Người được nhắc đến trong chuyện nghe thấy điều không tốt đẹp gì về mình sẽ có phản ứng như thế nào?

Giờ phút này, bầu không khí ngập tràn sự xấu hổ.

Đối mặt với người đàn ông trước mặt, Thương Ngôn trầm mặc chớp mắt, ngữ điệu cứng ngắc: “Sắp phải quay rồi, chúng ta nên dành thời gian xem lại kịch bản thì hơn.”

Trong lòng cô thở dài một tiếng, lâu lâu mới thị phi một lần vậy mà đen đủi đụng trúng người ta. Vẫn nên nhanh trí chuyển đề tài nói chuyện.

Nhưng dường như Trình Cận không có ý buông tha cô. Anh ta khoanh hai tay trước ngực, mắt phượng híp híp vài lần lộ rõ vẻ lười biếng.

“Tôi cảm thấy chủ đề vừa rồi khá thú vị, chúng ta vẫn nên nói rõ vấn đề. Nếu Thương tiểu thư đã có thành kiến lớn với tôi như thế thì khả năng hợp tác sẽ không thuận lợi.”

“Cái kia … là tôi sai rồi.” Thương Ngôn không muốn tiếp diễn đề tài này, chủ động thừa nhận sai lầm, “Tôi không nên sau lưng cậu nói bậy.”

Ngữ khí của cô thành khẩn, biểu cảm chân thành tha thiết nói xong liền quay mặt đi tựa như áy náy ngay cả nhìn anh ta cũng không dám.

Trình Cận chợt nhíu mày, không nói gì.

Qua vài giây, anh ta nghe thấy cô làu bàu một câu với tiểu trợ lý bên cạnh, “Lần sau đừng nói xấu người khác, chúng ta nên nhìn anh ta bằng góc độ tích cực.”

Giọng nói cô nho nhỏ, ngập tràn sự yếu ớt lọt vào lỗ tai Trình Cận không sót chữ nào.

“Ồ!” Trình Cận bị cô chọc cười, cầm kịch bản, chân dài sải bước, cúi đầu nhìn Thương Ngôn, “Chúng ta khớp lời thoại đi.”


Thương Ngôn gật đầu, ngượng ngùng.

Cũng may anh ta nghiêm túc khiến cô quên đi chuyện xấu hổ vừa rồi. Thương Ngôn cố gắng phối hợp với Trình Cẩn để sớm hoàn thành công việc. Sau đó trở về khách sạn gọi điện cho Tần Mục.

“Doãn tổng, anh có tin vào giấc mơ không?”

Thương Ngôn nhìn dòng chữ trong kịch bản đọc ra, nhập tâm vào nhân vật, so với giọng nói bình thường thì không giống nhau.

“Tuy rằng chuyện tôi nói có chút mạo muội nhưng tôi muốn hỏi ngài một câu. Có phải gần đây ngài luôn mơ thấy một giấc mơ, trong giấc mơ đó có tôi phải không?”

Bộ phim《 Nhất Mộng Sinh Tình 》sau khi sửa đổi biến thành thể loại tình yêu lãng mạn hư ảo. Nữ chính An Khả Khả là nhân viên nhỏ trong tập đoàn Thịnh Huy ngoài ý muốn môi chạm môi với nam chính Doãn Hạo.

Từ đó về sau, mỗi đêm nằm ngủ cô ấy thường xuyên mơ thấy Doãn Hạo. Giấc mơ này nối tiếp giấc mơ kia như cảnh phim dài nhiều phần.

Ở trong mơ, cô ấy hẹn hò cùng Doãn Hạo, thậm chí còn muốn mau chóng kết hôn với anh ta. Mà giấc mơ quá chân thực khiến cô ấy hoài nghi không biết đâu là hiện thực đâu là giấc mơ. Cuối cùng, không nhẫn nhịn nổi mà hỏi Doãn Hạo nghi vấn từ tận đáy lòng.

Thương Ngôn ngẩng đầu nhìn Trình Cận chờ anh ta đọc thoại.

Sắc mặt Trình Cận do dự, lông mày nhíu lại lạnh lùng y hệt hình tượng nhân vật Doãn Hạo.

Lúc này, Doãn Hạo đang bị cảnh trong mơ quấy nhiễu nên đối mặt với ánh mắt ngây ngốc của nữ chính biểu hiện phức tạp khó mở lời.

Thương Ngôn không khỏi bất ngờ, cô không nghĩ tới Trình Cận nhìn cà lơ phất phơ không đáng tin vậy mà bảo diễn tập liền biểu hiện xuất sắc nội tâm nhân vật.

