Cuối cùng Yến Bắc Thần không nôn ọe ra được gì cả, nhưng sắc mặt của anh sau khi bước xuống tàu lượn trở nên trắng bệch một cách nhanh chóng. Dáng vẻ của anh sau khi xuống xe cũng thành công dọa cô bé giúp việc sợ đến tái mặt. Cô vội vàng cuống cuồng vỗ sau lưng anh, cuống đến mức như sắp khóc.

“Không sao đâu.” Yến Bắc Thần đứng đó, hơi cúi người xuống. Anh nói xong thì bảo An Hạ: “Chúng ta ra ngoài trước đã.”

Khu vực chuẩn bị của tàu lượn siêu tốc có đường xanh quay ngược lại, hơn nữa khung cảnh tối mù cũng khiến người ta vô cùng không thoải mái. Yến Bắc Thần nói hết câu, An Hạ vội vàng gật đầu, đi ra khỏi khu vực của trò chơi với anh.

Đến khi rời khỏi khu chuẩn bị đen thui, An Hạ đỡ Yến Bắc Thần ra công viên rồi ngồi xuống ghế dài. Bây giờ bên ngoài đang là buổi sáng, ánh nắng êm dịu, còn có gió thoang thoảng. Yến Bắc Thần ra đến bên ngoài được gió thổi một lúc thì mới hơi dễ chịu hơn một chút.

Anh ngồi trên ghế, lưng tựa vào phần tựa lưng của ghế, ngửa đầu bình tĩnh lại một lúc. Ổn định lại được, anh cúi đầu liếc nhìn An Hạ bên cạnh.

Thật ra Yến Bắc Thần ra ngoài đã thoải mái hơn không ít rồi nhưng An Hạ lại không thấy vậy. Sau khi cậu chủ ra ngoài, An Hạ mới nhìn thấy rõ sắc mặt anh hơn. Màu da vốn có của cậu chủ là kiểu trắng nhợt nhạt trong suốt, giờ thì chẳng còn xíu máu gì cả, hệt như tờ giấy dưới ánh nắng vậy.

Khi Yến Bắc Thần nhìn sang, An Hạ sốt ruột nâng tay lên làm thủ ngữ.

An Hạ: Thế nào rồi? Vẫn không thoải mái ạ?

Cô bé giúp việc như bị anh dọa sợ, trong mắt ngoài sự vội vàng hoang mang, còn có lo lắng sâu sắc. Yến Bắc Thần nhìn vẻ nôn nóng của cô bé giúp việc, mỉm cười nói với cô: “Không sao rồi.”

Sau khi nói xong, Yến Bắc Thần giải thích tại sao bây giờ anh lại thế.

“Tôi hơi sợ độ cao.”

Lúc bắt đầu thì vẫn ổn nhưng sau đó bay lên trên không trung thì Yến Bắc Thần không trụ nổi.

Sau khi anh giải thích nguyên nhân xong, cô bé giúp việc không thả lỏng hơn vì lời giải thích của anh được bao nhiêu, cô vẫn cứ sốt sắng nhìn anh.

Cô bé giúp việc hiển nhiên không có ý thả lỏng, Yến Bắc Thần khẽ mím môi, quay đầu lại, liếc nhìn xe kem ở khu công viên cách đó không xa, sau đó anh đưa tiền rồi bảo cô.

“Em đi mua que kem giúp tôi đi.” Yến Bắc Thần nói: “Tôi ăn gì đó ngọt là ổn.”

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ nửa tin nửa ngờ liếc nhìn xe kem. Nhưng ngoại trừ biện pháp mà Yến Bắc Thần nói lúc này thì cô không có cách nào tốt hơn để anh dễ chịu cả.

Dưới sự sắp xếp của Yến Bắc Thần, An Hạ cầm tiền rồi đứng dậy đi về phía xe kem.

“An Hạ.”

An Hạ vừa đi được hai bước, Yến Bắc Thần đã gọi cô. Cô quay đầu lại nghe Yến Bắc Thần bảo: “Mua hai que.”

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ nhìn anh, sau đó ngoan ngoãn gật đầu, quay người đi tới chỗ xe kem.

Sau khi cô bé giúp việc đi rồi, Yến Bắc Thần lại ngửa đầu tựa vào ghế thả lỏng, sau đó anh cúi đầu nhìn sang phía xe kem.

