra trong bao lâu?”

“Khoảng nữa năm. Sau thời gian đó Thành Cương đòi chia tay, cô nàng kia uống thuốc ngủ, lượng không nhiều nên…không tự tử thành công. Sau đó, cô ấy nói tư tưởng đã được đả thông, để cậu ấy được tự do. Chắc chắn là Thành Cương không nói chuyện này cho em biết, vì ở trong đó cậu ấy bị công an tra hỏi rất gắt gao nhưng không chịu khai ra chuyện này. Mãi cho đến khi công an cho cậu ta xem tài liệu do cô gái kia viết, cậu ấy mới không phủ nhận nữa. Hỏi cậu ấy tại sao lại gan lì như vậy, cậu ấy bảo đã hứa với cô kia là sẽ không nói cho ai biết.”

Ngải Mễ thấy đầu đau như búa bổ, cô thực sự không còn đầu óc nào để suy nghĩ, chỉ uể oải nói: “Em không hiểu những chuyện vụn vặt thế này thì có liên quan gì đến vụ án của Allan. Trước đây anh ấy có người yêu hay không thì liên quan gì đến chuyện hiện nay của anh ấy? Tại sao bọn họ lại mất công đi thăm dò và tìm kiếm thông tin như vậy?”

“Anh cũng không biết, chắc là người ta đều cảm thấy có hứng thú với những chuyện như thế này, có cơ hội là hỏi han, dò la, bàn luận, thỏa mãn tâm lý muốn dòm ngó chuyện đời tư của người khác chăng…”

Ngải Mễ nói: “Anh kể cho em nghe chuyện của Thành Cương thì giải quyết được vấn đề gì? Anh tưởng chỉ cần anh ấy tách bạch được tình dục và tình yêu thì em sẽ chấp nhận được thuyết “tình dục – tình yêu” tách bạch này ư? Em chỉ có thể nói đàn ông trong thiên hạ đều tệ như nhau cả, anh và Thành Cương cùng một giuộc mà thôi.”

“Nhưng chẳng phải bản thân em cũng đã từng có ý định dùng chính em đổi lấy bản photo lá thư tuyệt mệnh còn gì?” Tiểu Côn thắc mắc. “Lần đó anh đã động lòng trắc ẩn, nếu không em cũng đã…”

“Em… hai vấn đề hoàn toàn khác nhau, em vì muốn cứu anh ấy nên mới phải chấp nhận trả giá như thế.”

Tiểu Côn hỏi tiếp với vẻ không cam tâm: “Chỉ vì chuyện này mà ấn tượng của em về anh đã bị bôi đen hoàng toàn ư?”

“Ngay từ đầu anh đã chẳng để lại ấn tượng gì trong em cả, em chỉ vì chút hư vinh… nên mới qua lại với anh, em muốn để Allan nổi cơn ghen, muốn để anh ấy biết có người theo đuổi em, có người yêu em và sẵn sàng làm mọi việc vì em. Thực ra những cái này chẳng giải quyết được vấn đề gì cả, tất cả đều vô nghĩa. Anh ấy sẽ chẳng buồn quan tâm vì anh ấy có hàng đàn con gái theo đuổi, chẳng phải anh đã nói như thế còn gì? Cô gái họ Đồng kia chắc chắn đến giờ vẫn còn yêu anh ấy, Giản Huệ vì anh ấy mà tự vẫn, chắc chắn còn có nhiều người khác cũng đã từng có ý định tự vẫn vì anh ấy. Em đã là cái gì? Kể cả em hy sinh nhan sắc, cơ thể mình thì cũng không thể sánh được với những người hy sinh cả tính mạng của họ.”

“Em biết được điểm này thì tội gì phải… chung thủy với cậu ta như vậy? Anh thật sự có tình cảm với em, em không nên vì chuyện hôm nay…”

“Sao anh cứ nhắc đến chuyện hôm này nhỉ? Không phải vì chuyện hôm nay thì làm sao anh kể chuyện của Allan cho em nghe được? Anh không kể thì em chẳng biết gì hết, em vẫn là một người hạnh phúc, ai bảo anh kể ra chuyện đó? Em hận anh đã kể ra chuyện u ám này.” Ngải Mễ hậm hực nói. “Giờ anh lại đưa em quay về với sự đau khổ rồi.”

“Hôm nay, anh không nói cho em thì sớm muộn gì em cũng biết. Là do cô nàng họ Đồng đó ngốc thôi, bị người ta nắn gân là phun ra ngay, chắc chắn còn rất nhiều cô gái thông minh, giảo hoạt như em, sẽ không bao giờ chịu viết ra cả…”

Ngải Mễ cảm thấy đầu càng đau hơn, cô lấy số tiền Tiểu C đưa cho cô rồi dúi trả vào tay anh chàng: “Em không muốn nghe nữa. Anh mang cái này về đi, em sẽ không đến đồn thu thẩm nữa nên không cần tiền nữa.”

“Ngày mai không đến đồn thu thẩm nữa nhưng mình vẫn tiếp tục… học tiếng Anh chứ?”

Ngải Mễ cười khẩy, đáp: “Sao anh vẫn chưa chịu hiểu nhỉ? Em qua lại với anh đều là vì Thành Cương. Hiện tại đến anh ấy em còn hận đến tột độ rồi thì làm sao em còn… qua lại với anh được nữa?”

Tiểu Côn nhìn cô chằm chằm rồi xé số tiền đó ra làm đôi và vứt thẳng xuống đất, nói: “Đồ anh đã tặng người khác thì không bao giờ nhận lại.” Thấy Ngải Mễ đang luống cuống cởi chuỗi ngọc trai ra, Tiểu Côn liền ra hiệu nói: “Không phải cuống kẻo lại làm đau mình, em cứ vứt luôn nó đi, tốt nhất là vứt vào nhà vệ sinh và xả nước luôn…”

Nói xong liền mở cửa và bỏ về.