Hạ Thiên với Mục Hách Lan và Trần Lâm cùng nhau đi bộ tới trường học.

Mục Hách Lan hỏi cô: "Sau này cậu dự tính làm như thế nào?"

"Buổi tối tớ phải về nhà. Ba mẹ có giận tớ nhưng chắc lúc này đã nguôi đi không ít rồi."

"Nếu hai người kia lại đánh cậu thì cậu có thể tới chung cư của bọn tớ ở."

"Cảm ơn cậu."

Trần Lâm xoa xoa cánh mũi mà nói: "Ai cần cậu ở đây giả vờ làm người tốt. Chung cư là của cậu hay gì mà có thể thay mọi người tự ý quyết định."

Hạ Thiên có thể nhìn ra Trần Lâm thật sự rất ghét cô. Vậy nên cô cũng không nói nhiều lời với cậu ta làm gì

Mục Hách Lan nói: "Tối hôm qua đã đồng ý cho cậu ấy ở lại rồi, bây giờ ở thêm một đêm cũng không có gì cả."

Lời nói đầy ý đồ của Trần Lâm vang lên: "Để cậu ấy ở lại thì những người con gái khác đang theo đuổi Từ Bất Châu chẳng phải sẽ làm loạn lên sao."


Mục Hách Lan nở nụ cười: "Mấy người theo đuổi cậu ta đúng là có thể làm ra đủ thứ chuyện. Mấy ngày nay tôi nhận được không ít trà sữa với bánh kẹo. Chắc họ định nịnh bợ, cung phụng tôi tới chết mất."


Hạ Thiên cúi đầu nhìn đôi giày chơi bóng màu trắng của mình. Cô giả bộ không có gì mà cố ý thăm dò: "Cậu ta thích kiểu người như Lương Gia Di sao?"

"Ý cậu muốn nói là loại người hoạt bát vui vẻ hả? Không... Không..."

Mục Hách Lan lắc đầu liên tục nói tiếp: "Cậu ta sợ nhất là những thứ ồn ào. Hơn nữa bọn họ còn chưa hẹn hò lần nào nên không tính là đã chia tay."

Thấy cô quan tâm cậu như vậy nhưng vẫn giả vờ không có gì khiến Trần Lâm hơi không thoải mái mà nói: "Cậu ấy thích người đẹp, dáng chuẩn, có mặt mà không có mồm là tốt nhất. Càng tốt hơn là đừng có làm phiền cậu ấy."
"Chính xác!" Mục Hách Lan vỗ vai cậu ta: "Quả nhiên cậu là người hiểu rõ Từ Bất Châu nhất. Ha ha."

Trần Lâm hừ lạnh một tiếng không nói gì.

Từ trước tới nay cậu ta chưa bao giờ cảm thấy một người vô tâm như Từ Bất Châu lại phiền phức như vậy.

Nhưng bây giờ... Cậu ta đột nhiên cảm thấy hơi không vui với cậu.

Hạ Thiên ủ rũ nói: "Làm sao một người con gái có thể không nói gì? Hai người ở cùng nhau không phải nên nói chuyện sao?"

"Chẳng qua do con người cậu ta có tính cảnh giác quá cao. Không phải ai cũng có thể khiến cậu ta buông lỏng." Mục Hách Lan cảm thán nói: "Cậu nhìn sách mà cậu ấy đọc xem. Những cái đó chúng ta nghe cũng chưa nghe qua. Cho nên... Còn không bằng giữ yên lặng với cậu ấy."

Hạ Thiên không hề đáp lại.

Cô nỗ lực vô cùng chỉ muốn có thể ở chung một thế giới với đối phương, xem những cuốn sách mà cậu giới thiệu. Thậm chí... Thậm chí còn ước có thể cùng người con trai này có chung giấc mộng.
Trước đó cô còn không thể xác định nổi tương lai phía trước của mình.

Hạ Thiên là cô gái không quá xinh đẹp. Nếu đem cô so với người luôn luôn diễm lệ, tự tin như Lương Gia Di thì... Thật sự kém xa.

Có lẽ bởi vì vậy nên ngay cả tên cô Từ Bất Châu cũng không nhớ nổi.

"Đúng rồi, đêm nay cậu bắt buộc phải về à?" Mục Hách Lan hỏi cô.

"Ừm."

"Vậy con mèo kia..."

