Nhân lúc nghỉ ngơi trước khi chuyển sang cảnh quay khác, Thương Ngôn mở tài khoản Weibo bí mật ‘Sớm ngày tranh thủ ngủ cùng ông xã Tần Mục’ của mình ra. Rồi vui vẻ đăng tải một dòng trạng thái biểu đạt nội tâm sung sướng cực hạn hiện tại: Cùng nam thần kết bạn Wechat là một cảm giác thật vi diệu!!!

Thương Ngôn ngắm nhìn bài đăng này một hồi, mới tiếp tục cảnh quay mới, rất may mắn các cảnh quay về sau dù không có sự xuất hiện của Tần Mục cô vẫn hoàn thành thuận lợi. Khoảng chừng nửa tiếng là công việc kết thúc, đạo diễn Trần lúc này có vẻ đang cao hứng khi nói chuyện với nhân viên đều lộ ra nét cười nhàn nhạt.

Sau khi được trợ lý đưa về khách sạn, thay áo ngủ xong Thương Ngôn rất tự giác mà đi tới cân điện tử đo cân nặng của mình.

“45,3 cân! Chị vẫn giữ được cân nặng không có tăng lên.” Tiểu Nhã lấy ra di động, chụp lại con số hiện lên rồi gửi cho người đại diện Chu Sổ.

Thương Ngôn thuộc tạng người dễ tăng cân, chỉ cần ăn nhiều hơn lượng thức ăn bình thường lập tức cân nặng của cô sẽ thay đổi. Đã từng có khoảng thời gian cô không nhận lịch trình, ở nhà nghỉ ngơi sau đó ăn uống thả phanh không để ý cuối cùng khi lên cân điện tử đo, số cân lên hẳn 56. Đã vậy ngay lúc cân nặng leo thang cô còn bị người qua đường chụp trộm đăng lên Internet, bị một nhóm dân mạng lấy ảnh này ra chế giễu.

Khi đó cô đều không thèm để ý mấy lời đâm chọc của bọn họ, so mấy lời chửi rủa độc ác thì việc chế giễu này cũng chẳng sao cả. Chẳng qua người đại diện Chu Sổ lại rất tức giận, anh ấy yêu cầu trợ lý Tiểu Nhã theo dõi sát sao cân nặng của cô, nếu cân nặng vượt quá 50 cân sẽ phạt tiền.

Phương pháp này thực sự hiệu quả với cô lúc đó vì hai năm trước, Thương Ngôn mới mua một căn hộ ở trung tâm thành phố B cho nên gần như đã tiêu toàn bộ tiền lương của mình. Nếu bị trừ tiền thì cô không còn cách nào mà phải ra đường làm ăn xin.

Từ đó trở về sau truyền thống kiểm tra cân nặng vào mỗi thứ hai được duy trì đến nay.

Tuy rằng so với hai năm trước, giá trị con người cô nâng lên không ít, số tiền cô kiếm cũng tích góp được nhiều. Việc phạt tiền nếu tăng cân đã không còn uy hiếp được cô, nhưng cô chính là không chịu nổi chuyện ngày nào Chu Sổ cũng lải nhải bên tai cô về chỉ số cân nặng.


“Ngôn Ngôn em phải nhớ rằng, hôm nay em tăng cân nó sẽ khiến cho ngày mai em tiếp tục tăng cân rồi đến ngày kia ngày kìa. Chỉ cần một tháng thôi em sẽ đạt 60 cân rất nhanh! Đến lúc ấy em có thể diễn nổi vai nữ chính không? Các nhãn hàng tìm người đại diện chắc chắn sẽ không ai thèm mời em. Vòng giải trí rất tàn nhẫn đợi tới khi em giảm cân thì lúc đó chẳng ai còn nhớ em là ai nữa rồi.”

Lời nói đó của Chu Sổ luôn khắc sâu trong tâm trí cô.

Di động ‘Đinh’ một tiếng, Tiểu Nhã mở Wechat ra phấn khích nói với Thương Ngôn: “Chu ca rất hài lòng với cân nặng của chị, anh ấy nói em giám sát rất tốt sẽ tăng lương cho em vào tháng tới!”

Thương Ngôn: “…”

Cũng không còn sớm Tiểu Nhã xin phép cô đi về, Thương Ngôn liền ưng thuận một mình trong phòng tập thoại chuẩn bị cho buổi quay ngày mai. Một lúc sau, điện thoại cô nhấp nháy thông báo.

Mở khóa xong liền thấy người gửi là Cố Tinh Hà.

Cô và Cố Tinh Hà quay cùng nhau đóng một bộ phim, tiếp xúc một khoảng thời gian cô cảm thấy tính cách cậu ta rất hợp. Cho nên dù sau này bộ phim đóng máy, bọn họ vẫn thường xuyên rủ nhau đi ăn cơm mua sắm.

Cứ thế cậu ta trở thành một trong những bạn thân khác phái trong giới giải trí của cô.

Cố Tinh Hà: Nghe nói chị đã thành công quyến rũ được ông xã của mình?