Cô bé giúp việc đứng trước xe kem đang ra dấu gì đó với nhân viên bán kem, dễ nhận thấy rằng giá kem ở công viên khiến cô bé giúp việc hoảng luôn rồi, thậm chí cô còn xác nhận hai lần với nhân viên. Xác nhận không có gì sai sót, cô bé giúp việc quay đầu lại nhìn anh, sau đó cô đưa tiền cho nhân viên, chỉ chốc lát sau đã cầm hai cây kem đi tới.

Kem ở công viên là loại có vỏ ốc quế ở bên ngoài, cô giúp việc nhỏ chu đáo mua hai vị. Một kem ốc quế sữa bắp giòn Hồng Kông(*), một kem ốc quế vị sữa dừa, sau khi mua về, cô đưa cả hai que cho Yến Bắc Thần.

(*) Kem sữa bắp giòn Hồng Kông:

Yến Bắc Thần nhìn hai que kem cô bé giúp việc đưa tới, chọn que ốc quế sữa dừa ngọt hơn, cầm một que xong, anh cắn một miếng, vừa ăn vừa nói với cô bé giúp việc: “Cái còn lại cho em đó.”

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ cúi đầu nhìn anh, nhìn một cái xong, cô cầm kem ốc quế ngồi xuống bên cạnh anh.

Cắn một miếng, hương vị lạnh lẽo ngọt ngào xua tan cảm giác hoa mắt chóng mặt của Yến Bắc Thần đi một chút. Đỡ một chút, anh cắn thêm miếng nữa, liếc nhìn cô bé giúp việc ngồi bên cạnh.

Cô bé giúp việc cầm kem ngây người, mặt ỉu xìu.

“Tan rồi kìa.” Yến Bắc Thần nhắc nhở.

An Hạ đang ngẩn người nghe thấy tiếng Yến Bắc Thần thì khôi phục tinh thần, đầu tiên nhìn sang anh rồi nhìn que kem trong tay. Vỏ ốc quế làm ngay tại chỗ, kem trên vỏ đang có dấu hiệu hòa tan dưới ánh mặt trời.

“Ăn đi chứ.” Yến Bắc Thần nhìn An Hạ nói.

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ cầm que ốc quế, nhẹ nhàng cắn một miếng.

Lúc An Hạ qua đó mua kem, nhìn thấy bảng giá ở xe kem thì cơ bản đã hiểu tại sao lúc cậu chủ bảo cô đi mua kem lại cố ý bảo cô mua hai que.

Anh bảo cô mua hai que kem không phải vì anh muốn ăn cả hai mà là muốn cho cô một que. Nhưng nếu anh nói thẳng bảo cô tự mua cho mình một que thì cô nhìn thấy giá kem xong, chắc chắn sẽ không mua.

Có đôi lúc, một số việc mà cậu chủ làm chứa đựng sự dịu dàng, chu đáo mà cô chưa từng trải nghiệm trên thế giới này.

Thật ra từ lần đầu tiên cô và cậu chủ gặp nhau ở nhà ăn trong dinh thự của nhà họ Yến, trừ lúc đầu cô hơi sợ, nhưng càng ở cạnh cậu chủ lâu thì cô càng cảm nhận được sự dịu dàng của cậu chủ.

Trong mắt người khác, anh có hơi buông thả khác người, làm một vài việc gì đó khó tưởng tượng nổi, thậm chí còn tự cho là mình đúng. Nhưng với cô, cậu chủ luôn đối xử rất tốt với cô.

Hôm nay tới công viên trò chơi, dù là do anh đề nghị nhưng thực ra giống như dẫn cô tới chơi hơn. Thậm chí lúc đầu anh đã bảo cô chọn trò mà cô muốn chơi. Mà dù anh sợ độ cao, vì muốn cô vui mà anh không nói gì, cùng đi chơi với cô.

Lúc này đây An Hạ cảm thấy rất kỳ diệu, cô chưa từng nhận được ý tốt của ai khác ngoài chị gái. Vì thế bây giờ dù cô đang ăn kem ốc quế lành lạnh nhưng trong lòng lại rất ấm áp.

Hơn nữa còn rất ngọt.

“Ngon không?”

Lúc An Hạ cúi đầu ăn kem, cậu chủ ngồi cạnh bỗng hỏi một câu.

An Hạ cắn miếng kem, quay sang nhìn anh. Cậu chủ ngồi ngược với ánh mặt trời, ánh nắng phủ lên người anh một vầng sáng nhàn nhạt, mặt anh tái nhợt nhưng sau khi ăn kem đã tốt hơn không ít.

