“Trông anh ta rất được! Lại còn cao thế này này!” Cậu ấy ngẩng đầu lên, khoa tay múa chân chỉ về phía trần nhà.

Sau đó, cậu ấy bỏ tay xuống, nói:

“Anh ta có nhiều bạn gái lắm, nhưng mình nhất định sẽ giành được anh ta về tay mình, mình sẽ khiến anh ta chết mê chết mệt mình.”

“Sao cậu không nói muốn anh ta quỳ xuống chân cậu luôn đi?” Em vừa ăn mơ vừa chế nhạo cậu ấy.

Tối hôm đó, bọn em ngồi trên giường cậu ấy chơi bài poker.

Khi đó là lúc trường học cho nghỉ hè. Chỉ cần em nói với bố một tiếng liền dễ dàng được qua đêm ở nhà cậu ấy.

Cậu ấy lại xáo bài lần nữa, dẩu môi nói:

“Nhưng mà, anh ta hơi già.”

“Anh ta già lắm à?”

“Anh ta hai mươi lăm rồi, lớn hơn mình những tám tuổi.”

Em không nhịn được bật cười thành tiếng.

Khi đó, những gã vây quanh cậu ấy đều xấp xỉ tuổi cậu ấy, cùng lắm là hơn cậu ấy một hai tuổi.

Với một thiếu nữ mười bảy tuổi mà nói, một người đàn ông hai mươi lăm tuổi đã là một lão già rồi.

“Mình sợ mình với anh ta chênh lệch nhiều quá.” Cậu ấy vừa xáo bài vừa nói.

“Sao cậu cứ xáo bài mãi thế, không định đánh à?”

“Giờ không phải lượt của cậu à? Mình phải làm gì để anh ta mê mệt mình đây?”

Em vừa nhìn bài vừa nói:

“Chuyện này không phải cậu là chuyên gia sao? Mình còn nghĩ anh ta đã chết đứ đừ vì cậu rồi chứ.”

Không ngờ câu nói này của em đã kích thích cậu ấy, khiến cậu ấy phấn khích nói:

“Anh ta là kiến trúc sư, chắc rất giỏi toán. Mình sẽ vờ như không hiểu toán, kêu anh ta giảng cho mình. Anh ta có cho mình danh thiếp.”

Cậu ấy nói xong liền bỏ bài xuống, nhảy xuống giường tìm danh thiếp của anh.

“Giờ đang nghỉ hè mà!” Em tức giận nói.

“Thì mình hỏi bài tập hè có sao đâu.”

“Tìm được rồi!” Cậu ấy cầm danh thiếp của anh, lại tìm thêm cuốn sách giáo khoa Toán trên bàn học, ôm điện thoại lên giường.

Em nhìn nhìn đồng hồ rồi nói:

“Giờ đã hơn mười một giờ đêm cuối tuần, cậu nghĩ anh ta còn ở văn phòng sao?”

“Không thử sao biết được?”

Cậu ấy là người đã nghĩ gì thì phải làm bằng được.

Điện thoại nối máy.

Không ngờ, anh vẫn còn ở văn phòng.

Anh nhấc máy.

Cậu ấy nháy mắt với em rồi nói với anh:

“Anh có phải là Kiều Tín Sinh không ạ?”

Đó là lần đầu tiên trong đời em nghe thấy tên anh.

“Em là Hạ Hạ. Ngày đó chúng ta đã gặp mặt ở quầy bar, anh còn nhớ em không?”

Anh ở đầu dây bên kia nói gì đó, cậu ấy thoáng đắc ý lấy tay che microphone, hạ giọng nói với em:

“Anh ta vẫn còn nhớ mình.”

Em thấy nhàm chán nên ngồi xáo bài. Trên đời này, hình như chẳng có gã đàn ông nào đã gặp cậu ấy mà quên được cả.

Cho nên, em cũng chẳng lấy làm lạ. Điều duy nhất khiến em thấy ngạc nhiên là trong số những người thích cậu ấy, không ngờ lại có một người mười một giờ đêm cuối tuần còn ở văn phòng làm việc.

Sau đó, cậu ấy dùng giọng ngây thơ nói với anh:

“Chuyện là thế này, em có mấy đề toán không biết cách giải, anh có thể giảng cho em không?”

Anh lại nói gì đó.

Lúc này, cậu ấy không nhìn em nữa, bĩu môi, cao giọng nói:

“Được rồi! Vậy mai anh gọi lại cho em nha, em cũng không cần lắm.”

Gác máy xong, cậu ấy tức giận nói:

“Hừ, anh ta bảo anh ta đang bận, mai sẽ gọi lại cho mình.”

Em suýt không nén cười được.

Anh là chú chim đầu tiên khi cậu ấy vươn tay ra mà không lập tức bay tới.

Giờ phút ấy, em đã từng nghĩ, có lẽ, anh không giống như những chàng trai khác.

Nhưng rồi, em lại nhanh chóng khinh bỉ anh…