Sáu người, dùng bốn phòng, An Nhã là nữ hài tử, chính mình một gian. Vương Siêu làm đội trưởng một mình một gian, nguyên bản hắn là muốn cùng một phòng với Lăng Tiêu .

Thực lực mất đi rồi lại hồi phục làm cho Vương Siêu mừng như điên, đồng thời cũng ít nhiều có điểm lo được lo mất, chung quy là sợ thực lực của mình khôi phục chỉ là nhất thời, nên cảm thấy có thể mọi thời khắc đều cùng một chỗ với Lăng Tiêu mới là an tâm nhất.

Bất quá không biết vì cái gì, một người luôn trầm mặc ít nói như Đường Minh lại yêu cầu cùng một phòng với Lăng Tiêu, Vương Siêu cũng chỉ có thể đáp ứng mà thôi.

"Lăng Tiêu, cùng nhau đi uống một chén đi." Đường Minh trên khuôn mặt anh tuấn tràn ngập chân thành nhìn Lăng Tiêu mời nói.

Lăng Tiêu cảm giác từ lúc sáng thấy Đường Minh, hắn liền như là có cái gì đó muốn hỏi mình, nhưng lại dường như không mở miệng được, Lăng Tiêu trong lòng mặc dù có chút buồn bực, nhưng cũng sẽ không chủ động đến hỏi Đường Minh, thấy hắn mời mình đi uống một chén, đối với thế giới này vẫn còn chưa có hiểu rõ nên Lăng Tiêu vui vẻ đồng ý.

Vu Thản trấn dân cư đông đảo, vẫn trong phạm vi quản hạt của đế đô, cho nên sự phồn hoa ở nơi này so với đế đô cũng không kém bao nhiêu.

Hơn nữa bởi vì bên này cũng là con đường để tiến vào Uy Tư Hồ, Phạm Đế Á đại tuyết sơn và một ít mạo hiểm thánh địa, lại tụ tập đại lượng mạo hiểm giả cùng dong binh đoàn, nên các loại sinh ý đều thập phần náo nhiệt.

Đương nhiên, địa phương yêu thích nhất của mạo hiểm giả chính có thể uống một chén tại tửu quán.

Mạo hiểm giả cùng các dong binh hàng năm đều là dùng đao kiếm cùng máu huyết mà sống, rất nhiều thời điểm đều cũng có hôm nay mà không có ngày mai. Cho nên, bọn họ chỉ cần có tiền, sẽ uống rượu tốt nhất, ăn món ngon nhất, hưởng thụ cô nương trẻ tuổi xinh đẹp nhất!

Mạo hiểm giả nếu như có kim tệ , trừ phi còn có gia đình, nếu không không ai ngốc đến nỗi vì ngày mai có thể không thấy được thái dương mà giữ lại kim tệ.

Cách khách điếm bọn họ không xa, có một gian tửu quán rất lớn, tên quán thì một điểm ý tứ đều không có, gọi là "Mạo hiểm giả tửu quán". Tên tửu quán giống như vậy, trên toàn bộ đại lục sợ là không chỉ có ngàn vạn , tuyệt đại đa số mạo hiểm giả đều là tính cách táo bạo và tâm huyết. Ngươi lại vẽ lên cái tên nho nhã như là "Ái Lệ Ti tửu quán", tên như vậy, ở đế đô hấp dẫn thu hút các quý tộc còn được, tại địa phương tập hợp đủ loại mạo hiểm giả, rất nhiều tục tằng hán tử sợ là chỉ biết đối với bảng hiệu nhổ một ngụm nước bọt, sau đó dùng chân chà chà đạp đạp, ngoài miệng lại mắng câu:"Chỗ của phụ nữ!".