Bản thân cô không hiểu cậu ta đang nhắn cái gì, nhanh chóng gửi một dấu hỏi chấm cho cậu ta. Rất nhanh cậu ta liền nhắn lại.

Cố Tinh Hà: Chẳng phải chị đã kết bạn Wechat với Tần Mục rồi à? Chị đang ngày càng đến gần với nam thần của chị rồi lại còn. Chị gái nhỏ cố lên, em sẽ ủng hộ chị hết mình.

Da đầu Thương Ngôn căng lên, vội vàng gửi tin nhắn lại cho cậu ta: Chúa ơi! Làm sao cậu biết được?!

Cố Hà Tinh: Lần cuối cùng em và chị đi ăn cơm với nhau, lúc đó chị đang vào tài khoản Weibo bí mật. Em vô ý nhìn qua, rồi nhớ luôn tên tài khoản đó. Từ lúc ấy em liền lấy tài khoản bí mật của mình theo dõi tài khoản đó của chị.

Cố Hà Tinh: Không nghĩ tới sẽ phát hiện ra chị ngày nào cũng gọi Tần Mục một tiếng ông xã, hai tiếng ông xã. Khi ấy em chỉ biết im lặng ngồi nhìn bình luận của chị qua màn hình điện thoại.

Thương Ngôn không còn lời nào để biện minh, gửi cho cậu ta vài cái icon tuyệt vọng.

Giờ đây cô không thể hiểu nổi vì sao công ty vẫn luôn tuyên truyền Cố Tinh Hà là một người dịu dàng ấm áp, thành thục trầm ổn. Mấu chốt là người hâm mộ của cậu ta mù quáng tin đó là sự thật.

Cậu ta căn bản không phải như thế, Thương Ngôn mệt mỏi thở dài. Nghĩ ngợi một hồi rồi gửi một phong bao lì xì qua Wechat cho cậu ta, ghi rõ ba chữ: Phí bịt miệng!

Cố Hà Tinh vui vẻ nhắn lại: Cảm ơn chị đại.


Cô thấy thật mất mặt, Weibo bí mật bị người quen phát hiện giống như áo vạch ra cho mọi người xem. Quan trọng hơn là ở tài khoản này cô còn bày ra bộ mặt háo sắc, mất hết liêm sỉ.

Vùi đầu trong gối vài phút, chấn an lại tinh thần Thương Ngôn vội vàng mở Weibo ra kiểm tra từng người theo dõi một. Người hâm mộ ở tài khoản này của cô không nhiều, chỉ hơn một trăm người cho nên chưa đến một phút ánh mắt cô dừng lại ở một tài khoản có cái tên kỳ quái ‘Cố Hà Tinh hôm nay có đẹp trai hơn không?’. Giới thiệu vắn tắt được ghi là: Cố Hà Tinh ngày càng soái.

Đợt trước cô còn tưởng đây là tài khoản của một fan não tàn nào đó của cậu ta. Không ngờ đây lại là tài khoản phụ của Cố Hà Tinh. Để trả thù cậu ta, cô không ngần ngại mà theo dõi lại tài khoản này.

Trải qua mười ngày nhập đoàn, Thương Ngôn đã làm quen được với rất nhiều nhân viên trong đoàn. Trong lúc được nghỉ ngơi, Quý Tiêu Tiêu thường cúi đầu xem di động hoặc là chợp mắt, Tần Mục thì thường ngồi đọc kịch bản.

Còn cô đã triệu tập hai người trong đoàn, tụ tập một chỗ đánh bài.

“Vênh K! Đôi Át, còn ai muốn đi được không nào?” Cô bé phụ trách đạo cụ vui vẻ nói, trong tay còn cầm đúng một quân bài.

Thương Ngôn nét mặt buồn bã lắc đầu.

“Hết bài!” Cô bé ném nốt con bài cuối cùng xuống, xoa xoa hai tay nhìn hai người xung quanh, phấn khích nhắc nhở: “Chị Thương, chị phải đưa cho chúng em ba trăm nghìn nhân dân tệ rồi.”

“Ván này bài xấu, ván tới chị chắc chắn sẽ thắng. Mấy đứa cứ đợi đấy.” Nói xong, Thương Ngôn cầm lấy di động, gửi tiền nợ cho bọn họ qua Wechat. 20 phút sau, cô vẫn tiếp tục thua hơn chục ván.

Trong lúc mọi người đang chia bài, Tiểu Nhã chạy tới bên cạnh cô nói rằng bối cảnh đã sắp xếp xong cô phải đi quay ngay. Thương Ngôn bất đắc dĩ đứng dậy, chậm chạp nói: “Tiểu Nhã, em ngồi đây chơi giúp chị ván này đi. Chị quay xong sẽ quay lại đây chơi tiếp.”

Tiểu Nhã lắc đầu, “Không được đâu, lát nữa anh Chu sẽ gọi điện tới. Em phải tiếp điện thoại của anh ấy, không thể chơi.”

Mười lá bài lần này của Thương Ngôn khá đẹp, tiếc rằng cô lại không thể chơi. Đúng lúc này Tần Mục gấp quyển kịch bản lại, cất lời: “Để tôi thay chỗ em.”

