Trên đường đến sân bóng rổ, Kiều Dược Dược sắp bị Hạ Thiên chọc cho tức chết, cô ấy túm cổ áo cô, kêu gào thảm thiết: "A a, người ta đã chủ động mở miệng hỏi, cậu cậu cậu ..., cậu còn cự tuyệt, tớ thực sự tin cậu xứng đáng ở một mình!"

Hạ Thiên cầm chai nước khoáng uống còn một nửa, lo lắng nói: "Làm sao tớ biết cậu ấy không phải là đang thử tớ chứ? Nếu tớ nói có, cậu ấy sẽ lập tức cắt đứt quan hệ thầy trò giữa tớ, và bọn tớ thậm chí sẽ không là bạn bè."

"Người như Từ Bất Châu, nếu không để ý, cậu ta cũng sẽ không hỏi cậu! Cậu thích cậu ta như vậy, sao lại không nói cho cậu ta biết một chút nào!"

"Tớ chính là không hiểu biết về cậu ấy a."

Thích là một tầng bộ lọc đẹp đẽ đến cỡ nào.

Trong mắt Hạ Thiên, Từ Bất Châu như được bao phủ bởi một bộ lọc đẹp đẽ, và tất cả những gì cô có thể nhìn thấy đều là những phẩm chất tuyệt vời của cậu ấy...


Có lẽ Hạ Thiên là người trên thế giới này ít hiểu cậu nhất.

"Tớ trông rất khó coi." Hạ Thiên thở dài: "So với những cô gái theo đuổi cậu ấy còn tệ hơn nhiều, cậu ấy không thể có gì với tớ, nếu bị phát hiện, chúng tớ không thể làm bạn được."


Mong muốn khiêm tốn duy nhất của cô là được làm bạn, cố vấn và học việc với Từ Bất Châu...

Với danh nghĩa này, cô vẫn có thể đứng bên cạnh cậu, cùng nói với cậu vài câu, pha trò.

.....

Trong phòng tập thể dục, Từ Bất Châu đi tới ghế nghỉ uống nước một mình sau khi luyện tập với một vài bạn học.

Hạ Thiên đứng dưới cái rổ trống, luyện tập ném rổ, đợi cậu đến để dạy cô một vài kỹ năng bóng rổ như mọi khi.

Từ Bất Châu là một giáo viên rất có trách nhiệm, cậu thường sẽ đến hướng dẫn cô vài phút mỗi ngày, chỉ vài phút thôi, và để cô tự luyện tập sau khi dạy, trong khi cậu ấy chơi với một vài cậu bé.
Hạ Thiên trân trọng những phút giây này.

Nhưng Từ Bất Châu hôm nay cũng không chủ động tới, cậu ngồi ở ghế nghỉ, tựa hồ đang chờ cô gọi.

Hạ Thiên ném một quả bóng vào rổ thậm chí không chạm vào ván sau, nhặt quả bóng rổ rơi trên mặt đất và đi về phía Từ Bất Châu, không ngờ Trần Lâm lại chủ động tìm cô, nói: "Quả bóng cậu vừa cầm chưa đúng tư thế, lực bị bung ra, rơi ra không chạm được vào vành."


"Vậy à..."

Trần Lâm cầm lấy quả bóng rổ trong tay Hạ Thiên, dẫn cô đến gần rổ, làm một tư thế ném bóng tiêu chuẩn: "Làm như vậy, dùng lực ở cổ tay, đồng thời hơi khuỵu gối, dùng sức bật nhảy..."

Hạ Thiên không ngờ rằng Trần Lâm, người luôn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, lại nhiệt tình và chủ động dạy kỹ thuật cho cô như vậy.

Cô lễ phép gật đầu, nghiêm túc học tập.
Trần Lâm dạy cô mười mấy phút, Hạ Thiên rốt cuộc cũng ném trúng bóng vào rổ.

Trần Lâm thật cao hứng, giơ tay đập tay với cô: "Tuyệt lắm! Lợi hại!"

Có thể thực hiện một phát trúng tất nhiên là điều rất phấn khích, đặc biệt là đối với một người mới bắt đầu như Hạ Thiên,

cô vui vẻ đập tay với Trần Lâm: "Tớ sẽ cố gắng!"

"Vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Tiếp tục tập luyện."

"Ừ."

Từ Bất Châu ngồi ở trên ghế nghỉ, một tay chống lên trên ghế, đầu gối mở rộng, trong trong con ngươi đen nhánh kích động mạch nước ngầm.