Trong tửu quán cũng không nhiều người lắm, cũng không có như trong tưởng tượng ồn ào náo động, chỉ là ánh sáng hơi thực ám, mọi người phần lớn đều đang làm chuyện của mình, cũng không ai chú ý tới Lăng Tiêu bọn họ hai người xa lạ đến, đối với nhiều người tới đây mà nói, trừ đồng bạn ra, những người khác đều là xa lạ.

Đường Minh đè thấp thanh âm cùng Lăng Tiêu nói: "Ở trong này, ngàn vạn lần đừng lo chuyện bao đồng, loại địa phương này ngư long hỗn tạp, lão bản ở đây cũng đặc biệt lợi hại! Cho nên, mặc kệ thấy cái gì, cũng đừng nên xen vào!"
Thấy Đường Minh trên mặt lộ ra thần sắc cẩn thận, Lăng Tiêu gật gật đầu. Nói thật, tính tình của hắn, sợ là so với Đường Minh còn là người chẳng thích phiền toái hơn. Chỉ cần người khác không trêu chọc trên đầu hắn, Lăng Tiêu hẳn là sẽ không chủ động gây sự.

Hai người đi vào một chỗ yên tĩnh ngồi xuống ghế bằng gỗ, bề trên còn bóng loáng, thoạt nhìn còn có chút năm đầu , làm cho người ta một loại cảm giác vừa dày vừa nặng. Có người phục vụ đi đến, Đường Minh thập phần thuần thục gọi hai chén rượu rẻ tiền, người phục vụ cũng không có thái độ gì là không khách khí, dù sao không phải mạo hiểm giả nào cũng đều giàu có.

"Hàng năm chúng ta đại khái đều phải đi ngang qua nơi này hai lần." Đường Minh uống một ngụm rượu có chút đục ngầu, thanh âm lạnh nhạt nói.

Trong ánh mắt của Đường Minh có thể thấy được điểm tang thương không không thuộc về tuổi tác, cuộc sống của mạo hiểm giả, cũng không tốt đẹp giống như tưởng tượng của rất nhiều cô gái, chuyện xưa Đồ Long dù cho có nghe, cũng chỉ là chuyện xưa. Thực tế, cuộc sống mạo hiểm nào có nhiều lãng mạn như vậy.

"Có thể hỏi ngươi một vấn đề hay không?" Đường Minh cầm lấy chén, một hơi uống hết, sau đó nhìn Lăng Tiêu hỏi:"Thanh kiếm trên tay ngươi là làm sao mà có?"

Lăng Tiêu sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới chính mình cùng lão sư lúc nói sẽ đi ra ngoài mạo hiểm cùng Vương Siêu, Thượng Quan Vũ Đồng trên mặt lộ ra thần thái có chút quái dị, chẳng lẽ, bọn họ có quen biết? Lăng Tiêu nghĩ một chút, nếu Thượng Quan Vũ Đồng không có nói việc này với mình, như vậy hắn cũng sẽ không nói nhiều làm gì.

Trầm ngâm một chút, sau đó nói:"Đây là do một bằng hữu của ta cho ta mượn dùng."

Đường Minh như là đoán được đáp án của Lăng Tiêu, cười khổ lắc lắc đầu, lẩm bẩm:"Nàng vẫn là như thế, ha ha, không thích người khác biết chuyện của nàng." Nói xong nổi lên một tia tự giễu cười khổ:"Cho ngươi mượn kiếm , là nữ nhân phải không?"

Lập tức lại cảm thấy được trong lời của mình có chút liều lĩnh , liền nói tiếp:"Quên đi, ngươi không cần phải nói , ta hiểu được." Nói xong thở dài một tiếng, thanh âm lẩm bẩm tự nói:"Nếu ta có thể có một quyển cao cấp kiếm kĩ mà nói, ài......"

Lăng Tiêu có chút không biết nói gì, trên mặt co quắp vài cái, trong lòng thầm nói: "Ngươi hiểu được! Ta còn chưa rõ mà", bất quá Đường Minh không nói, hắn cũng sẽ không hỏi nhiều.

