Cô bé giúp việc thẳng thắn nồng nhiệt bày tỏ tình cảm của cô với anh.

Yến Bắc Thần ôm lấy cô, nhìn đôi mắt cô sáng lên khi làm xong thủ ngữ. Lúc cô bé giúp việc làm thủ ngữ, bày tỏ ý nghĩ của mình, đối với suy nghĩ của An Hạ, Yến Bắc Thần cũng đã biến nó thành sự thật.

Anh cười nhìn cô, cô làm thủ ngữ xong cánh tay đặt trên hai vai anh. Yến Bắc Thần cong mắt, cánh tay anh đặt ở eo cô hơi dùng lực, ôm cả người An Hạ lên.

"A!" An Hạ kinh ngạc phát ra một chút âm thanh từ cổ họng, giây tiếp theo, cô cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng.

Yến Bắc Thần ôm cô xoay trong không trung hai vòng.

An Hạ ôm chặt lấy cổ anh, cười càng ngọt ngào. Yến Bắc Thần ôm cô, hai má áp vào cổ cô, hấp thụ hương thơm nhẹ nhàng và sự dịu dàng từ cơ thể An Hạ.

"Anh biết rồi."

"Nên hôm anh tới rồi đây." Yến Bắc Thần nói.

Nghe lời Yến Bắc Thần nói, cơ thể An Hạ thả lỏng trong ngực anh, cô ngửa đầu cười cong mắt.

-

Hai người ôm nhau trước cửa phòng một lúc lâu.

Một tuần không gặp, cho dù là Yến Bắc Thần hay An Hạ, sự nhớ nhung với đối phương đều đã đến cực điểm. Hai người ôm nhau không rời tay, mãi một lúc lâu sau, dường như An Hạ mới nhớ ra gì đó, giơ tay làm một câu thủ ngữ với Yến Bắc Thần.

An Hạ: Chị em và trợ lí Lý tới toà án rồi.

Khi ở bãi đỗ xe dưới hầm, Lý Trạch nhận được điện thoại của đoàn luật sư, kêu An Thanh tới tòa án xử lý một số chuyện. HIện tại đã hơn mười một giờ, đoán chừng hai người đó cũng sắp về rồi.

Sáng nay Yến Bắc Thần ngồi máy bay tới đây, bây giờ vừa mới tới không lâu. Nhìn thủ ngữ của An Hạ, Yến Bắc Thần nâng cổ tay nhìn thời gian, nói.

"Vậy chúng ta tới nhà ăn đợi bọn họ đi."

Ba người An Thanh, An Hạ và Lý Trạch không về cùng đoàn luật sư, bọn họ đặt chuyến bay lúc hai giờ chiều, buổi trưa ăn trưa tại khách sạn xong thì cũng gần tới lúc thu dọn đi tới sân bay.

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ không có ý kiến gì. Cô gật đầu, đóng cửa phòng, cùng anh đi về phía thang máy.

Hai người đi trong hành lang của khách sạn, mười ngón tay đan vào nhau, An Hạ vừa đi vừa quan sát Yến Bắc Thần, sau đó làm thủ ngữ với anh.

An Hạ: Anh gầy đi một chút rồi.

Một tuần không gặp, nếu là mập lên hay gầy đi thì vẫn có thể nhìn ra một chút.

Thấy câu thủ ngữ của An Hạ, Yến Bắc Thần đáp: "Đúng vậy."

Nói xong, Yến Bắc Thần nhìn An Hạ, nói với cô: "Em không ở nhà, đồ ăn ở nhà hàng làm không ngon gì hết."

Dứt lời, Yến Bắc Thần hơi dừng một chút, anh nói tiếp: "Nhưng trước đây anh ăn đồ ăn ở nhà hàng thấy khá ngon. Chắc đơn giản là quá nhớ em, thế nên chẳng có khẩu vị gì cả."

Từ trước đến nay Yến Bắc Thần nói những lời âu yếm đều thẳng thắn ngọt ngào. An Hạ nghe xong thì quay đầu cười với anh, sau đó dùng tay còn lại sờ lên má anh.

Khi cô chạm vào má anh, Yến Bắc Thần nắm lấy tay cô, cười rồi khẽ hôn lên đầu ngón tay An Hạ.

Môi của anh rất mềm, chạm vào đầu ngón tay của cô, dường như xuyên qua đầu ngón tay liên kết với mạch máu của cô. Xúc cảm mềm mại ấm áp dọc theo đầu ngón tay chạy vào tim, trái tim An Hạ tràn ra những ngọt ngào dạt dào đầy ắp.