An Hạ nhìn anh, đầu lưỡi cảm nhận hương vị ngọt ngào lạnh mát, cô gật đầu.

Nhận được câu trả lời, dường như Yến Bắc Thần rất hài lòng, anh cười một cái. Lúc anh cười lên, que kem trong tay An Hạ rời khỏi môi, cô giơ tay lên làm một câu thủ ngữ với anh.

An Hạ: Đây là lần đầu tiên em ăn kem.

Yến Bắc Thần nhìn cô, ý cười trong mắt hơi khựng lại.

An Hạ đến từ một gia đình không quá tốt, điều ấy khiến trải nghiệm cuộc sống của cô kém xa người bình thường, thậm chí còn không bằng đa số mọi người. Mà sau khi quen biết Yến Bắc Thần, cô có rất nhiều trải nghiệm chưa từng có trong cuộc sống ban đầu của mình.

Nhớ lại ngày vừa tới Hải Thành, cậu chủ dẫn cô đi uống cốc trà sữa đầu tiên trong đời. Khi cô nói với anh đó là lần đầu tiên cô uống trà sữa, Yến Bắc Thần nói sẽ dẫn cô đi trải nghiệm nhiều lần đầu tiên hơn.

Quả thực anh đã nói là làm được. Anh dẫn cô đi uống cốc trà sữa đầu tiên, dẫn cô đi mua một xe hoa mơ trân châu, dẫn cô trồng hoa, dẫn cô đến công viên trò chơi, dẫn cô đi chơi thử tàu lượn siêu tốc lần đầu tiên, hơn nữa sau khi sợ độ cao, vì để giảm bớt triệu chứng bệnh sợ độ cao còn thuận tiện dẫn cô đi ăn kem lần đầu tiên.

An Hạ nói xong câu đó, nụ cười trong mắt cậu chủ hơi ngừng lại, có lẽ dưới cái nhìn của anh, cuộc đời chưa từng ăn kem khiến anh không thể tin nổi, thậm chí cảm thấy đáng thương.

Nhưng An Hạ không nói câu ấy với anh vì ý này.

Cô nói câu đó với anh xuất phát từ vui vẻ và biết ơn. Cô rất biết ơn anh dành cho cô tất cả những trải nghiệm lần đầu tiên, thậm chí sau khi nhận được sự cho đi và quà tặng hết lần này đến lần khác từ anh, cô cũng muốn tặng lại anh.

Vì thế, sau khi làm thủ ngữ xong, An Hạ mở to đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn Yến Bắc Thần. Cô cầm kem ốc quế, khóe môi dính chút kem, cô giơ tay lên, lặng lẽ nghiêm túc làm một câu thủ ngữ.

An Hạ: Cậu muốn lần đầu tiên của em không?

Cô lại biểu đạt một câu có hàm ý khác.

Yến Bắc Thần nhìn cô bé giúp việc khua tay, lúc nhìn ra ý cô muốn biểu đạt thì mi mắt hơi chuyển động.

Giống như lần trước, anh cho cô một cây pháo bông bảo cô ước. Cô bé giúp việc cầm pháo bông vung vẩy một lúc rồi hỏi anh có cần cô không.

Ý nghĩ thực sự của cô là có thể giữ cô lại không, cho cô làm giúp việc của anh, nhưng sau khi biểu đạt bằng thủ ngữ xong lại kèm theo ý nghĩa ám muội khác.

Lần đó Yến Bắc Thần nhắc nhở cô cách thức biểu đạt suy nghĩ, đồng thời nói ra ý nghĩa chính xác cô muốn nói. Mà lần này, Yến Bắc Thần ngồi ở ghế dài, yên lặng nhìn cô bé giúp việc cầm kem ốc quế, qua một lúc vẫn không nói gì.

Cô bé giúp việc hỏi xong câu đó, mắt sáng long lanh nhìn anh, chờ đợi câu trả lời của anh. Vừa nãy cô ăn kem, khóe môi dính kem khiến đôi môi đỏ hồng của cô sáng bóng hơn.

Nhớ lại lần trước hai người đi xe đạp, cuối cùng ở chỗ bãi biển, cô bé giúp việc giơ tay phẩy cát bụi trên tóc anh, Yến Bắc Thần nói hình như cô trở nên xinh đẹp hơn so với lần đầu họ gặp nhau.