Đường Minh tựa hồ tâm tình có chút không tốt, lại uống thêm vài chén rượu, con mắt có chút đỏ lên, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên vài phần hồng nhuận. Cũng không giống người bình thường khi uống nhiều rượu lại thích lải nhải, Đường Minh nói rất ít, Lăng Tiêu cũng không thích nói chuyện. hai cái hũ nút cứ như vậy ngươi tới ta đi , thế nhưng cũng uống không ít rượu.

Nếu không phải người phục vụ thấy Lăng Tiêu nhìn không giống như là người không có tiền , sợ là cũng không dám tiếp tục cung cấp cho bọn hắn, cho dù là rượu rẻ tiền, cũng không chịu nổi cung cấp cho kẻ cuồng ẩm.

Tửu quán bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh ầm ỹ, Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn lại, cách bàn mười thước, ngồi ba người, trong đó một người có thân hình cao lớn như một người khổng lồ, cao khoảng hai thước, thoạt nhìn không có ba trăm cân cũng không kém bao nhiêu, đứng ở nơi đó làm cho người ta cảm thấy một loại áp lực vô hình, chụp vào một tên gầy mặc hắc y bên cạnh, giận dữ hét:"Xú tiểu tử! Ngươi chán sống sao? Dám đụng vào lão tử! Ta đánh chết ngươi!"

Hắc y nhân vóc dáng tuy nhỏ bé nhưng động tác lại rất linh hoạt, như con cá chạch, tránh trái tránh phải, cũng không rời hắn quá xa, như là đang trêu chọc người khổng lồ vậy. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Mặt khác, hai người ngồi cùng bàn thì cười hì hì xem náo nhiệt, cũng không có ý muốn hỗ trợ.

Thấy Lăng Tiêu cũng ngó qua, Đường Minh thản nhiên nói:"Đừng nhìn, không có gì lý thú đâu, loại chuyện này một chút cũng không ngạc nhiên. Hơn nữa, mấy người kia, là lính đánh thuê!"

Lính đánh thuê, thoạt nhìn cùng mạo hiểm giả không có gì bất đồng, bởi vì bọn họ là cùng một loại người.

Nhưng trên thực tế, cơ hồ tất cả mạo hiểm giả cũng không nguyện ý đi trêu chọc lính đánh thuê. Một tên lính đánh thuê có tu vi nhất giai đại kiếm sư, ở trước mặt nhị giai thậm chí tam giai mạo hiểm giả đều có thể diễu võ dương oai, người khác có thấy cũng đều cảm thấy hết sức bình thường. Gặp được loại sự tình này, tuyệt đại đa số mạo hiểm giả đều đã lựa chọn cẩn thận tránh đi, nếu thật sự tránh không khỏi, cũng sẽ không dễ dàng cùng với họ phát sinh xung đột.

Bởi vì sau lưng lính đánh thuê thường thường đều có một cái thế lực rất lớn, gặp phải một người, chẳng khác nào gặp phải một đám, mạo hiểm giả có tâm huyết không giả, nhưng không phải đầu óc có vấn đề, không đáng cũng như không có việc gì thì tội gì chính mình đi đối địch với một cái cường địch chứ.

Huống chi trong quá trình liệp sát ma thú, khó tránh khỏi gặp nguy hiểm, có thể giúp đỡ lẫn nhau một chút, cũng có thể cấp chính mình lưu lại một cái đường lui. Cho nên, mạo hiểm giả cùng lính đánh thuê từ đó đến nay vẫn đều vẫn duy trì mối quan hệ vi diệu "nước sông không phạm nước giếng". Đương nhiên, lính đánh thuê khẳng định là luôn tỏ ra hung hăng kiêu ngạo .

Cự hán khổng lồ hồ bị trêu chọc có chút tức giận, rút ra một thanh đại kiếm bên hông, hàn quang bắn ra tứ phía, người chung quanh nhất thời kinh hô một tiếng, lập tức giải tán, đứng xa xa nhìn.