Cô rất thích Yến Bắc Thần, cũng rất nhớ Yến Bắc Thần.

Đợi lần này rời khỏi Tần Thành, sau này cô không muốn xa anh lâu như vậy nữa.

-

Hai người dắt tay nhau vào thang máy, chẳng mấy chốc thang máy đã tới nhà hàng của khách sạn.

Khi đó tới Tần Thành, sau khi bao khách sạn này, chuyện đi lại ăn uống của đoàn người An Hạ đều do khách sạn lo hết. Nhà hàng của khách sạn phụ trách chuẩn bị một ngày ba bữa cho bọn họ, đơn giản lại sạch sẽ, hơn nữa mùi vị cũng không tệ. Một tuần này, đoàn người trừ tới tòa án ra, thì về cơ bản không rời khỏi khách sạn.

Sau khi Lý Trạch và An Thanh làm xong chuyện ở tòa án thì lái xe về khách sạn. Trên đường về khách sạn, An Thanh nhận được tin nhắn của An Hạ, nói bọn họ trực tiếp tới nhà hàng ăn cơm.

An Thanh nhận được tin nhắn thì nói với Lý Trạch ý của An Hạ. Lý Trạch tỏ vẻ không có ý kiến gì, sau khi dừng xe, hai người cùng nhau tới nhà hàng của khách sạn.

Đoàn luật sư cộng thêm đám người An Hạ tổng cộng mười mấy người, khách sạn đặc biệt bố trí một nhà hàng nhỏ để bọn họ dùng bữa. Hình thức gọi món của nhà hàng là kiểu buffet, có bàn lấy đồ ăn, ngoài ra còn có bảy tám băng ghế dài. Hiện giờ người của đoàn luật sư vẫn đang ở tòa án, nên trong nhà hàng chỉ có An Hạ.

Trừ An Hạ, vẫn còn Yến Bắc Thần mới đến lúc sáng nay.

Nhìn thấy Yến Bắc Thần, Lý Trạch: "..."

Lúc đó Yến Bắc Thần tìm Lý Trạch, nói anh thực sự lo lắng cho An Hạ, kêu anh ấy gác lại công việc tới Tần Thành để giúp Yến Bắc Thần chăm lo cho An Hạ một thời gian. Còn về phần công việc của anh ấy, Yến Bắc Thần bày tỏ bản thân sẽ ôm đồm hết, không chỉ như vậy, khoảng thời gian Lý Trạch tới Tần Thành, anh sẽ nghiêm túc, chăm chỉ, cẩn trọng xử lý tốt tất cả công việc ở công ty, đợi anh ấy trở về.

Mà hiện tại Yến Bắc Thần vốn nên nghiêm túc, chăm chỉ, cẩn trọng xử lý công việc của công ty thì đang ngồi ở bên cạnh An Hạ, lúc nhìn thấy anh ấy và An Thanh bước vào, trước tiên cười chào một tiếng "Chị", sau đó chào anh ấy một tiếng.

"Tiểu Lý!"

Lý Trạch: "..."

Trong tin nhắn của An Hạ chỉ nói sau khi về thì bọn họ đến thẳng nhà hàng, cũng không nói Yến Bắc Thần có ở đây. Thế nên khi An Thanh thấy Yến Bắc Thần, cũng hơi kinh ngạc một chút, nhưng cô nhanh chóng phản ứng kịp.

Trước giờ Yến Bắc Thần làm việc đều không theo trình tự quy tắc, anh đột nhiên xuất hiện cũng không có gì lạ.

Sau khi An Thanh cười chào hỏi với Yến Bắc Thần xong thì đi qua ngồi vào một bên khác, lúc cô ngồi xuống, Lý Trạch cũng ngồi bên cạnh cô.

Ngồi xong, Lý Trạch nhìn Yến Bắc Thần ở đối diện, hỏi.

"Sao anh tới đây?"

Yến Bắc Thần: "..."

Bị Lý Trạch hỏi như vậy, Yến Bắc Thần ngẩng đầu nhìn về phía anh ấy, đáp như lẽ đương nhiên: "Tới trợ giúp đó."

"Chúng tôi ở bên này kết thúc rồi, anh tới giúp cái gì?" Lý Trạch hỏi.

Yến Bắc Thần: "..."

Ở trước mặt An Thanh và An Hạ, Lý Trạch dường như không tính giữ mặt mũi cho anh. Yến Bắc Thần bị hỏi hăm dọa như vậy, cũng từ bỏ chống cự, anh hơi ngại ngùng cười với Lý Trạch một cái, đáp.