"Tôi có thể gửi nhờ con mèo ở đó không?" Cô nhìn về phía Mục Hách Lan, dáng vẻ cầu xin nói: "Nếu các cậu không tiện cũng không sao. Tôi có thể đem nó đi."


Mục Hách Lan sờ sờ gáy: "Việc này tôi không tự ý quyết định được. Chung cư này là của Từ Bất Châu, chúng tôi cũng là mèo lưu lạc do cậu ấy nhận nuôi đây này."

Hạ Thiên bị cậu chọc cười.

Trần Lâm mở miệng phản bác: "Còn lâu Từ Bất Châu mới chịu nuôi mèo. Thời gian sinh hoạt hàng ngày của cậu ta vô cùng rối loạn. Cậu ta tự chăm mình còn chăm chưa nổi nói gì đến chuyện nuôi mèo."
Hạ Thiên thở dài: "Vậy buổi tối tôi sẽ đến đón Bà Sói."

Nếu thật sự không còn cách nào khác, cô cũng chỉ có thể thả Bà Sói đi. Hiện tại Hạ Thiên còn không gánh vác nổi bản thân sao có thể nuôi dưỡng thú cưng được nữa.

Mỗi người đều có số mệnh riêng của mình. Cô có, mèo cũng vậy.

...

Tiết hai vẫn còn chưa trôi qua thì mẹ của Hạ Thiên là Lâm Vận Hoa đã nổi giận đùng đùng đi tới trường học. Bà ta lôi Hạ Thiên từ lớp học ra bên ngoài sau đó chỉ thẳng mặt cô mà chửi ầm lên.

"Mày là cái thứ không có lương tâm. Mày hại bà mày thành ra như vậy mà còn chạy lung tung khiến em mày cũng phải nhập viện vì mày. Sao tao lại sinh ra thứ sói mắt trắng như mày cơ chứ."

Hạ Thiên thấy mẹ mình ở hành lang lớp học làm ầm tới như vậy khiến cho học sinh cả lớp cũng không học nổi. Ai cũng ngó đầu qua cửa sổ nhao nhao hóng chuyện của mình khiến cô cảm thấy rất mất mặt.
Cô xoay người muốn chạy đi lại bị Lâm Vận Hoa giữ chặt lại mắng nhiếc: "Mày còn dám chạy ư? Mày có thể chạy đi đâu? Mày chạy tới chân trời góc bể tao cũng lôi mày về!"

Lâm Vận Hoa túm lấy cô kéo đến góc tường rồi hung bạo mà đấm, mà đánh cô.

Lỗ tai Hạ Thiên ù đi, gương mặt đỏ bừng lên.


Mặc dù lúc Lâm Vận Hoa đánh cô so với Hạ Nhân thì nhẹ hơn nhiều. Mặc dù vậy nhưng Hạ Thiên vẫn cảm giác được sự xấu hổ cùng bất mãn của bản thân. Cô liếc nhìn một cái đã có thể thấy được xung quanh mình có vô số bạn học đang vây xem.

Không... Tuyệt đối không thể...

Đáy lòng cô dâng lên dũng khí to lớn khiến cô đẩy Lâm Vận Hoa ra một cách thô bạo.

Có lẽ trong nháy mắt chịu sự tác động to lớn khiến Lâm Vận Hoa bị cô đẩy lui về phía sau vài bước, suýt nữa té ngã.
Bà ta khó có thể tin mà nhìn Hạ Thiên đang đứng trước mắt mình. Bỗng nhiên người đàn bà có cảm giác như bà ta chưa bao giờ quen cô...

"Mày... Mày... Mày muốn làm phản à..."

"Con chưa hề làm bất cứ thứ gì sai trái." Hạ Thiên thở hổn hển, hai mắt cô tràn đầy oán giận nhìn đối phương mà nói: "Mẹ không thể đánh con!"

"Mày đẩy bà nội ngã tới mức gãy xương phải nhập viện còn không chịu nhận sai!" Bà ta quát lên.

"Trong nhà có lắp đặt camera để theo dõi Hạ Hạo Hiên có xem TV hay không mẹ quên rồi sao?" Hạ Thiên trầm giọng nói: "Quay lại kiểm tra camera đi, mẹ sẽ biết ai là người đẩy bà nội xuống. Mẹ coi lại chưa?"

Lâm Vận Hoa nhất thời không nói nên lời. Bà ta chỉ tin lời nói một phía của Hạ Hạo Thiên. Hơn nữa tối hôm qua Hạ Thiên không về nhà, nhất định là do cô áy náy mới vậy.