Mặc dù với thực lực bây giờ của anh thì anh cũng không sợ mãng xà, nhưng từ nhỏ anh đã sợ rắn rết, bây giờ còn gặp một con mãng xà khổng lồ như vậy khiến anh không khỏi kinh sợ.

Con mãng xà trước mặt toàn thân đen nhánh, thè lưỡi tấn công con chồn lông vàng, nhưng con chồn lông vàng đã né được.

So với mãng xà thì Dương Bách Xuyên thích chồn lông vàng hơn.

Chồn có kích thước như mèo nhà nhưng thân hình mảnh khảnh, tay chân ngắn, đôi mắt to tròn đen láy, trông rất tinh anh. Trong mắt Dương Bách Xuyên thì chồn vàng chiếm lợi thế hơn.

Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn mỗi lần nhảy hai ba bước đã né được công kích của mãng xà, chỉ cần có cơ hội nó liền tới gần mãng xà và dùng móng vuốt của mình cào vào thân thể mãng xà khiến con mãng xà phát ra tiếng kêu giận dữ.

Cảnh tượng này trong mắt Dương Bách Xuyên như là con chồn đang đùa bỡn mãng xà, bởi vì con chồn có thể tùy tiện né tránh công kích của mãng xà, sau khi né tránh nó còn không thèm trốn mà quay lại công kích mãng xà.

Cảnh này khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy buồn cười, anh rất bội phục con chồn này.

Chồn là một loài động vật có vú, phân bố chủ yếu ở dãy núi Ural, Siberia, Mông Cổ, Đông Bắc Trung Quốc. Có rất nhiều loài, hầu hết các loài chồn đều sống trên cây, tất nhiên trừ vùng Đông Bắc và một số nơi khác ở Mông Cổ.

Mãng xà chính là khắc tinh của chồn, khi chúng nhìn thấy mãng xà đều chạy trối chết, nhưng con chồn này không chạy mà ngược lại còn đánh nhau với mãng xà, điều này khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy rất thú vị.

Nhưng con chồn trước mặt anh có gì đó hơi khác biệt, tai dài, nhìn dáng vẻ của nó vô cùng ngốc nghếch, lông vàng óng, vô cùng đáng yêu.

Ngay khi con chồn đang dùng móng vuốt của mình cào lên người mãng xà thì xảy ra chuyện.

Con chồn trước mặt anh chính là tự tìm đường chết, chỉ dựa vào tốc độ nhanh mà cũng muốn đấu với mãng xà thì cuối cùng cũng bị thua thiệt.

“Chít.”

Sau khi móng vuốt của con chồn cào xước da của mãng xà thì mãng xà liền há miệng phun ra nọc độc màu đen lên trên người con chồn.

Ngay sau đó con chồn liền bị choáng váng, tốc độ chạy cũng chậm lại.

Sáu đó con chồn bị đuôi của mãng xà quật cho một nhát, trong miệng nó phát ra tiếng kêu chít chít.

Ngay sau đó con mãng xà uốn éo người, há to miệng ra nuốt chửng con chồn.

Trong lòng Dương Bách Xuyên ghét các loại rắn rết, hơn nữa anh cũng có cảm tình với con chồn lông vàng óng kia nên anh quyết định ra tay cứu con chồn một mạng.

Dưới chân có một hòn đá bằng nắm tay, anh dùng sức đá hòn đá về phía mãng xà.

“Bụp ~” Mãng xà bị hòn đá đập vào đầu khiến đầu nó cũng bị vỡ, ầm một tiếng ngã trên mặt đất, không ngừng lăn lộn tại chỗ.Truyện

Sức lực của một cú đá này có thể gϊếŧ chết con mãng xà.

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên đi tới bên cạnh con chồn. Lúc này, con chồn bị dính độc của mãng xà đang nằm trên đất, mặc dù chưa chết nhưng tính mạng cũng nguy kịch.

Cũng không thể coi thường độc của mãng xà được.

Ai bảo mày có bộ dạng ngốc nghếch đâu, gặp được tao coi như mày may mắn.” Dương Bách Xuyên ngồi xổm xuống ôm con chồn lên, trong lòng động một cái, một ít chân khí tiến vào cơ thể của con chồn, chân khí của anh là tinh hoa của đất trời, có thể dư sức cứu được một con chồn.

Thu tay về, anh đặt con chồn lên trên mặt đất.