Mà hôm nay, anh cảm thấy dường như cô lại đẹp hơn cả lúc ở bãi biển lần đó.

Cứ nhìn cô bé giúp việc một lúc như thế, trong mắt Yến Bắc Thần chậm rãi hiện ra ý cười. Anh giơ tay lên, ngón tay quẹt vết kem dính bên môi cô bé giúp việc.

Môi cô mềm và ướt hơn anh tưởng, sau khi nhẹ nhàng lau khóe môi cô, Yến Bắc Thần chăm chú nhìn cô, cười hỏi:

“Lần đầu tiên gì của em?”

-

Nghiêm túc mà nói thì ý An Hạ muốn nói không phải lần đầu tiên gì của cô mà là lần đầu tiên gì đó của Yến Bắc Thần. Giống như Yến Bắc Thần dẫn cô trải nghiệm rất nhiều lần đầu tiên, cô cũng hi vọng mình có thể dẫn Yến Bắc Thần đi trải nghiệm một vài thứ lần đầu tiên của anh.

Lúc Yến Bắc Thần hỏi ra câu ấy, An Hạ biết anh hiểu sai ý của cô rồi. Cô sững sờ một lúc rồi vội giơ tay lên.

An Hạ: Không phải lần đầu tiên của em...

“Tôi biết.” Yến Bắc Thần bật cười, nói: “Em muốn dẫn tôi đi thử lần đầu tiên của tôi đúng chứ?”

Quả nhiên biết nói vẫn tốt hơn, Yến Bắc Thần nói một câu đã nói rõ ý của cô. An Hạ nghe vậy lập tức gật đầu.

Cô bé giúp việc gật đầu khẳng định lời anh, không biết tại sao Yến Bắc Thần không có cảm giác tự hào sửa lại suy nghĩ chính xác cần biểu đạt cho cô như lần trước.

“Sau này đừng nói thế với người khác.” Yến Bắc Thần dặn một câu.

Yến Bắc Thần dặn xong, An Hạ gật đầu.

Thấy cô bé giúp việc ngoan ngoãn gật đầu, Yến Bắc Thần lại cười. Cười xong anh cảm thấy cảm giác sợ độ cao vừa được kem áp chế xuống lại nổi lên.

Chỉ một lúc như thế đã gần tới giữa trưa. Ánh mặt trời ngày càng gay gắt, chiếu xuống khiến người ta váng đầu hoa mắt.

“Chúng ta về thôi.” Yến Bắc Thần ngẩng đầu nhìn mặt trời chính giữa không trung: “Tôi thấy hơi mệt.”

Mặc dù chỉ chơi được một trò nhưng Yến Bắc Thần cứ cảm thấy mình chơi kiệt sức luôn rồi.

“Em nói xem, tôi cứ nghĩ em đến công viên trò chơi sẽ chơi đu quay ngựa gỗ hay vòng đu quay trên cao, không ngờ vừa đến đã chơi trò k1ch thích thế rồi.” Yến Bắc Thần nói.

Lời này của Yến Bắc Thần như oán trách, nhưng lúc anh trách, An Hạ lại mỉm cười với anh.

Nếu anh trách giận thật thì cô bé giúp việc đã trưng gương mặt làm sai việc ra rồi.

“Đi thôi.” Trách giận xong, Yến Bắc Thần thoải mái hơn không ít, đứng dậy khỏi ghế dài.

Sau khi anh đứng dậy, An Hạ đứng lên theo anh. Hai người cầm kem ốc quế ra khỏi công viên trò chơi.

-

Sức mạnh của một vòng tàu lượn siêu tốc cực kỳ to lớn.

Yến Bắc Thần dẫn An Hạ đi rồi lái xe về nhà, anh không chịu đựng nổi nữa, đi thẳng vào phòng ngủ, thậm chí bữa trưa cũng không ăn. Anh không ăn trưa, An Hạ không bắt ép, cô cũng chỉ ăn qua loa miếng sandwich làm lúc sáng cho xong bữa.

Dù hôm nay Yến Bắc Thần ở nhà nhưng là ở nhà ngủ, chẳng khác gì với lúc anh không ở nhà. Khi anh ngủ trong phòng, An Hạ không chịu rảnh tay nên quét dọn căn biệt thự một lượt. Cô quét dọn xong xuôi, mặt trời bên ngoài không còn gay gắt như giữa trưa nữa. An Hạ đi ra ngoài sân, cầm vòi nước tưới cho đám hoa mơ trân châu mới trồng hôm qua.

