Nhóm nhân viên bàn tàn đều là mấy cô gái nhỏ ở độ tuổi đôi mươi, mới bước vào ngành công nghiệp giải trí. Lần đầu nhìn thấy nghệ sĩ tuyến một nổi tiếng như Tần Mục không tránh khỏi phấn khích.

Mặc dù nhớ rõ quy tắc nghiêm cấm làm ồn trong phim trường nhưng họ vẫn không kìm nổi sự vui vẻ mà cất cao giọng nói bởi vậy mà những lời trò chuyện của họ vừa vặn lọt vào lỗ tai Thương Ngôn.

“Thiến Thiến, mình nghĩ cậu không nhìn lầm đâu. Tuy rằng anh ấy đeo khẩu trang nhưng chiều cao 1m87 đấy khẳng định là Ảnh đế Tần!”

“Kích động quá! Mình là fans của Tần Mục bảy tám năm nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy ở cự ly gần như vậy. Mình có nên chạy ra xin chữ ký không nhỉ?”

Một cô gái trong đó nghi hoặc hỏi, “Mình cũng là fans của Tần Mục, theo dõi trên Weibo lịch trình của anh ấy nhưng không có thấy anh ấy có lịch trình gì ở đây. Không biết Ảnh đế Tần đến đoàn phim chúng ta làm gì nhỉ?”

Trong lòng Thương Ngôn cũng gật đầu phụ họa theo.

Tần Mục đến trường quay làm gì?

Bộ phim mới mà anh đầu tư sắp bấm máy hẳn là đang trong giai đoạn bận rộn. Cô còn cho rằng sáng nay anh sẽ trở về thành phố B, ai ngờ lại có thời gian đến đây.

Thương Ngôn tò mò đi đến, mấy cô gái nhỏ thấy cô liền đồng thanh gọi một tiếng “Thương tỷ” sau đó tự giác lui sang một bên.

Dù trong lòng Thương Ngôn còn nhiều nghi ngờ tuy nhiên cô không dám biểu hiện thân mật với anh vì trong trường quay có không ít người nhìn. Cô mỉm cười, khách khí nói: “Thầy Tần, sao anh lại đến đây?”


Tần Mục nhìn cô, dáng vẻ xa cách mà lại mang theo vài phần gần gũi: “Ngày trước tôi từng hợp tác với đạo diễn Trương, hôm nay có thời gian đi ngang qua đây nên tiện thể rẽ vào thăm ban.”

“Là vậy … sao?” Thương Ngôn nhíu mày, không hề tin tưởng lời anh nói.

Theo như cô biết, mấy năm gần đây đạo diễn Trương mới bắt đầu quay phim truyền hình hơn nữa đều là phim thần tượng. Còn Tần Mục liên tiếp nhận về không ít tác phẩm điện ảnh. Hai người họ sao có thể từng hợp tác với nhau?

Thấy cô bày ra vẻ mặt không tin, Tần Mục kiên nhẫn giải thích: “Ngày trước, khi tôi quay bộ phim《 Bầu Trời Đầy Sao 》đạo diễn Trương khi ấy làm phó đạo diễn trong đoàn.”

Quần chúng vây quanh nghe xong, ồn ào gật đầu tán thưởng, quả nhiên Ảnh đế Tần là người coi trọng tình xưa nghĩa cũ.

Mà Thương Ngôn nghe câu trả lời của anh chỉ cảm thấy đây là cái lý do anh tùy tiện nói ra.

Một đoàn phim ngoại trừ đạo diễn thì còn có hai đến ba phó đạo diễn. Những người này chủ yếu phụ trách hướng dẫn các diễn viên thủ vai nhân vật làm nền. Căn bản là không có cơ hội tiếp xúc nhiều với diễn viên chính, cùng lắm là nhìn nhau quen mắt chứ cô chưa thấy ai đời có diễn viên chính nhớ tới phó đạo diễn cả.

Trong khi cô còn ngẩn người suy nghĩ thì đạo diễn Trương cùng vài nhà sản xuất đãchạy lại.

Vừa thấy Tần Mục, ông ấy liền nhiệt tình bắt tay, ánh mắt tha thiết mời anh vào trong ngồi, “Thầy Tần, cậu tới ngoại ô thành phố để quay phim sao?”

Tần Mục gật đầu, vẻ mặt anh ôn hòa trả lời câu hỏi y hệt ban nãy nói với cô.

Đạo diễn Trương nghe xong trên mặt tỏ rõ sự vui vẻ nhưng trong lòng một chút cũng không tin.