Ban nãy Thương Ngôn đánh bài, anh mặc dù ở một bên đọc sách, nhưng vẫn nghe thấy giọng nói chuyện đứt quãng của cô. Mà nghe được nhiều nhất , chính là:

“Tôi lại thua rồi, thật thương tâm.”

“Nếu ván này tôi được ra quân trước thì chắc chắn thắng.”

“Hôm nay là một ngày đen đủi của tôi.”

Cho nên ban nãy ngồi đọc sách, trong lòng anh vẫn luôn luôn nghi hoặc: Vì sao kỹ thuật đánh bài của cô tệ như vậy, còn có thể vui vẻ đánh mấy chục ván liên tiếp?

Mà Thương Ngôn nghe anh nói như vậy, trong lòng đoán rằng có thể anh đọc sách mệt mỏi muốn tưởng thả lỏng tâm tình một chút liền vui vẻ gật đầu đồng ý, “Vâng.” Nói xong, cô đem bài cầm trên tay đưa cho anh nói rằng: “Thầy Tần, thầy cứ đánh đi nếu thua thì tính cho tôi.”


Tần Mục: “…” Mi tâm anh nhíu lại, đáy lòng tự hỏi: Từ khi nào hình tượng của anh đối với cô lại là người không có tiền vậy?

Lâm Tín đang xử lý một số việc vặt vãnh vô tình nhìn thấy Tần Mục cùng hai cái cô gái trẻ tuổi đánh bài, bản thân liền trấn động. Nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình không đi nhầm chỗ, cũng không có hoa mắt! Thế giới thay đổi thật rồi, ảnh đế Tần Mục mà cậu ta biết không còn là ảnh đế Tần Mục nữa.

Cảnh quay lần này của Thương Ngôn rất đơn giản, Tần Mạn Yên được Chu Viễn Phi của chính phủ Uông Ngụy coi trọng. Khi đó Phương Minh Tân đã xuất ngoại được một thời gian, giờ chỉ còn mình nàng ở nơi phồn hoa náo nhiệt không nơi nương tựa. Do dự một hồi lâu, cô cuối cùng cũng đáp ứng Chu Viễn Phi, trở thành tình nhân được hắn bao dưỡng.

Người thủ vai Chu Viễn Phi là thầy Diễn Cốt, người từng đóng vai ba của cô trong phim 《 Miền Nam Mộng Cũ 》 cho nên không cần phải làm quen nhiều đã tìm được cảm giác. Cô và thầy ấy cùng nhau người tung kẻ hứng hoàn thành cảnh quay.

Hơn ba mươi phút sau, Thương Ngôn trở lại chỗ nghỉ ngơi. Phát hiện ra hai cô bé kia đã rời đi làm việc của bản thân, chỉ còn lại có Tần Mục cùng Lâm Tín.

Tần Mục dường như đang nghe Lâm Tín báo cáo lịch trình. Khi thấy cô đến, anh ra hiệu cho Lâm Tín ngừng lại, quay sang nhìn cô mở lời: “Tiền em thua tôi đã giúp em đòi lại rồi.” Nói xong, anh nhìn về phía Lâm Tín ra hiệu cho cậu ta tiếp tục nói.

Thương Ngôn kinh ngạc nhìn anh, không nghĩ tới trình độ đánh bài của anh lại giỏi như thế. Cô mở ra di động ra đã thấy thông báo chuyển tiền đến từ hai cô bé kia, hơn nữa còn kèm theo lời nhắn:

“Không nghĩ tới nam thần lại đánh bài giỏi như vậy. Nhưng mà cuộc đời này có thế đánh bài cùng anh ấy đừng nói là mất ba trăm nghìn, mất ba triệu em cũng nguyện ý.”

“Chị Thương, em phát hiện ra ảnh đế Tần có thể đoán được em đang cầm lá bài nào nhờ đống bài thừa kia. Trí nhớ của anh ấy thật tốt, không hổ là học bá của vòng giải trí.”

Thật ra anh không chỉ là học bá của vòng giải trí, ai cũng biết rằng anh là sinh viên chính quy số một của khoa Toán học của trường trọng điểm thành phố. Sau này có cơ duyên tham gia bộ phim điện ảnh《 Thiên Thu 》cũng từ đây anh chính thức bước vào giới giải trí, trở nên nổi tiếng.

Quả nhiên là học bá dù ở lĩnh vực nào cũng giỏi. Thương Ngôn nhịn không được giơ ngón tay cái lên với anh, chân thành tán thưởng: “Thầy Tần! Anh giỏi quá.” Nói xong tay cầm di động của cô thoăn thoắt nhấn gì đó.

Chỉ chốc lát thôi, di động Tần Mục vang lên vào tiếng. Anh mở ra thì thấy Thương Ngôn gửi cho anh hai cái hồng bao, một cái là 200 tệ và cái còn lại là 51 tệ, cô ghi thêm vài chữ: Chia tiền thắng lợi cho anh!