"Được rồi, tôi không tới đây để trợ giúp."

"Tôi tới đón bạn gái tôi về." Yến Bắc Thần ngọt ngào nói.

Yến Bắc Thần nói xong, Lý Trạch: "..."

Lý Trạch cảm thấy trước mắt mình hơi biến thành màu đen rồi, anh ấy vốn đồng ý giúp Yến Bắc Thần để ý An Hạ, bởi vì Yến Bắc Thần cam đoan rằng mình sẽ làm việc ở công ty thật tốt. Kết quả anh ấy tới đây xử lý chuyện xong rồi, Yến Bắc Thần lại vứt công ty mà bay tới đây đón bạn gái.

Huyệt thái dương của Lý Trạch giật giật.

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, Lý Trạch im lặng ngồi đó không nói gì nữa. Yến Bắc Thần quan sát sắc mặt anh ấy, nói: "Cậu nhìn cậu xem, tôi tới đây mọi người đều vui, sao cậu không vui thế."

Lý Trạch: "..."

"Anh tới đây rồi, vậy công ty làm thế nào" Lý Trạch miễn cưỡng khống chế cảm xúc của mình, hỏi Yến Bắc Thần.

Phải nói rằng ngày thường Yến Bắc Thần quậy thì cũng thôi đi, bởi vì tối thiểu công ty vẫn còn anh ấy. Bây giờ anh ấy ở Tần Thành, Yến Bắc Thần cũng chạy tới đây, vậy ai lo cho công ty?

Lý Trạch hỏi xong, Yến Bắc Thần ngẫm nghĩ, đáp: "Buổi sáng tôi tới đây, buổi chiều đi về, có một ngày thôi, có lẽ vẫn tốt chứ."

Lý Trạch: "..."

"Hơn nữa tôi xử lý sắp xếp công việc xong xuôi hết rồi." Yến Bắc Thần nói, nói xong, anh lại nói tiếp: "Cậu không biết, vì để hôm nay có thể tới đây, tối hôm qua tôi tăng ca tới mười giờ, buổi sáng bảy giờ tới công ty rồi đó."

Lại nói tiếp, trước giờ Yến Bắc Thần không phải người cố gắng, nhưng tối hôm qua và sáng hôm nay quả thực anh vô cùng nỗ lực.

Sau khi nghe Yến Bắc Thần nói đã sắp xếp xử lý công việc xong, sắc mặt của Lý Trạch mới dễ nhìn hơn chút. Nhưng dễ nhìn thì dễ nhìn, anh ấy vẫn không hiểu. Lý Trạch nhìn Yến Bắc Thần ngồi đối diện, nói.

"Vậy thời gian một ngày này, buổi chiều chúng tôi về rồi, anh còn phải tới đây một chuyến làm gì?"

Dưới góc độ của Lý Trạch, việc Yến Bắc Thần qua đây một chuyến đơn thuần là phí công vô ích. Vốn dĩ hôm nay bọn họ cũng trở về, hôm nay anh sẽ gặp mặt An Hạ, buổi sáng cố tình bay tới rồi buổi chiều lại bay về. Ngày hôm qua tăng ca, sáng nay tăng ca, bận rộn một hồi như vậy để làm gì.

Lý Trạch khó hiểu nhìn Yến Bắc Thần, Yến Bắc Thần cũng không thể tưởng tượng nổi với câu hỏi mà anh ấy đưa ra, anh nhìn Lý Trạch, trả lời câu hỏi của anh ấy.

"Đương nhiên là để có thể thấy bạn gái tôi sớm hơn rồi." Yến Bắc Thần nói.

Yến Bắc Thần nói xong, không đợi biểu cảm của Lý Trạch thay đổi, anh hỏi Lý Trạch: "Cậu biết tôi và An Hạ đã bao lâu không gặp nhau rồi không?"

"Một tuần rồi." Yến Bắc Thần nói, nói xong, anh lại hỏi Lý Trach: "Cậu có biết một tuần này tôi trải qua như thế nào không?"

Yến Bắc Thần hỏi xong câu hỏi này, nghiêm túc nhìn Lý Trạch, đợi câu trả lời của anh ấy, thế nhưng anh biết, anh chắc chắn không đợi được câu trả lời của Lý Trạch.

"Cậu không biết."

"Bởi vì cậu không có bạn gái." Yến Bắc Thần nói.

