tháng Một, hồi I
Ngọn đèn sợi tóc thay cho ánh trăng mềm mại, Dịch A Lam mở mắt nhìn mái vòm cao cao bằng phẳng.

Khuôn mặt Châu Yến An như vẫn gần ngay trước mắt.

Anh muốn nhìn thấy gì từ em? Anh đã nhìn thấy gì ở em?
Dịch A Lam nghiêng đầu nhìn Châu Yến An đang nằm trên giường bên cạnh.

Anh để bác sĩ tháo miếng dán xung điện ra khỏi cơ thể.

Anh chỉnh lại vạt áo.

Anh mặc áo khoác vào.

Rồi anh gật đầu với Trần Nhữ Minh.
Họ đến phòng họp như thường lệ, cũng kể về những trải nghiệm trong ngày 32 như thường lệ.

Mạnh Khởi vẫn là người lên tiếng đầu tiên.

Anh ta nói theo cách ngắn gọn nhất, súc tích nhất.

Dẫu sao theo cách nói của anh ta thì, "làm những thí nghiệm cơ bản trong sách giáo khoa cấp hai", "những thí nghiệm cơ bản không có trong sách giáo khoa cấp hai" và "nói kiểu gì mấy người cũng chả hiểu"; rồi đứng dậy về ký túc xá, ngay khi vừa dứt lời.

Suy cho cùng, anh ta cũng chỉ chịu trách nhiệm trực tiếp với tổ Hóa-Lý.

Phần chi tiết khoa học còn lại sẽ được các chuyên gia bàn bạc và tổng hợp thành một kết luận dễ hiểu nhất, sau đó chuyển lên La Thái Vân và những vị lãnh đạo khác dưới hình thức văn bản.
Đến phiên Tiêu Hạo.

Anh ta chết gí trong phòng điều khiển của trạm thu vệ tinh mặt đất, chẳng có gì để báo dẫu là chi tiết nhỏ nhất.

Nhưng đây xem như một tin tốt, cho thấy thế giới trong ngày 32 tạm thời yên ổn.

Tiêu Hạo thực lòng nghĩ, giá mà báo cáo của mình mải nhàm chán như vậy.
Nhiệm vụ của Dịch A Lam và Châu Yến An về cơ bản là song song, công việc báo cáo cũng được thực hiện cùng lúc.

Dịch A Lam trước tiên nói về quá trình xóa dữ liệu, Châu Yến An thì bổ sung từ quan điểm của mình.
Và khi bài báo cáo của Châu Yến An đến hồi kết, giọng nói đều đều và trầm tĩnh của anh bỗng dừng một thoáng.


Anh nói, và dường như điều gì trong anh đã thay đổi: "Khi ở căn cứ thành phố H, tôi phát hiện máy tính của Dịch A Lam được kết nối Internet.

Sau khi dụ cậu ấy rời đi, tôi đã kiểm tra nhật ký máy tính.

Nó cho thấy Dịch A Lam vừa gửi hai email ra ngoài.

Địa chỉ email là...!Ngoài ra, khi ở căn cứ trực thuộc Cục Tình báo, cậu ấy thú nhận rằng đã lén xem hồ sơ của tổ phó Nghiêm.

Tôi không thể xác định hành vi của Dịch A Lam liệu có phải là nghe theo lệnh anh chị không?"
Từng câu từng chữ hệt như những dòng mã hoàn toàn không xử lý được, Dịch A Lam thoáng cái trở thành một CPU quá tải, chỉ còn mỗi âm thanh tản nhiệt ù ù trong đầu.

Y nhìn Châu Yến An bằng ánh mắt kinh ngạc.

Nhưng xem kìa, Châu Yến An ngồi thẳng lưng, mắt nhìn chăm chú vào bốn vị đứng đầu Tổ công tác khẩn cấp.

Anh như thể chẳng hề cảm nhận được ánh mắt hốt hoảng của Dịch A Lam.

Và thật đột nhiên, Dịch A Lam nhận ra rằng mình chẳng có tư cách bày tỏ vẻ kinh ngạc hay thất vọng với anh.