Chưa đầy một phút sau con chồn đã từ từ bò dậy, hoàn toàn phục hồi.

Thấy cảnh này Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy chân khí của mình thật thần kỳ, anh thầm thì: “Tu chân quả nhiên là một phương pháp thần tiên, chỉ cần truyền chân khí trong cơ thể vào thân thể con chồn là có thể cứu nó, nếu như sau này có tu vi cao hơn nói không chừng còn có thể thi triển được phép thuật!”

“Chít, chít”

Lúc này, con chồn bò dậy và phát ra tiếng kêu to, sau đó nó đi tới bên cạnh con mãng xà, dùng móng vuốt của mình rạch bụng mãng xà.

Sau khi nó quay đầu lại thì trong miệng đã ngậm một khối thịt đỏ thẫm.

Đi tới bên cạnh Dương Bách Xuyên trong sự kinh ngạc của anh, nó chít chít kêu to.

Dương Bách Xuyên khôi phục lại tinh thần, phát hiện đồ trong miệng con chồn là mật mãng xà, đây chính là đồ tốt, có thể bồi bổ nguyên khí, có tác dụng tốt đối với người tu luyện như anh.

Khi con chồn sắp đưa mật mãng xà cho anh thì anh liền hỏi: “Cho tao sao?”

“Chít chít” Con chồn dường như hiểu được tiếng người liền gật đầu một cái, đặt mật mãng xà dưới chân anh.

Dương Bách Xuyên kinh ngạc nhưng không cảm thấy kỳ quái khi gặp một con chồn có thể hiểu tiếng người. Trong thế giới động vật có rất nhiều động vật có linh tính, trong thực tế thì chó mèo cũng vậy.

Trong kiến thức tu chân mà sư phụ truyền dạy còn có yêu tu, yêu tu chính là động vật được mở ra linh trí sau đó đi theo con đường tu luyện, thậm chí có thể biến thành hình người.

Trên lý thuyết thì vạn vật sinh linh đều có thể tu chân.

Cho nên Dương Bách Xuyên cũng không cảm thấy kỳ quái khi con chồn có thể hiểu được tiếng người.

Đối với điều này, Dương Bách Xuyên cho rằng công lao là do sự tu luyện của bản thân, bởi vì chân khí trong cơ thể anh chính là tinh hoa của linh khí của trời đất, là món quà của thiên nhiên ban tặng cho nên con chồn không sợ anh. Cũng có thể là do trên người anh tản mát ra chân khí thu hút con chồn đó.

“Chít chít” Lúc này con chồn phát ra một tiếng kêu to sau đó nhanh chóng biến mất sau bụi cây.

Dương Bách Xuyên cũng không để ý, mặc dù nhìn con chồn ngốc nghếch đáng yêu nhưng anh cũng không có ý định bắt nó làm sủng vật.

Lắc đầu một cái, Dương Bách Xuyên tiếp tục tìm thảo dược, trời không còn sớm nữa rồi.

Vừa quay đầu lại thì Dương Bách Xuyên vui vẻ nhận ra con chồn đã quay đã trở lại.

Nó đi tới bên cạnh Dương Bách Xuyên, mới đầu Dương Bách Xuyên không hiểu nó định làm gì nhưng nó đi tới và kéo ống quần anh thì anh liền biết con chồn muốn dẫn đường cho anh.

“Mày muốn tao đi theo mày hả?” Dương Bách Xuyên hỏi.

“Chít Chít” Con chồn gật đầu.



Dương Bách Xuyên đi theo sau lưng con chồn, xuyên qua một bụi cây, lại đi qua một hang đá, sau đó đi đến chân núi. Móng vuốt của con chồn chỉ về một hướng, sau đó nó chạy đi.

Dương Bách Xuyên thuận mắt nhìn theo, chỉ thấy con chồn đang vui sướng nhảy lên một bụi cây, đây là một bụi cây rừng, bên trên có rất nhiều trái cây màu đỏ nhìn rất giống cà chua.

Sau khi con chồn leo lên cây thì liều mạng gặm trái cây, Dương Bách Xuyên nhìn thấy mà ch ảy nước miếng.

Tiến về phía trước, Dương Bách Xuyên vui mừng khôn xiết khi dưới gốc cây này thực sự có Trung Xa mọc ở đây. Dương Bách Xuyên bắt đầu đào thảo dược, đào được hơn hai mươi bụi thuốc mới dừng, ở đây có rất nhiều, từng mảng từng mảng lớn, sau này lại tới đây.