Hắc y nhân tựa hồ biết đã rước lấy họa rồi, đứng dậy muốn chạy, kiếm trong tay Cự hán vung lên, nhất thời bên trong tửu quán hôn ám bạo khởi một mảnh hào quang, có người kinh hô:"Đại kiếm sư!"

Động tác dưới chân của hắc y nhân một chút cũng không chậm, trực tiếp hướng Lăng Tiêu bọn họ bên này chạy tới, nhưng vẫn là hơi chậm một chút, bị kiếm khí của cự hán đả thương vai phải, không trung nhất thời nổi lên một mảnh huyết vụ. Hắc y nhân kêu một tiếng, thanh âm cư nhiên rất thanh thúy, thẳng hướng Lăng Tiêu nhào tới, đầu ngã vào trong lòng Lăng Tiêu.

Bên kia cự hán gầm lên một tiếng:"Chạy đi đâu!" Dẫn theo đại kiếm liền chém tới, miệng còn mắng:"Ai không liên quan thì mau tránh ra cho lão tử!"

Hai tay Lăng Tiêu phản xạ đẩy hắc y nhân ra, bỗng nhiên cảm giác hai tay mình như là chạm vào bánh bao, rất mềm a. Trong lòng ngực, hắc y nhân bỗng nhiên ưm một tiếng, ngẩng đầu phẫn nộ nhìn chăm chú vào Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nói:"Cẩn thận!" Thân mình liền kéo theo hắc y nhân lao đi, cả hai cùng té ngã trên mặt đất. Cự hán cầm kiếm ầm ầm chém vào phía Lăng Tiêu ngồi, đem cái ghế rắn chắc chém thành hai nửa.

Lúc này, những người đứng xem phát ra tiếng ồn ào, cùng một tiếng thở dài, cũng không phải lo lắng cho bọn Lăng Tiêu, mà là tiếc nuối không thể chứng kiến cảnh máu tươi văng khắp nơi ......

Cự hán đối chính mình một kiếm trảm vào khoảng không rất là bất mãn, hướng về phía Lăng Tiêu mắng:"Mẹ nó, xú tiểu tử, ngươi dám chõ mõm vào sao? Muốn chết phải không!"

Lúc này hắc y nhân hai tay hung hăng đẩy Lăng Tiêu ra, sau đó thân mình giống như một làn khói nhẹ thoát chạy ra ngoài, mà cự chán lại bị chiếc bàn do chính mình phá hư ngăn lại, nhất thời nổi trận lôi đình, hướng về phía Lăng Tiêu trợn mắt mắng:"Lão tử chém chết ngươi!"

Trong tay đại kiếm chém ra một đạo kiếm khí về phía Lăng Tiêu, Lăng Tiêu trong mắt hàn quang chợt lóe, vừa rồi hắn mới biết hắc y nhân kia là một cô gái, cho nên mới sửng sốt một hồi, giờ thấy cự hán không phân rõ phải trái liền ra tay chém người, nhất thời trong lòng lửa giận dâng lên, không phải khinh ta là đồ bỏ hay sao!

Lăng Tiêu trong tay mang nhuyễn kiếm vừa muốn rút ra khỏi vỏ, bên kia Đường Minh đã rất nhanh rút ra trường kiếm, vững vàng ngăn lại một kiếm mạnh mẽ của Cự hán, hai kiếm tương tranh vang lên một tiếng thanh thúy, Đường Minh lúc này không có nửa điểm như là say rượu, nhìn Cự hán trầm giọng nói:"Bằng hữu, có thể bỏ qua cho đồng bạn của ta hay không, coi như nể mặt ta có được không?"

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Chương sau:
Đại Kiếm Sư tu vi cường đại
Tiếng oanh vàng cất tiếng thối lui.