Theo góc nhìn của Châu Yến An, y chỉ là một kẻ phản bội bị bắt ngay tại chỗ.
La Thái Vân vẫn bình tĩnh cất tiếng: "Chúng tôi không chỉ đạo Dịch A Lam làm những việc này.

Dịch A Lam, cậu có gì cần giải thích trước những lời của Châu Yến An không?"
Dịch A Lam mặt cắt không còn giọt máu.
Bầu không khí trở nên nặng nề.

Bốn cặp mắt trước tiên nhìn về phía Châu Yến An, dáng vẻ ngay thẳng của anh cho thấy những gì mình nói đều có thể chịu được những màn thẩm vấn lặp đi lặp lại.

Họ bèn nhìn sang Dịch A Lam, chỉ một hơi thở của y cũng toát lên sự tương phản rõ rệt.
"Ồ." Lư Lương Tuấn trưng gương mặt lạnh tanh.

"Rốt cục xuất hiện nội gián rồi ha?"
Sau một đỗi, La Thái Vân thận trọng hỏi: "Vào ngày 32 thiếu sự giám sát, việc kết nối với mạng bên ngoài tại căn cứ quân sự và gửi email cho các nhà cung cấp ở nước ngoài rất nhạy cảm.

Dịch A Lam, cậu có chắc khi làm những việc này, mình đã hiểu rõ bản chất hành vi của nó không?"
Dịch A Lam mấp máy môi, muốn phản bác mà chẳng biết làm sao.

Nghiêm Phi bỗng chen vào: "Tôi nhớ, Châu Yến An không rành lắm về máy tính mà nhỉ?"
Châu Yến An trả lời: "Tổ phó Trần đã cho tôi một khóa huấn luyện cấp tốc trong năm ngày."
Trần Nhữ Minh sầm nét mặt: "Ai biết có ích sớm vậy."
"Anh chu đáo thật." Nghiêm Phi lắc đầu cười, đoạn hỏi Dịch A Lam.

"Dịch A Lam à, tại sao cậu lại xem hồ sơ của tôi? Đừng nói là cậu muốn gửi tài liệu của tôi cho người khác nhé? Cậu có biết, sẽ có bao nhiêu thiệt hại nếu hồ sơ của tôi bị rò rỉ với tư cách là phó cục trưởng Cục Tình báo không?"
Dịch A Lam sững sờ ngẩng đầu lên.
Bẵng đi một lúc, y mới nghiệm ra từ trong những lời nói của Nghiêm Phi.

Hắn đang ám chỉ rằng bây giờ chưa phải là thời điểm tốt nhất để nói ra sự thật, dẫu sao thì Dịch A Lam vẫn chưa nhận được cú điện thoại báo hiệu thành công; khai ngay lúc này, chẳng khác nào đẩy Tổ công tác vào những cú chuyển biến kinh thiên động địa: trước hết, họ phải xem xét "sự thật" của Dịch A Lam có thật hay không; thứ hai, mặc kệ thật giả, Nghiêm Phi cũng phải bị điều tra.

Hành động quy mô lớn thế này, dẫu không tồn tại nội gián, e rằng cũng sẽ bị rò rỉ qua các kênh khác.

Một khi tin tức này đến tai nước A, kế hoạch của Nghiêm Phi nhất định thất bại vào phút chót.
Dịch A Lam hiểu đấy, nhưng nó chẳng thể giúp y thôi sợ hãi.

Chẳng lẽ y phải chịu những ánh mắt nghi ngờ của mọi người cả tháng trời sao? Có thể còn kèm theo cả những màn tra tấn nữa.

Và điều y không chịu được nhất, chính là Châu Yến An.

Dịch A Lam dù có trí tưởng tượng phong phú cách mấy cũng chẳng hình dung được Châu Yến An đã nén tâm trạng phức tạp như thế nào sau khi phát hiện y gửi mail.

Làm thế nào anh có thể kiểm soát cơn giận của mình? Làm thế nào anh vẫn lặng lẽ dựng lều vào đêm trước cơn bão? Anh làm thế nào vẫn chăm sóc cho y thật tốt như thế?
Khoảnh khắc ấy, y đã hiểu ý nghĩa trong những gì Châu Yến An đã nói với mình vào ngày 32 vừa rồi.