"Thế nên cậu mới có thể nói ra những lời vô tình như thế."

Lý Trạch: "..."

-

Tuy việc Yến Bắc Thần tới không nằm trong kế hoạch, nhưng sau khi anh nói mình đã giải quyết xong mọi việc ở công ty rồi thì Lý Trạch cũng không trách móc anh nữa.

Bốn người ăn bữa trưa ở nhà hàng, ăn xong, mọi người về phòng thu dọn hành lý, sau đó cùng nhau ngồi máy bay về Nam Thành.

Chuyến bay về Nam Thành hai giờ chiều cất cánh, lúc tới Nam Thành đã là bốn giờ rưỡi chiều. Ban ngày của mùa hè dài, ở phương bắc lại càng dài hơn phương nam. Mặt trời bốn giờ rưỡi vẫn treo trên cao, chiếu ánh nắng nóng rực xuống mặt đất Nam Thành, bầu không khí dày đặc hơi nước ẩm ướt.

An Hạ đứng bên ngoài sân bay, cảm nhận được hơi thở mùa hè hoàn toàn khác biệt giữa Nam Thành và Tần Thành.

Tần Thành là thành phố đất liền nhỏ thiên về phía Bắc, dù ngày hè nóng nực, nhưng không có mưa, khí hậu vô cùng khô ráo. Hơn nữa cái nóng của thành phố công nghiệp, hiển nhiên mang theo một loại cảm giác nóng cháy khô khan, hoàn toàn không giống cái nóng ẩm ướt của Nam Thành.

Nam Thành là thành phố ven biển phía Nam, từ khi tiến vào mùa mưa đến nay đã vô cùng ẩm ướt, mùa hè lại càng ẩm ướt hơn. Ra khỏi sân bay, gió mang hơi nóng cùng sự ẩm ướt cuốn lấy người kín không kẽ hở, khiến người ta vô cùng khó chịu.

Nhớ mấy năm trước, khi lần đầu tiên An Hạ và chị gái tới Nam Thành, cô rất không thích mùa hè của Nam Thành.

Lúc đó, cô và chị gái rời khỏi Tần Thành, trước tiên tới thành phố khác nơi chị cô làm việc ở một thời gian. Sau đó không biết làm sao cha bọn họ biết được tung tích của bọn họ, ông ta lập tức chạy tới tìm bọn họ đòi tiền.

Trước giờ An Thanh không sợ ông ta, nhưng An Hạ sợ.

Ba năm An Thanh không ở đó, người đàn ông họ An đó đánh đập nhục mạ An Hạ, nên đối với cô mà nói ông ta giống như một cơn ác mộng mà cô mãi mãi không thể tỉnh dậy. Khi ông ta xuất hiện trước mặt hai chị em, dù An Thanh đã đuổi ông ta đi, nhưng An Hạ vẫn trốn phía sau lưng An Thanh run bần bật.

Thế là, vì để trốn khỏi cha, An Thanh dùng tiền làm thêm gom góp mua được hai vé tàu lửa, đưa An Hạ tới Nam Thành cách Tần Thành vô cùng xa.

Đây là lần đầu tiên hai chị em sinh ra ở phương Bắc tới thành phố ở phương Nam.

Nam Thành thật sự rất nóng, hơn nữa còn ẩm ướt, vừa xuống tàu, đối mặt với dòng người mênh mông của ga tàu hỏa, hai cô gái bé nhỏ, chống lại mọi sự khó chịu, bén rễ và lớn lên ở thành phố này.

Hiện giờ đã qua mấy năm, bọn họ trở về Tần Thành nơi bọn họ lớn lên từ nhỏ, lại từ Tần Thành về Nam Thành, nhưng khi từ Tần Thành về Nam Thành, lại có một cảm giác thân thuộc như trở về quê hương.

Thành phố Nam Thành này, đã bao bọc hai chị em bọn họ trong những năm quan trọng nhất an toàn nhất, bọn họ sinh sống ở đây yên ổn bình an, hơn nữa sẽ tiếp tục sinh sống an yên ở đây nữa, nơi đây đã trở thành quê hương thật sự của bọn họ.

An Hạ cảm thấy bản thân giống như chú chim bị xích cánh. Sau khi rời khỏi Tần Thành trở về Nam Thành, xiềng xích trói buộc trên cánh cô đã được cởi bỏ, hiện tai cô là một chú chim hoàn toàn tự do rồi.

Cô cảm nhận được sự nhẹ nhõm chưa từng có trong hai mươi năm qua.

