Vào một buổi chiều chủ nhật yên tĩnh, Hạ Thiên đọc câu chuyện về người phi công cô đơn từng chữ một.

Anh lạc vào sa mạc, cô đơn nhưng tự do.

Đắm chìm trong đó, màn đêm buông xuống lúc nào cô cũng không hay, thậm chí cô còn quên cả ăn tối.

Giọng nói lanh lảnh của Hạ Hạo Hiên từ ngoài cửa truyền vào, xen lẫn là tiếng mẹ cô đang dỗ dành nó.

Hạ Thiên đeo tai nghe cho mình, bật những bài hát của Châu Kiệt Luân, đi đến bên cửa sổ nhìn bức tường phủ đầy rêu bên ngoài hàng rào chống trộm.

Trên thực tế, đó không phải bức tường, chỉ là do tòa nhà dân cư có địa thế tương đối thấp cộng thêm gần với sườn dốc. Nhà cô lại sống ở tầng một, con dốc này chắn ngang cửa sổ của cô.

Dưới gốc cây si bên sườn dốc thường có các cụ già đánh cờ, các cụ bà chơi mạt chược... Tiếng họ trò chuyện rôm rả nghe rõ mồn một, như bay lơ lửng trên hè.


Những mảnh nhỏ li ti cuộn xoáy, những chuyện lặt vặt hàng ngày này, giống như một tấm mạng nhện dệt, bao trùm lấy cuộc sống của cô một cách choáng ngợp.

Hạ Thiên cố hết sức ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời nhỏ hẹp phía trên con dốc.

Bầu trời đêm rắc một khoảng trống của những vì sao.

Vài phút sau, cô viết vào cuốn sổ hai hàng chữ — —

"Trở thành nữ phi công."


"Ngắm sao trong sa mạc."

...

Tay nắm cửa bị vặn xuống, phát hiện cửa đã bị khóa, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa kịch liệt——

"Hạ Thiên, mày lại còn khoá cửa! Mở cửa nhanh!"

Là giọng nói của mẹ cô Lâm Vận Hoa.

Hạ Thiên chậm rãi đi tới mở cửa.

"Sao, mày ở nhà mà còn khoá cửa à!"

"Con đã trưởng thành, có đôi khi không tiện, trước nay mọi người vào phòng cũng không chịu gõ cửa."

"Bớt nói nhảm đi, ra ngoài."
"Làm gì ạ?"

"Em trai mày muốn ăn đồ ngọt, mày đi mua với em trai mày đi."

"Không, con phải làm bài tập về nhà. Hôm nay con có rất nhiều bài tập."

Hạ Hạo Hiên bật khóc: "Con muốn ăn! Con muốn ăn! Con muốn ăn ngay! Mẹ đi mua cho con!"

"Ba quán trà đang thiếu người, tao muốn ngồi vào bàn, Hạ Thiên, mày dẫn em đi mua."

Hạ Thiên suy nghĩ một lát, nói: "Con có thể đi với em, nhưng mà con cũng muốn ăn."

Chuông điện thoại Lâm Vận Hoa reo lên, bà vội vàng nghe điện thoại, thay giày đi ra ngoài: "Tôi đến ngay đây."

Nói xong, bà tuỳ tiện đưa 20 tệ cho Hạ Thiên: "Đưa em trai mày đi đi."

"Hai mươi tệ không mua được."

Hạ Hạo Thiên cũng hùa theo: "Đúng vậy, một phần đồ ngọt ít nhất cũng 50 tệ!"

"Sao đắt thế!" Bà nội cô đang làm kim chi trong bếp nghe vậy vội vàng chạy ra: "Hiên Hiên, bà làm chè trôi nước cho con."
"Ai muốn ăn chè trôi nước của bà chứ bà nội." Hạ Hạo Hiên không chút khách khí đáp: "Con muốn ăn đồ ngọt! Con muốn ăn đồ ngọt!"

Lâm Vận Hoa đang vội ra ngoài, bà chỉ đơn giản lấy ra một tờ tiền màu đỏ khác và đưa cho Hạ Thiên: "Đưa nó đi mua."


"Vậy con cũng muốn ăn."

"Được được."

Hạ Thiên cầm tiền, đưa Hạ Hạo Hiên đến một trung tâm thương mại gần đó, mua cho cậu một cốc mật hoa hướng dương và một chiếc bánh xếp sầu riêng ở Cửa hàng tráng miệng Manji ở tầng một.

Sau khi Hạ Hạo Hiên ăn xong phần của mình, cậu nhóc muốn lấy phần của Hạ Thiên, nhưng thấy cô không gọi cho mình, nó hỏi: "Chị, sao chị không mua?"

"Trời tối rồi, chị đang giảm béo."

"Chị đã không muốn ăn còn xin mẹ tiền."

Hạ Thiên liếc nhìn cậu nhóc một cái: "Không phải chuyện của em."
"Em sẽ nói với mẹ chị lừa tiền mẹ! Để mẹ lấy lại tiền."

"Nếu về nhà em dám méc, lần sau chị sẽ không đưa em tới đây ăn đồ ngọt nữa." Hạ Thiên uy hϊếp cậu.

Trong miệng đứa trẻ toàn là kem ngọt ngào béo ngậy, cúi đầu suy nghĩ một chút, hình như cảm thấy đắc tội chị gái mình không phải là chuyện tốt.

Dù gì bố mẹ cũng bận đi làm, bà nội cũng không hiểu chuyện, buổi tối ra ngoài chơi mấy thứ này đều phải nhờ đến chị gái.

"Thật sao, em sẽ không nói, nhưng chị phải đưa cho em một nửa số tiền."

"Nhóc con, em muốn lấy tiền để làm gì?"

"Vậy chị cần tiền làm gì?"

"Chị đang nợ Kiều Dược Dược, phải trả tiền cho cô ấy."


Sau khi cô mua đồ ngọt cho Hạ Hạo Hiên, chỉ còn lại 40 tệ, tiết kiệm thêm là đủ 100 tệ.

"Em muốn mua kem cho bạn gái." Hạ Hạo Hiên nói: "Cô ấy thích ăn kem nhất."
Hạ Thiên cau mày: "Nhóc con, em mới học lớp ba, còn có bạn gái à?"

"Thì sao chứ, học kỳ trước em thay mấy người bạn gái, nhưng yêu đương quá phí tiền, bạn gái trước của em thích theo đuổi ngôi sao, bắt em nhất định phải mua cho cô ấy nhãn dán người nổi tiếng."

"..."

Hạ Thiên không biết học sinh tiểu học ngày nay lại có đời sống tình cảm phong phú như vậy.

Hồi tiểu học cô cái gì cũng không hiểu, đến bây giờ đã học cấp ba, thanh xuân cũng giống như một đầm nước đọng.

Chỉ đối với một người, đầm nước sinh ra gợn sóng.

Đó là bí mật của cô, và nó có thể bị chôn vùi mãi mãi, ẩn mình trong gió, cát và những vì sao cô đơn.

"Bây giờ chị không thể đưa nó cho em, chị muốn trả tiền cho Kiều Dược Dược." Hạ Thiên bác bỏ yêu cầu vô lý của Hạ Hạo Hiên.
"Bây giờ em muốn! Không thì trở về sẽ tố cáo chị!"

"Em trở về mách mẹ, vậy thì chị không đưa em về nhà."

"Hừ, không đưa thì không đưa."