Y hiểu, hiểu được sự hỗn loạn ẩn chứa nơi đôi mắt sâu thẳm ấy.

Châu Yến An thất vọng.

Hay nói cách khác, anh đang chất vấn Dịch A Lam, chất vấn cả chính anh, rằng Dịch A Lam có còn là Dịch A Lam mà anh đã thấy không? Anh đã thực sự hiểu Dịch A Lam ngoài những tiếng gào thét và thì thầm chưa?
Dịch A Lam đau thắt, nỗi đau như bị cắt từng lớp máu thịt.

Đây vốn dĩ không phải lỗi của y.
Trần Nhữ Minh nhập hai địa chỉ email mà Châu Yến An đã nói vào máy tính xách tay, "Nó không tồn tại trong thế giới này, bao gồm cả việc đã đăng ký rồi xóa tài khoản.

Có lẽ mới đăng ký trong ngày 32 thôi.


Rồi, như vậy thì chúng ta không thể điều tra dựa trên hai email đó.

Tất nhiên, vẫn còn một khả năng khác." Trần Nhữ Minh nhìn Dịch A Lam.

"Dịch A Lam, cậu vẫn còn cơ hội cuối cùng để bác bỏ lời buộc tội của Châu Yến An với mình.

Chẳng hạn như cậu ta đã đọc sai, hoặc cậu ta chỉ muốn hãm hại cậu."
Châu Yến An vẫn bình tĩnh, trước sau anh đều bình tĩnh.

Mà gương mặt Dịch A Lam ngày càng nhợt nhạt, không nói được gì.
"Có phải cậu đang ngầm thừa nhận tất cả những gì Châu Yến An nói là thật?" Trần Nhữ Minh hỏi.
Dịch A Lam vẫn im lặng.
Trần Nhữ Minh thình lình đập bàn đứng dậy.

Hắn chỉ vào Dịch A Lam, "Cậu cứ thừa nhận vậy sao?! Cậu..."
Hắn suýt thì giáng cho Dịch A Lam một bạt tai, nhưng rồi Trần Nhữ Minh đột ngột hạ tay xuống, nhấn vào nút ngay góc bàn.

Tức khắc, cửa phòng họp được mở ra, hai sĩ quan cầm súng bước vào.
Trần Nhữ Minh gằn từng tiếng: "Dịch A Lam, bây giờ cậu bị bắt vì nghi ngờ phản quốc.

Cậu có gì muốn nói không?"
Dịch A Lam chưa bao giờ trải qua cảnh tượng này, cơ thể y gần như run lên vì hoảng sợ.

Y rụt rè nhìn Châu Yến An.

Nhưng, nhưng anh chưa từng nhìn y kể từ khi bước vào phòng.
Đến sau cùng, Dịch A Lam vẫn chọn cách im lặng.

Có lẽ vì Dịch A Lam luôn có thái độ tốt trong công việc, mặc dù các tổ trưởng tức điên lên vì thất vọng, nhưng khi trông thấy đứa trẻ tội nghiệp chẳng dám hé răng nửa lời, họ cũng không đành lòng buông lời cay nghiệt.
"Thời điểm làm những việc đó, cậu nên đoán trước sẽ có ngày hôm nay." Trần Nhữ Minh nói.

"Đêm nay cậu gác tay lên trán suy nghĩ kỹ đi, khai báo thì được khoan hồng." Nói đoạn, hắn phất tay.

Hai viên sĩ quan mặt mày hình sự bèn còng tay Dịch A Lam; mỗi người đi một bên, áp giải y ra ngoài.
Dịch A Lam bị đưa đến phòng giam rộng chừng hai mươi mét vuông, chỉ có mỗi chiếc giường nhỏ hẹp và một gian vệ sinh; khắp nơi đều được phủ bằng vật liệu mềm, không có bất kỳ thứ gì sắc nhọn kể cả góc giường, thậm chí sàn nhà còn được xây dựng bằng chất liệu đàn hồi, cốt yếu ngăn nghi phạm sợ tội tự sát.
Một mình trong không gian nhỏ hẹp, đơn điệu, khép kín, chờ đợi sự phán xét không xác định, tuyệt nhiên đã gây ra một áp lực tâm lý nặng nề; không còn nghi ngờ gì nữa, họ muốn sự hoảng loạn vô hình từ từ ăn mòn ý chí của Dịch A Lam.