Buổi sáng Yến Bắc Thần tự lái xe tới sân bay. Xe đậu ở bãi đỗ xe của sân bay. Lúc ra khỏi sân bay, Yến Bắc Thần nói với Lý Trạch một câu, kêu anh ấy tự gọi xe về.

Đối với hành động của Yến Bắc Thần, Lý Trạch tập mãi thành quen, nhưng vẫn không cam tâm lạnh lùng chế giễu một câu.

"Dùng xong rồi thì vứt, thật sự chỉ có anh."

Bị Lý Trạch nói như vậy, Yến Bắc Thần nhìn anh ấy, khuyên giải nói: "Cậu đừng nói như vậy, nói thế khiến cậu giống như một người bị chồng ruồng bỏ đó."

"Ngay cả người bị chồng bỏ, tôi cũng không bằng."

Lý Trạch nói xong, Yến Bắc Thần nghiêm túc nhìn anh ấy rồi quay đầu lại nói với An Hạ: "An Hạ em đừng hiểu lầm, anh và cậu ta thật sự không có gì."

Lý Trạch: "..."

Lý Trach tức đến mức lười để ý tới Yến Bắc Thần, An Hạ đứng bên cạnh cười, An Thanh thì nói với Lý Trạch: "Xe tôi vẫn còn ở đây, trợ lí Lý, tôi đưa anh về nhé."

An Thanh nói xong, Lý Trạch cảm ơn, hai người đi về phía xe của An Thanh.

Sau khi nhìn hai người rời đi, Yến Bắc Thần mở cửa ghế phụ thay An Hạ, cười nói: "Đi thôi."

An Hạ ngước mắt nhìn Yến Bắc Thần, gật đầu cười rồi lên xe.

-

Một tuần không về, trừ nhớ nhung Yến Bắc Thần ra, An Hạ còn nhớ những cây hoa trong sân. Mỗi ngày cô đều gọi video với Yến Bắc Thần, dưới sự chăm sóc của Yến Bắc Thần mà hoa cỏ vô cùng tươi tốt.

Nhưng chung quy nhìn trong video cũng không bằng nhìn tận mắt, không thể chạm vào cánh hoa, ngửi thấy hương hoa. Thế nên sau khi An Hạ lên xe, mặt tươi cười tung tăng chờ đợi về nhà để ngắm hoa của cô.

Thế nhưng Yến Bắc Thần lại không đưa cô về nhà.

Sau khi lái xe rời khỏi sân bay, Yến Bắc Thần chở An Hạ tới ngoại ô phía Tây của Nam Thành.

Vùng ngoại ô phía Đông của Nam Thành giáp biển, còn phía Tây thì ở gần thành phố. Tương đối mà nói, môi trường vẫn khô ráo hơn bờ biển nhiều. So với môi trường địa lý vùng ngoại ô phía Đông được thiên nhiên ưu ái thì vùng ngoại ô phía Tây không phát triển gì. Ở đây giống như rừng núi, thảm thực vật tươi tốt, môi trường thanh tịnh. Yến Bắc Thần lái xe dọc theo một con đường lên núi.

Ngọn núi này không cao, đường giống như được đặc biệt tu sửa, thông thẳng l3n đỉnh núi. Cuối đường có một tòa biệt thự kiểu châu Âu, Yến Bắc Thần lái xe tới trước cửa biệt thự rồi dừng lại.

Bởi vì Yến Bắc Thần phải lái xe, không tiện nhìn thủ ngữ của cô, thế nên An Hạ vẫn luôn không làm phiền anh. Cô vốn cho rằng anh sẽ trực tiếp đưa cô về nhà, không ngờ lại mang cô tới một nơi bọn họ chưa tới bao giờ.

Xe dừng lại, An Hạ nhìn biệt thự một cái, quay đầu lại nhìn Yến Bắc Thần, làm thủ ngữ.

An Hạ: Đây là đâu?

"Bệnh viện." Yến Bắc Thần nhìn thủ ngữ của cô bé giúp việc, cười trả lời cô.

Sau khi anh nói xong, An Hạ hơi sững sờ.

Lúc An Hạ đang sững sờ, Yến Bắc Thần thả lỏng cơ thể, vươn tay đặt lên tóc cô. Tay anh dọc theo mái tóc đen mượt của người con gái, dừng trên gò má ấm áp của cô.

Cuối cùng, anh khẽ cong ngón trỏ, gõ nhẹ vào trái tim của An Hạ một cái, cười nói.

"Chúng ta tới thăm nơi này một chút."

- -----