Bốn năm trước khi quay《 Bầu Trời Đầy Sao 》ông ta chưa từng nói chuyện với anh quá năm câu. Mà kể cả giữa họ có chút giao tình thì ông ta cũng không tin Ảnh đế nổi tiếng như Tần Mục sẽ tới thăm ban bộ phim thần tượng ít chuyên môn thế này.

Cho nên sự việc này khẳng định có ẩn tình khác.

Ông ta nhìn Thương Ngôn cách đó không xa trong đầu nhanh chóng nảy ra một suy đoán: Ảnh đế Tần không ngại xa xôi tới đây chỉ đến thăm bạn gái bí mật của mình.

Hẳn là suy đoán của ông ta chính xác đi, đạo diễn Trương vô thức nhìn thẳng anh bằng ánh mắt tìm kiếm chuyện bát quái y hệt đám phóng viên.

Tần Mục biết rõ ông ta hẳn đã nhìn ra lời nói của anh có vấn đề cho nên cũng không định lấy nó ra để che mắt. Anh khẽ cười, quay sang hỏi ông ta: “Đạo diễn Trương sẽ không thấy tôi phiền chứ?”

“Không phiền, không phiền.” Đạo diễn Trương vội vàng nói, sau đó quay sang hỏi trợ lý nhỏ bên cạnh, “Vừa vặn lát nữa lại là cảnh quay của nam nữ chính đúng không nhỉ? Có thầy Tần dày dặn kinh nghiệm ở đây rồi, mong thầy Tần có thể chỉ dẫn cho hai người họ.”

Trợ lý nhỏ vội vàng lật lại quyển kịch bản, thành thật trả lời, “Là cảnh nam nữ chính ở trong văn phòng mãnh liệt ôm hôn nhau.”

Đạo diễn Trương: “…” Để bạn trai đích thân hướng dẫn bạn gái mình cách cùng bạn diễn mãnh liệt hôn môi có hơi sai sai.


Ông ta nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc phê bình trợ lý nhỏ, “Tiểu Triệu, cậu nói cái gì vậy? Diễn cảnh hôn là hôn thôi chứ gì mà mãnh liệt hôn nhau? Bộ phim chúng ta là phim thần tượng lãng mạn, không phải phim AV.”

“Đâu có …” Trợ lý nhỏ ủy khuất giải thích: “Rõ ràng mấy lời này đều là lời đạo diễn Trương nói khi nãy mà. Ngài nói nếu chỉ đơn giản hôn môi thì không thể hấp dẫn người xem. Nên phải để họ hôn môi mãnh liệt, phải hôn đủ một phút đồng hồ, thiếu một giây thì phải quay lại.”

Nói xong, trợ lý nhỏ còn bổ sung thêm: “Ngài còn nói như vậy mới bộc lộ rõ vẻ chân thực còn cố ý nhấn mạnh không được dùng thế thân.”

Đạo diễn Trương: “…”

Khóe miệng ông ta co rút, cắn răng nói: “Tiểu Triệu, tôi nói mấy lời đó từ lâu rồi mà cậu vẫn còn nhớ, trí nhớ quả nhiên thật tốt.”

Đạo diễn Trương ho khan vài tiếng, “Nhưng mà hiện tại tôi nghĩ lại thì thấy vẫn nên hôn môi nhẹ nhàng thôi, cục kiểm duyệt bây giờ rà soát rất kỹ nếu quay mấy cảnh như thế có thể sẽ bị cắt bỏ như vậy chẳng phải uổng phí sao? Thầy Tần thấy tôi nói đúng không?”

Tần Mục gật đầu, tỏ ra chuyện nghiệp cất lời: “Đúng vậy, hơn nữa tôi cho rằng có thể biểu đạt tình cảm bằng nhiều phương thức khác nhau. Không cần thiết mặc định cho rằng hôn môi mới biểu lộ phương diện tình cảm.”

“Thầy Tần quả nhiên nói rất có lý.” Đạo diễn Trương bày ra bộ mặt nịnh hót, sai trợ lý nhỏ gọi nam nữ chính thảo luận lại cách diễn.

Thương Ngôn lúc này cởi áo khoác bông, bộ đồ công sở ôm lấy thân hình mảnh khảnh xinh đẹp. Bước chân đi tới phòng quay.

Vừa mới bước vào, cô đã thấy dáng người cao lớn của anh ngồi cạnh đạo diễn Trương tại khu giám sát.

Anh hướng mắt về phía cửa, nở nụ cười nhẹ.

Đây là tình huống gì vậy?