Cô nghiêm túc nhìn anh ta, bắt đầu chờ mong biểu cảm tiếp theo.

“Tôi với Bạch Chỉ không có quan hệ thân thiết, khi đó cô ấy bị trẹo chân nên tôi mới giúp đỡ dìu cô ấy. Không ngờ cảnh này bị đám phóng viên chụp lại.”

Năm năm trước, anh ta từng lên hot search cùng diễn viên Bạch Chỉ với tiêu đề: Phim giả tình thật, Trình Cận Bạch Chỉ có cử chỉ thân mật.

Thương Ngôn không hiểu cái gì, “Hả” một tiếng.

“Tôi với Chu Thấm càng không có quan hệ gì, tôi cùng đoàn làm phim đi ăn khuya vậy mà đám phóng viên chỉ chụp mình tôi và cô ấy.”

Đợt hè vừa rồi, Weibo lại rộ lên hot search: Phú nhị đại Trình Cận đêm khuya ăn tối với nữ diễn viên Chu Thấm.

Thương Ngôn đầu óc mờ mịt, thắc mắc nhìn anh ta. Thấy Trình Cận tiếp tục nói chuyện không đâu thì chặn lời lại: “Chúng ta đang khớp kịch bản mà cậu nói gì vậy?”

Trình Cận nhìn cô, thu lại vẻ cà lơ phất phơ ngày thường, bộ dạng vài phần nghiêm túc.

“Tôi thấy cô hiểu lầm tôi rất nhiều nên muốn giải thích rõ ràng. Không phải cô luôn có thành kiến với tôi à? Cho rằng tôi vào giới giải trí để chơi đùa, hiểu lầm như thế làm sao có thể đóng phim với nhau.”

Cậu ta thở dài một hơi, “Nếu trong đầu cô luôn ghét bỏ tôi dẫn đến hai người chúng ta bất hòa. Đám phóng viên chụp lại được thì ảnh hưởng ít nhiều đến bộ phim. Bản thân cô là nữ chính của bộ phim hẳn là không muốn vậy đi?”

Thương Ngôn: “…”

“Được rồi, tôi tin tưởng anh không phải loại người mà dân mạng nói.”


“Nói dối, cô không tin tưởng.”

Nhìn thế nào cũng thấy hai người giống như trẻ con cãi nhau, Thương Ngôn không chịu nổi nữa mà nhẫn nhịn khẳng định: “Tôi tin tưởng anh.”

Thấy anh ta lắc đầu, cô cố tỏ ra bản mặt chân thành, “Anh phải tin lời tôi, tôi thật sự tin tưởng anh cho nên chúng ta cố gắng cùng nhau hoàn thành vai diễn.”

“Vậy cô chứng minh cho tôi xem.”

Trình Cận lấy điện thoại ra, mở app Wechat, “Trước tiên add Wechat tôi đã nếu tôi phát hiện cô cho tôi vào danh sách đen thì cô đối với tôi chính là rất có thành kiến.”

Được rồi, thêm thì thêm, tối về cô sẽ không cho anh ta vào danh sách bạn thân là xong. Anh ta sẽ không thể xem được gì, bởi cô đã cài hết mọi thứ chỉ có bạn thân mới được xem.

Trình Cận nhìn màn hình hiện thị kết bạn thành công, đôi mắt đào hoa ngả ngớn mang theo ý cười, “Để củng cố niềm tin thì cô cho tôi vào danh sách bạn thân đi.”

Con mẹ nó!

Trình Cận giằng co nửa ngày với cô, sau khi xác nhận chắc chắn Thương Ngôn đã hoàn thành yêu cầu thì đạo diễn lại nói chuẩn bị quay.

Nội tâm Thương Ngôn tuyệt vọng.

Anh ta và cô còn chưa tập được tý lời thoại nào, lại còn là lần đầu tiên hợp tác khẳng định sẽ NG nhiều đây.

Đạo diễn hô một tiếng “Action!”, mọi nhân viên ai cũng vào đúng cương vị mình.

Làm cho cô bất ngờ ngoài ý muốn là biểu hiện khi quay chính thức của Trình Cận khá tốt.

Mà cứ tiến độ này, rất nhanh được tan ca sớm. Không sai biệt lắm khoảng tám giờ tối liền quay xong mấy cảnh ngày hôm nay.

Vậy là có thể về gọi điện với thầy Tần.

Ấy vậy mà khi kết thúc công việc, Trình Cận lại cầm loa nói với cả đoàn phim: “Mọi người hôm nay vất vả rồi, tôi mời mọi người đi ăn khuya.”

Nghe vậy, ai nấy đều kích động, ngày đầu tiên làm việc đã được bao ăn, nam chính thật hào phóng.

