Khi tập chơi bóng, Hạ Thiên cố tình mặc chiếc áo dài tay màu trắng để che đi vết bầm trên cánh tay.

Đội trưởng Kiều Dược Dược vừa vỗ bóng vừa nói: "Cuối tuần này lớp chúng ta có trận thi đấu bóng rổ, mọi người cố gắng lên nhé! Cả nam và nữ đều phải thi đấu, nam thi hiệp một, nữ thi nửa tiếng giữa trận, sau đó nam lại thi hiệp hai, vì đây là thi đấu phối hợp nên trong khoảng thời gian này các bạn nữ phải nhanh chóng tập luyện nhé."

Ban đầu Hạ Thiên nghĩ rằng đó không phải là việc của cô, cô chỉ rèn luyện cơ thể thôi, không ngờ Kiều Dược Dược lại thêm tên cô vào đội bóng rổ nữ.

"Kiều Dược Dược, không được đâu, tớ mới tập luyện được vài hôm, sao có thể thi đấu được, tớ hoàn toàn không được."

"Số lượng thành viên đội nữ của lớp chúng ta vừa mới được gom đủ, thậm chí còn chẳng có người thay thế bổ sung, cậu nói cậu không thi được nữa đi."


"..."

Cô nàng vỗ vỗ bờ vai ủ rũ của Hạ Thiên rồi cười nói: "Đừng lo, huấn luyện viên bóng rổ của cậu được cả trường công nhận là top một, có gương mặt đẹp, kỹ thuật giỏi, ngón tay lại dài, ngày lành của cậu đang ở phía sau đấy."


"..."

Hạ Thiên khẽ đẩy cô nàng, kêu cô nàng là con gái thì đừng nói những lời bậy bạ vô nghĩa.

Quả thật, dưới sự huấn luyện của Từ Bất Châu, Hạ Thiên đã học xong cách dẫn bóng khi chạy và ném vào rổ, còn có thể ném trúng rổ hay không hoàn toàn phụ thuộc vào vận may, độ chính xác của cô không quá cao.

Nếu đã ngoài khả năng, cô đành phải chấp nhận nó một cách nghiêm túc.

Như thường lệ, khi tập chơi bóng cùng các thiếu niên, Từ Bất Châu sẽ đến tập với Hạ Thiên vài phút: "Hôm nay tớ sẽ dạy cậu cách lên rổ."

"Lên rổ á? Nhưng tớ không đủ cao mà."
"Thấp cũng không sao, chỉ cần cậu nâng bóng bằng lực ở cổ tay, động tác này còn dễ phát triển chiều cao nữa."

Nói xong, cậu làm mẫu một lần, cánh tay với những đường cơ rõ ràng dễ dàng ném bóng vào rổ: "Hãy dồn hết sức vào cổ tay rồi thử xem."

Hạ Thiên ném thử, kết quả cô còn chưa kịp nhảy lên thì bóng đã trượt khỏi tay cô và nảy đến trước mặt của Từ Bất Châu rồi suýt chút nữa đập vào chiếc mũi cao và thẳng của cậu.

"..."

"Ôi trời." Cô hoảng sợ.

May mà Từ Bất Châu nhanh tay nhanh mắt mà chặn bóng lại, cậu không vừa lòng và nói: "Cậu ném vào rổ hay ném vào tôi vậy?"

"Xin, rất xin lỗi cậu!" Hai má của Hạ Thiên đỏ bừng, cô không dám nhìn cậu.

Đúng lúc này, ở cửa phòng tập bóng có một nam sinh hét lớn: "Từ Bất Châu, có người tìm kìa."


Hạ Thiên quay đầu lại thì thấy Lương Gia Di đang đứng ở cửa vào nhìn Từ Bất Châu.
Cô ta đã thay bộ đồng phục học sinh rộng rãi ra và mặc một chiếc váy cổ điển màu be, kiểu tóc cũng được chăm chút kỹ lưỡng, cô ta để mái bằng với tóc xoăn sóng trông rất dễ thương và khá tự nhiên.

Dù là nữ sinh, Hạ Thiên cũng thấy rung động khi nhìn thấy dáng vẻ này của Lương Gia Di.

Cô ta thật sự rất xinh đẹp.

Thấy cô ta, các nam sinh trong sân bóng đều không nhịn được mà huýt sáo, biết cô ta đến tìm Từ Bất Châu, họ trêu đùa: "Làm lành làm lành, ha ha ha."

"Mấy ngày không gặp, cậu trở nên xinh đẹp hơn rồi."

Lương Gia Di nhìn Từ Bất Châu, mắt nai trong trẻo long lanh ánh nước: "Từ Bất Châu, cậu có thể ra đây một lúc không, tớ có vài lời muốn nói với cậu."

Từ Bất Châu ném quả bóng rổ đi, mặc áo khoác và đội mũ trùm đầu rồi đi ra ngoài theo cô ta.

Hạ Thiên ôm bóng, cảm thấy trống rỗng.
Không biết họ có thể làm lành hay không.


Hình như Từ Bất Châu rất mềm lòng với Lương Gia Di, lần cuối cùng đó cô ta đã nắm lấy góc áo của cậu và khóc... sau đó họ làm lành.

Nếu họ làm lành, cô sẽ không nhờ Từ Bất Châu dạy cô chơi bóng rổ nữa.

Hạ Thiên lấy đà và ném bóng vào rổ một cách thờ ơ, không ngờ lần này lại trúng.

Cô sững sờ, nhìn quả bóng lọt vào rổ một cách vững vàng rồi rơi xuống đất, nảy lên rồi lăn đến một góc vắng người, giống như trái tim của cô vậy.

Kiều Dược Dược đi ra ngoài điều tra tình hình rồi chạy vào kéo Hạ Thiên, họ vội vàng ra khỏi sân bóng rổ: "Đi theo tớ."

"Ơ?"

"Đến rồi."