Muốn cô ở trước mặt bạn trai cùng nam diễn viên khác mãnh liệt hôn môi sao?

Quả thực, ngày hôm qua cô đã bày tỏ ý muốn với đạo diễn Trương về việc dùng góc quay giả cho cảnh hôn lần này. Nhưng đạo diễn Trương tỏ rõ ý từ chối, ông ta muốn mỗi thước phim đều phải chân thực.

Đạo diễn Trương đã nói vậy, cô cũng không cách nào từ chối đành âm thầm cầu nguyện một lần quay là xong.

Nhưng điều Thương Ngôn không ngờ tới là anh trực tiếp nán lại trường quay.

Tâm tình cô có chút phức tạp, ngồi xuống ghế nhẩm lại kịch bản. Không bao lâu sau liền thấy Trình Cẩn đẩy cửa tiến vào. Nhận thấy được sự có mặt của Tần Mục, anh ta nhướn mày ngạc nhiên nhưng chỉ im lặng không nói gì.

Trình Cận không nghĩ tới việc Tần Mục dám ngang nhiên xuất hiện tại phim trường. Xuất hiện công khai thế này không sợ để lộ chuyện hẹn hò giữa hai người họ?

Xem ra dự đoán lúc trước của Trình Cận là sai lầm. Tần Mục không hề có ý định che dấu mối quan hệ với Thương Ngôn.


Đạo diễn Trương ho khan, thấy diễn viên chính có mặt đầy đủ ông ta hắng giọng lên tiếng: “Tôi đã cân nhắc nhiều lần, nếu hôn môi mãnh liệt có thể sẽ bị cục kiểm duyệt cắt bỏ nên hai người chỉ cần hôn giả thôi. Chúng ta sẽ dùng góc quay đánh lừa thị giác.”

Trình Cận nghe vậy từ chối cho ý kiến, đạo diễn đã nói thế rồi anh ta còn có thể nói gì? Phía Thương Ngôn cũng im lặng, cô âm thầm liếc nhìn Tần Mục một cái trong lòng đại khái đã đoán ra lý do vì sao đạo diễn Trương thay đổi ý định.

Đoàn phim bắt đầu bật chế độ làm việc nghiêm túc, tương tác giữa cô và Trình Cận rất tốt cùng lắm chỉ NG hai đến ba lần là tìm được cảm giác.

Rất nhanh liền đến cảnh quay quan trọng, anh ta và Thương Ngôn áp dụng chiêu trò gian lận thị giác.

Trình Cận nâng hai tay ôm lấy mặt Thương Ngôn ghé sát mặt lại nhưng thực chất là tự áp môi lên ngón tay mình.

Kết thúc cảnh quay, đạo diễn cho mọi người nghỉ ngơi tiến hành ăn trưa rồi mới tiếp tục làm việc.

Bình thường Thương Ngôn sẽ ngồi ăn chung với người trong đoàn nhưng dựa vào tình cảnh hôm nay thì cô gọi Tiểu Nhã bảo cô bé mang hai phần cơm trưa để trên xe bảo mẫu.

Bởi vì là diễn viên chính, suất cơm của Thương Ngôn khác với nhân viên trong đoàn. Đồ ăn của cô đều do đầu bếp chính của khách sạn làm. Hương vị toả ra cực kỳ hấp dẫn.

Tần Mục lau đũa đưa cho cô, Thương Ngôn vui vẻ nhận lấy vừa mới nếm thử liền giả bộ nhăn mày: “Thầy Tần, anh có thấy đồ ăn hôm nay rất chua không?”

Tần Mục chưa kịp hiểu ẩn ý trong lời nói này, Thương Ngôn đã nhanh nhẹn nói tiếp: “Hôm nay em mới phát hiện ra, không ngờ thầy Tần của em lại dễ ghen đến vậy.”

Nói xong, cô liền mím môi nhịn cười nhưng cuối cùng nhịn không nổi bật cười thành tiếng. Khó khăn lắm mới kiềm chế được nhưng bả vai vẫn rung rung: “Rõ ràng hôm nay anh đến không phải để gặp đạo diễn Trương mà đến để giám sát cảnh hôn của em đúng không?”

“Còn nữa …” Cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngồi sát lại gần anh. Gương mặt nhỏ nhắn cách anh khoảng hai centimet như tiểu hồ ly giảo hoạt nói: “Lần này anh tới đây thật sự là tới xem ngoại cảnh sao? Vì cái gì mà em lại cảm thấy anh lo lắng cho em nên mới tới nhỉ?”

Tần Mục: “…”