Đám hoa mơ trân châu trồng từ tối qua tới khuya, lúc mới trồng hơi héo rũ. Qua một buổi tối được đất ẩm nuôi dưỡng và ánh mặt trời quang hợp một buổi sáng, chúng đã dần dần khôi phục lại vẻ tươi sáng. An Hạ cầm ống nước, đi dọc theo tường sân tưới một vòng. Tưới nước xong, An Hạ cầm kéo làm vườn cắt tỉa cành cho hoa mơ trân châu.

Thật ra An Hạ không biết cách chăm sóc hoa lắm. Hôm qua cô bảo với Yến Bắc Thần muốn trồng hoa mơ trân châu xong thì lên mạng tìm hiểu một lúc. Thật ra mơ trân châu rất dễ trồng, có mỗi cái là cành cây mọc xiên lung tung, tốt nhất là chỉnh cho chúng tụ lại với nhau.

Mơ trân châu sau khi được cắt tỉa sẽ mọc lan ra kín vách tường sân, đến lúc đó hoa nở rộ, còn nở theo hai mùa.

Hôm qua lúc bọn họ đi lấy dây hoa mơ trân châu, ông chủ bán hoa nói đó đều là dây hoa được lựa chọn kỹ càng, nụ hoa trên dây sắp nở, nở ra một cái là sẽ biến thành dáng vẻ tươi đẹp nhất của mơ trân châu.

An Hạ đi dọc theo tường sân, cắt tỉa một vòng, đến lúc tỉa xong, cô duỗi cái eo hơi mỏi. Sau đó ngồi xổm xuống bóng râm dưới vách tường, ngắm nụ hoa mơ trân châu.

Bây giờ ngồi đây nhìn kỹ các nhánh hoa bên đấy mới thấy thật ra đã có ít bông nở rồi. An Hạ nhìn mơ trân châu sức sống tươi tốt, trái tim như được nụ hoa gõ căng tràn đầy.

Ngắm được một lúc, cô lấy điện thoại ra chụp một tấm gửi cho chị gái.

Sau khi gửi cho chị, An Hạ dọn dẹp đống cành hoa bị cắt đi lại, sau đó cô trở về biệt thự, tắm rửa sạch sẽ thay quần áo khác.

Đến lúc thay quần áo xong, An Hạ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã có dấu hiệu ngả về tây.

Thời gian vô thức chạy đến bốn giờ chiều.

Nhìn giờ trên đồng hồ, An Hạ ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ của Yến Bắc Thần. Cửa căn phòng ngủ trên tầng hai vẫn đóng chặt, cậu chủ vẫn chưa định dậy.

Lúc sáng cậu chủ ngủ nướng, dậy hơi muộn, lúc ăn sáng đã mười giờ. Nhưng vì mới ngủ dậy nên bữa sáng ấy anh ăn hơi ít. Mà buổi trưa thì vì sợ độ cao chơi tàu lượn siêu tốc, về anh không ăn trưa mà đi ngủ luôn. Tính ra thì một ngày trời anh chẳng ăn gì mấy.

Nghĩ tới đây, An Hạ thu tầm mắt lại, đứng thẳng người dậy đi lên tầng hai.

-

Lúc Yến Bắc Thần đang ngủ, từ trước đến nay cửa phòng ngủ không bao giờ khóa. An Hạ mở cửa phòng rồi đi vào, đi thẳng tới bên giường anh.

Trên giường, Yến Bắc Thần gối đầu trên gối, vẫn đang ngủ say.

Đây không phải lần đầu tiên An Hạ nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ của Yến Bắc Thần. Nhưng hình như cô nhìn thấy mấy lần thì lần nào cũng thế, lúc anh ngủ, lông mày luôn nhíu lại.

Anh không phải một người có tính cách cứng ngắc nghiêm túc, trái lại khi tỉnh táo, tính cách anh luôn ung dung vui vẻ. Nhưng khi anh ngủ, gương mặt mang vẻ hạ thấp sự đề phòng của anh mới lộ ra dáng vẻ chân thật nhất. Mà dáng vẻ chân thật nhất của anh chính là giống như bây giờ, nghiêm nghị mà sắc bén.

An Hạ đứng bên giường, nhất thời không làm gì cả.