Thương Ngôn lấy lý do bản thân đang trong quá trình ăn uống điều độ mà từ chối. Trình Cận lại bày ra vẻ mặt không tin, bộ dáng đáng thương, “Lần đầu tiên tôi mời khách mà, xin cô cho tôi chút mặt mũi.”

Đạo diễn Trương cũng đến khuyên cô, “Đúng vậy, vừa vặn Tiểu Ngôn tiếp xúc nhiều hơn với Trình Cận để quá trình quay phim thuận lợi.”

Thương Ngôn không còn cách nào đành phải đi cùng mọi người. Bọn họ cùng nhau đến một cửa hàng lẩu, ăn xong đã hơn mười một giờ. Thương Ngôn không chịu nổi bản thân ám đầy mùi lẩu vừa về đến phòng liền chạy vào phòng tắm.

Xong xuôi, cô nằm ngồi giường nhìn di động cầm trong tay. Muốn gọi cho Tần Mục mà lại sợ anh ngủ. Do dự một hồi, cô vẫn nhắn cho anh một tin rồi mới đi sấy tóc.

Sấy được hai ba phút, chuông điện thoại vang lên, màn hình hiển thị là cuộc gọi video đến từ Tần Mục.

Không nghĩ nhiều, cô trực tiếp nhận. Trong màn hình, Tần Mục mặc bộ đồ ở nhà thoạt nhìn lười biếng quyến rũ.

Thương Ngôn vui vẻ nói, “Thầy Tần, em còn tưởng anh đã ngủ.”


Đợi vài giây thấy anh không nói chuyện, sắc mặt lạ thường, cô lập tức hỏi: “Sao vậy? Anh không thoải mái chỗ nào à?”

Tần Mục ho một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, giọng nói mất tự nhiên: “Áo của em.”

Hả? Thương Ngôn nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống, phút chốc liền bừng tỉnh. Khi nãy tắm xong, cô không có mặc nội y trực tiếp mặc luôn váy ngủ tơ tằm.

Mà hiện tại tóc cô còn chút nước sót lại, nhỏ giọt xuống váy ngủ ướt hẳn một mảng. Dù có vải che nhưng vẫn giống như không có.

“Anh, anh chờ một chút.” Mặt cô đỏ bừng, ôm lấy một cái gối che đi, lắp bắp mở lời: “Thầy Tần, giờ ổn rồi.”

Lúc này, Tần Mục mới nhìn lại màn hình, ho khan vài tiếng: “Em mới kết thúc công việc?”

“Không phải” Thương Ngôn lắc đầu, thành thật trả lời.

“Hơn tám giờ em đã quay xong rồi nhưng Trình Cận đột nhiên nói muốn mời mọi người đi ăn lẩu. Em nói không đi, cậu ta lại bảo em không thiện ý nên em đành phải đi.”

Nói xong, cô duỗi tay sờ sờ mặt, “Tối nay em ăn không ít thịt, mặt có phải đang sưng lên không? Aida, em phải tìm cách khống chế cái miệng mình bằng không sẽ béo chết mất.”

Cô bĩu môi, bộ dạng buồn rầu mang lại cảm giác thiếu nữ hờn dỗi vô cùng đáng yêu.

Tần Mục không nhịn được nhớ lại cảnh tượng ban nãy, da thịt Thương Ngôn trắng ngần cùng với váy dây tơ tằm hai mảnh kích thích thị giác khiến yết hầu anh khô nóng.

Không được nghĩ nhiều, anh tự nói với bản thân.

“Hôm nay em quay phim có thuận lợi không?” Tần Mục cố gắng chuyển đổi đề tài, xóa tan ý nghĩ đen tối vừa rồi.

“Đương nhiên là có, anh biết không. Em vốn tưởng Trình Cận chỉ là tên phú nhị đại bất cần không ngờ kỹ thuật của cậu ta không tệ.”

Nghĩ nghĩ gì đó cô lại nói thêm, “Mà em cảm thấy cậu ta rất kỳ quái, muốn kết bạn Wechat với em để chứng minh em không có thành kiến với cậu ta.”

Khi nói Thương Ngôn mày hơi nhíu lại, Tần Mục chú ý kỹ càng “Hửm?” một tiếng giống như câu hỏi.

“Trình Cận vừa gửi cho em một tin nhắn nói cậu ta không hiểu tiếng địa phương trong lời thoại. Bảo em mai tới sớm thảo luận lại lời thoại.”

Tần Mục nghe vậy ánh mắt hơi nheo lại, giọng nói dường như lạnh hơn, “Anh không nghĩ đến chuyện cậu ta lại thiếu chuyên nghiệp đến vậy.”