Sau khi gói dược liệu cẩn thận Dương Bách Xuyên đứng lên, lúc này có một cơn gió nhẹ thổi qua, truyền tới một mùi hôi thối giống hệt mùi trên người mãng xà.

Giờ phút này Dương Bách Xuyên đã hiểu tại sao con chồn lại đánh nhau với mãng xà.

Nhìn con chồn đang gặm cắn quả trên cây Dương Bách Xuyên nghĩ, chắc là con chồn đó muốn ăn trái cây rừng ở đây, nhưng đây lại là địa bàn của mãng xà nên nó mới đánh nhau với mãng xà.

Dương Bách Xuyên không nhịn được cười khổ, nếu nguyên nhân thật sự là như vậy thì con chồn kia là một tên ham ăn.

“Chít chít”

Con chồn đang ở trên cây kêu chít chít, nó quơ móng vuốt tỏ ý bảo Dương Bách Xuyên leo lên.

Cây trái dại nơi con chồn đang ngồi cách mặt đất khoảng mười mét, bên trên là một tảng đá không lớn lắm, một người bình thường leo lên độ cao mười mét là một điều không dễ dàng, nhưng đối với Dương Bách Xuyên thì dễ như ăn bánh.

Đứng dưới vươn tay lên là có thể leo lên. Quả nhiên khi leo lên phía trên anh liền nhìn thấy một sườn núi rất rộng..

Ở trung tâm của sườn núi là một cái hố có đường kính nửa mét, bốc ra mùi hôi thối nồng nặc.

Không cần suy nghĩ Dương Bách Xuyên cũng biết, đây chắc hắn là ổ của mãng xà, con chồn này thích ăn trái cây rừng trước cửa hang của mãng xà

Quả nhiên, con chồn đánh nhau với mãng xà là vì thức ăn.

“Chồn háu ăn ~” Dương Bách Xuyên lắc đầu cười khổ.

Khi anh quay đầu lại liền thấy ở kẽ núi phía trên hang của mãng xà có hai bụi cây nhỏ, bụi cây thứ nhất màu trắng bạc, bụi thứ hai thì Dương Bách Xuyên biết, đó chính là nhân sâm hoang dã.

Trong lòng mừng như điên, nhìn những chiếc lá của cây sâm, nó hẳn là một cây nhân sâm già.

Đây là một thứ có giá trị, không ngờ tới tại đây có thể gặp được loại cây quý hiếm như vậy.

Chưa kể rằng nơi này nằm trên vách đá ở lưng chừng núi, còn có mãng xà bảo vệ nên nó thực sự rất quý giá.

Nếu không có người giúp thì đào nhân sâm từ khe đá rất khó khăn.

Nhưng điều này cũng không làm khó được Dương Bách Xuyên.

Lúc này anh vận chuyển chân khí, đưa tay về phía vách đá, đột nhiên dựng lực làm vỡ một tảng đá lớn.

Hơn mười phút sau Dương Bách Xuyên mới có thể đào được nhân sâm từ khe đá.

Nó rất hoàn chỉnh, to hơn cổ tay của đứa bé, rễ chưa rụng, nhìn giống như một ông già.

Mặc dù Dương Bách Xuyên không biết nhiều về nhân sâm, nhưng đã nghe nói rằng nhân sâm rất giống người, nhân sâm càng nhiều rễ, càng lâu năm tuổi thì càng quý.

Nhìn nhân sâm trên tay, Dương Bách Xuyên rất phấn khích, tự nhủ: “Hôm nay thực sự là một ngày may mắn của mình, một ngày phiêu lưu.”

Ngay khi Dương Bách Xuyên đang suy nghĩ về giá trị của nhân sâm trong tay mình, trên cánh tay trái đột nhiên nóng bừng lên. Hoa văn trên bình càn khôn phát ra một vầng hào quang mờ ảo.

Anh vui mừng thốt lên: “Sư phụ ~?” Anh biết sư phụ anh đã thức tỉnh, lập tức gọi một tiếng.

Một lúc sau, quả nhiên có giọng của sư phụ Vân Thiên Tà nhắc nhở trong tâm trí anh: “Ta cảm nhận được linh khí của các vì sao~”

Bên tai Dương Bách Xuyên, giọng nói của sư phụ có chút phấn khích, có thể khiến ông phấn khích thì vật đó không phải tầm thường.