Trong lớp số người dám gọi Ngụy Nhân là Ngụy công công có thể đếm được trên đầu ngón tay.  

Dương Lâm không nói nữa, người khiến Dương Bách Xuyên kinh ngạc là bê đê. Tên này thường hay bị các bạn trêu chọc gọi là bê đê, nam sinh nữ tính. Tối nay anh ta công khai đứng về phía Dương Bách Xuyên, gọi Ngụy Nhân là Ngụy công công.  

Mà Ngụy Nhân cũng chỉ tỏ ra giận dữ chứ không làm gì được bê đê.  

Dương Bách Xuyên thầm suy đoán bê đê cũng là người có chống lưng.  

Về phần Dương Lâm, sau khi anh ta đứng về phía Dương Bách Xuyên gọi Ngụy Nhân là Ngụy công công một cách khinh bỉ, thì Ngụy Nhân cũng chỉ dám tỏ vẻ tức giận thôi chứ không dám chửi mắng.  

Với hiểu biết của Dương Bách Xuyên về Ngụy Nhân, tên này là kẻ không chịu thiệt, nếu ai gọi anh ta là Ngụy công công thì anh ta nhất định sẽ trở mặt. Nhưng khi đối mặt với bê đê và Dương Lâm, anh ta không làm gì cả.  

Điều này đủ để chứng minh Dương Lâm và bê đê có chỗ dựa không phải dạng vừa.  

Dương Bách Xuyên có thể đoán được lý do bê đê đứng về phía mình, bởi vì anh đan Trú Nhan anh tặng bê đê giúp làn da của tên này thay đổi rõ rệt. Anh ta giúp mình còn hiểu được.  

Nhưng Dương Lâm đột nhiên giúp anh thì anh không tài nào hiểu nổi, bởi vì hai người không qua lại gì.  

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa Dương Bách Xuyên vẫn rất cảm động trước sự giúp đỡ của Dương Lâm và bê đê.  

Mặc dù trong trường hợp này nói đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi có hơi gượng ép, nhưng cũng không khác lắm.  

Dương Bách Xuyên không có bạn bè, người khác tốt với anh một thì anh tốt lại mười, giờ khắc này anh đã ngầm thừa nhận Dương Lâm và bê đê là bạn của mình.  

Hoạn nạn gặp chân tình, câu này hợp với hoàn cảnh hiện tại.  

Tình cảm ấm áp này anh ghi tạc trong lòng.  

Có điều đấu rượu một chọi sáu, anh hoàn toàn không để sáu người nhóm Ngụy Nhân vào mắt.  

Anh là truyền nhân của Tản Tiên, là người tu chân, đùa chết sáu người bọn họ đơn giản như uống nước lạnh.  

Lúc này, Ngụy Nhân buông lời châm chọc: "Sao nào Dương Bách Xuyên, cậu muốn tìm người giúp đỡ hả? Vậy có phải chúng tôi cũng có thể tìm không?" Anh ta không muốn để cho bê đê và Dương Lâm nhúng tay vào chuyện này. Hôm nay sáu chọi một, không ép Dương Bách Xuyên say như chó chết, bẽ mặt trước mọi người thì Ngụy Nhân không cam lòng.  

Dương Bách Xuyên còn chưa nói gì, bê đê đã cất giọng the thé nói: "Ngụy công công, không ngờ đấy! Tôi đã gặp người trơ trẽn nhưng chưa thấy ai trơ trẽn như cậu. Một mình cậu uống hai mươi tư chai thử coi?"  

Dương Lâm cũng cười khẩy: "Ngụy công công có bản lĩnh đấu công bằng không?"  

Liễu Linh Linh gằn giọng nói: "Ngụy Nhân, mấy người các cậu đừng quá đáng!"  

Tiền Tiểu Bối càng tuyệt tình hơn: "Thái giám chết tiệt, tôi đã nghe nói cậu là đồ mưu mô từ lâu, quả nhiên đúng là như thế. Đây là trắng trợn bắt nạt người khác đó!"  

"Dương Bách Xuyên đừng uống, đấu rượu với loại người này không đáng." Lâm Hoan nhìn Ngụy Nhân, tỏ thái độ chán ghét.  

Ba người đẹp bảo vệ Dương Bách Xuyên như vậy làm Ngụy Nhân và mấy người bên cạnh anh ta càng tức giận hơn. Ngụy Nhân nhìn mấy người Dương Bách Xuyên, lạnh lùng nở nụ cười: "Tôi nghĩ các cậu nhầm rồi phải không, nói cứ như tôi là người xấu vậy. Chính Dương Bách Xuyên tự nói muốn đấu rượu với chúng tôi, sáu người chúng tôi đâu có ép cậu ta."