Y không biết phải làm sao.

Y ngây người ngồi trên giường, ngủ thì không an giấc, tỉnh thì cảm thấy tình hình hiện tại thật rối rắm.

Ván cược này, y đã đặt toàn bộ lên niềm tin dành cho Nghiêm Phi.

Mãi đến chiều hôm sau, mới có người đưa Dịch A Lam đi đến phòng thẩm vấn.
Phòng thấm vấn được bao phủ bởi vật liệu mềm như phòng biệt giam; thiết bị giám sát được lắp ở mọi góc; tay vịn hai bên (ghế) cũng gắn còng, sau khi ngồi xuống thì khó mà động đậy, muốn tìm cơ hội tự sát ở đây còn khó hơn lên trời.
Nhìn thấy Nghiêm Phi ngồi đối diện, Dịch A Lam thoáng thở ra.
Nghiêm Phi nhìn Dịch A Lam, bắt đầu thủ tục thẩm vấn bình thường: "Dịch A Lam, cậu có điều gì muốn nói không? Dựa trên sự hợp tác của cậu, chúng tôi sẽ đưa ra một mức án thích hợp."
Dịch A Lam hiển nhiên im lặng.
"Nội dung email cậu gửi ra ngoài là gì?"
"Gửi cho ai? Người nọ hẳn không phải Joker.

Hắn muốn cái gì cũng không cần cậu gửi.

Cậu chỉ cần để lại một lỗ hổng trong hệ thống, hắn đã có thể ra ra vào vào.

Đúng không?"
"Cậu liên lạc với người nọ khi nào? Trước khi Tổ công tác khẩn cấp Ngày 32 tìm cậu, hay sau đó?"
"Có phải các cậu đã tự biên tự diễn vụ phóng tên lửa lần trước?"
...
Nếu bị người khác tra hỏi thế này, Dịch A Lam sẽ cảm thấy áp lực không nói nên lời.

Nhưng may thay, người thẩm vấn là Nghiêm Phi.

Dịch A Lam chỉ cần đóng vai thính giả, thậm chí còn rỗi rãi đánh giá tài diễn xuất của hắn.
"Đừng tưởng rằng cứ ngậm miệng là xong.

Cậu phải biết đây là chuyện cực kỳ hệ trọng!" Nghiêm Phi trầm giọng.

"Sở dĩ sẵn sàng ngồi xuống nói chuyện tử tế với cậu, vì chúng tôi nghĩ đến khoảng thời gian cậu đã cống hiến cho đất nước – ít nhất là sau cuộc điều tra vừa rồi, chúng tôi không tìm thấy tác hại nào của việc tiết lộ bí mật.

Chúng tôi đều tin con người cậu vốn không tệ, có lẽ đã bị người khác dụ dỗ mới lầm đường lạc lối.

Tôi mong cậu có thể chủ động nhận lỗi.

Cậu vẫn còn cơ hội ăn năn, sửa chữa, bù đắp cho lỗi lầm của mình."
Nghiêm Phi đứng dậy tới gần Dịch A Lam, một tay chống lên bàn, tay kia đè lên lưng ghế.

Hắn cúi nhìn y, "Nhưng cậu phải khai rõ ràng.

Nếu cứ tiếp tục bướng như vậy, chúng tôi sẽ dùng một số thủ đoạn chuyên đối phó với gián điệp.

Có lẽ cả cậu lẫn tôi đều không muốn đi đến bước đó."
Ngay trước tầm mắt của Dịch A Lam, y trông thấy lớp lót áo khoác mở rộng của Nghiêm Phi khi hắn khẽ cúi xuống.

Đó là một dòng chữ với màu sắc rất tiệp với lớp vải: Im lặng, tôi sẽ xử lý..