Qua một buổi trưa nghỉ ngơi, sắc mặt Yến Bắc Thần không tốt hơn hồi trưa bao nhiêu. Sắc mặt tốt hay xấu là một trong tiêu chuẩn đánh giá anh có nghỉ ngơi tốt hay không. Nhìn sắc mặt hiện tại của Yến Bắc Thần, dù đã ngủ một buổi trưa nhưng cứ như anh chưa từng nghỉ vậy.

An Hạ nhìn phần giữa hai hàng lông mày nhăn lại của Yến Bắc Thần, cô mím môi.

An Hạ từng gọi Yến Bắc Thần dậy, gọi hai lần.

Lần đầu tiên cô đụng cánh tay Yến Bắc Thần, Yến Bắc Thần đang chìm trong giấc mơ mà có năng lực phản ứng kinh người, trong nháy mắt mở mắt ra anh trở tay dùng cánh tay ép cô trên giường, cô hít thở khó khăn mãi một lúc lâu, anh mới dần hồi phục tinh thần từ trạng thái không biết gì cả rồi buông cô ra.

Còn lần thứ hai, cô đặt chuông báo thức cho anh, Yến Bắc Thần nằm trên giường mở mắt ra, suýt thì sụp đổ.

Nhìn anh một lúc, An Hạ vươn tay ra, ngón tay cô khẽ khàng duỗi tới trước mặt Yến Bắc Thần. Sau đó ngón tay trỏ của cô nhẹ nhàng đặt lên giữa hai hàng lông mày luôn nhíu chặt của Yến Bắc Thần.

Da anh trắng xám trong suốt, hơi lạnh, mịn màng, như ngọc trắng dưới hồ nước sâu. Nhưng cảm xúc lại chẳng hề giống ngọc trắng. Ngọc trắng lạnh lẽo cứng rắn, làn da anh lại ấm áp mềm mại, thận chí giây phút lòng bàn tay cô chạm vào anh, cô có thể tỉ mỉ cảm nhận được vết nhăn nhíu chặt ở mi tâm của anh.

Nhưng cảm nhận ấy không kéo dài được bao lâu, thậm chí chỉ trong nháy mắt, một giây sau, cổ tay An Hạ bị một bàn tay với khớp xương rõ ràng giữ lấy, lúc túm chặt lấy tay cô, Yến Bắc Thần đồng thời mở mắt ra.

Lúc Yến Bắc Thần ngủ, tính cảnh giác vô cùng nhạy bén. Anh giống như một người cá ngủ say, dưới sự bủa vây của bóng tối, với sự chuyển động nhỏ bé của gợn sóng, anh mở đôi mắt sâu lạnh lẽo ra. Trong đôi mắt ấy là ánh sáng lạnh giá khiến người ta sợ hãi.

Đó là bản năng của anh, là bản tính hoang dã không chút giả tạo.

Hành vi anh làm lúc đột nhiên thức giấc không hề giảm bớt sức lực, giống như lần trước, anh giữ chặt cổ cô, suýt thì ép vỡ cổ họng cô. Lần này, tay anh giữ cổ tay cô, như sắp bóp nát xương cổ tay cô.

An Hạ muốn rụt tay lại theo bản năng.

Lúc cô rụt tay về, cổ tay cô bị ai đó nhẹ nhàng kéo lại.

Yến Bắc Thần nhìn thấy An Hạ đứng bên giường, sự lạnh lẽo và nguy hiểm nơi đáy mắt anh rút mất bằng tốc độ ánh sáng, ánh mắt anh đã được thay thế bằng cảm xúc mềm dịu, ôn hòa khác, thậm chí ngay cả sức nắm cổ tay cô cũng buông lỏng thành trạng thái thấp nhất.

Dù thả lỏng ra nhưng không hề buông hẳn ra.

Lòng bàn tay Yến Bắc Thần dán trên cổ tay mảnh khảnh của cô gái, cảm nhận sự mềm mịn của làn da ở cổ tay cô, cả mạch đập nhẹ dưới da. Dưới nhịp đập của cô, mi tâm Yến Bắc Thần dãn ra, anh nhắm mắt lại cọ cái đầu rối bù trên gối.

Sau đó anh mở mắt ra nhìn An Hạ ở trước giường, giọng nói trầm thấp, hơi khàn.

“Đừng nhúc nhích.”

“Cho tôi nắm một lúc.”

- -----oOo------