Người máy cũng không để ý đến lời chúc của Vinh Quý.

Anh quay đầu, bắt đầu bận rộn với đống máy tính bị vứt bỏ kia. Vinh Quý đứng xem mà không hiểu anh đang làm gì, bất quá cũng không có ý muốn biết. Thân thể người máy này không cao, cậu quan sát chung quanh một chút rồi tìm một cái thùng có độ cao vừa đủ để lót chân, sau cùng cậu đứng phía trước “quan tài” của thân thể cậu và đối phương.

Có điều muốn đạt đến độ cao có thể nhìn xuống thân thể của mình vẫn có chút khó khăn, cậu không thể không kiễng mũi chân dán sát vào nhìn.

Cái chân bị rơi ra lúc nãy đã bị đối phương nhét vào lại, thế nhưng đối phương nhét vô cùng thô lỗ. Nhìn xuyên qua quan tài nửa trong suốt, Vinh Quý thấy chân của mình đang trong tư thế vô cùng bất nhã và không hề thoải mái dễ chịu chút nào.

Cậu không thể trách đối phương vì đã đối xử với cơ thể cậu như vậy, bởi vì bên trong “quan tài”, cơ thể của người kia rõ ràng còn tệ hơn so với cậu. Vinh Quý có thể tưởng tượng ra cảnh người máy kia mặt lạnh đem cơ thể của mình xem như quần áo mà nhét vào quan tài.

Vinh Quý vốn định đẩy ra khoang đông để điều chỉnh tư thế nằm của thân thể mình, sẵn tiện giúp thân thể đối phương điều chỉnh thành một tư thế có thẩm mỹ một chút, chỉ là lúc cánh tay máy của cậu vừa đụng vào đỉnh quan tài, còn chưa kịp làm gì thì người máy kia đã phát hiện, âm thanh cứng nhắc của đối phương từ phía sau truyền tới:

“Tốt nhất là cậu không nên chạm vào, hiện tại không khí bên ngoài đang có độc, bên trong khoang đông có một tầng tinh thể bảo vệ cơ thể không bị tổn thương bởi không khí bên ngoài, vượt quá thời gian tinh thể tan ra thì không thể làm gì được nữa.”

“Chuyện này lẽ ra cậu nên nói sớm một chút chứ!” Vinh Quý vội vàng buông khoang đông ra, sợ mình không cẩn thận làm di chuyển khoang đông, cậu còn đi quanh khoang đông một vòng cẩn thận từng li từng tí xác định khoang đông hoàn toàn khép kín mới yên tâm thở ra. Sau đó cậu cũng không biết mình phải làm cái gì nữa.

Không có chuyện gì làm nên cậu liền xem người máy đang làm cái gì. Cậu nhìn đối phương gõ gõ đánh đánh những thứ có vẻ là máy tính, từ bên trong lôi ra từng linh kiện chất thành một đống lớn, sau đó ném ra sau lưng ngay vị trí của khoang đông.

“Mau đến đây hỗ trợ tôi.” Đối phương kêu một tiếng, Vinh Quý lập tức đi qua.

“Lát nữa tôi từ phía trên ném đồ xuống, cậu ở dưới đỡ lấy.” Người máy kia nói.

Vinh Quý vội vàng gật đầu.

Sau đó cậu thấy đối phương bắt đầu leo lên.

Đại khái là do cơ thể người máy dùng không tốt, tư thế leo lên của đối phương cũng nhìn không tốt, nhìn kỹ còn có chút buồn cười, mới đầu Vinh Quý còn muốn cười nhưng vừa nghĩ tới bộ dạng của mình bây giờ giống hệt tên kia thì cậu cười không nổi nữa.

Người máy nho nhỏ ngửa đầu lên.

Vô số ô vuông giống như mạng nhện hiện ra ngay trước mắt cậu.

Bên trong từng cái ô vuông là một khoang đông lạnh, có lẽ người bên trong những khoang đông lạnh này cũng gặp chuyện giống cậu.

Và hôm nay, chỉ có ô vuông từng chứa Vinh Quý là trống không, các khoang đông còn lại đều vẫn bị đóng kín và ở nguyên chỗ cũ, nơi này không có bất kỳ nguồn năng lượng nào, cũng không có người quản lý, vận mệnh của những cái khoang này chỉ có thể….

Tử vong.

Vinh Quý đột nhiên rùng mình.

Đó là một loại kính sợ.

Đối với tử vong, đối với sinh mệnh kính sợ.

Sau đó cậu vội vàng đưa mắt lần nữa chuyển dời đến người máy đang leo phía trên.  Mỗi khi anh ta bò vào một khoang nào đó rồi ném thứ gì đó xuống thì Vinh Quý liền vội vàng chạy tới đón lấy.

Những thứ đón được vẫn là những linh kiện mà Vinh Quý không biết tên.

Mỗi khi tiếp được, Vinh Quý liền cẩn thận đem chúng để sang một bên, tuy không hiểu công dụng của những linh kiện này nhưng cậu có thể dựa vào ngoại hình của chúng mà phân loại.

Một lát sau người máy lại ném đồ xuống, Vinh Quý nhanh chóng tiếp được, nhìn nhìn một lát thì thấy chân người máy này có hơi quen quen.

Nhìn cái chân máy trên tay, cậu lại nhìn nhìn cái chân máy của mình.

“Tôi mất chân.” Quả nhiên phía trên truyền đến âm thanh cứng nhắc của đối phương.

Vinh Quý cả cơ thể máy đều 囧.

Rất nhanh, phía trên lại truyền tới âm thanh của đối phương.

“Đón tôi.” Đi kèm với âm thanh cứng nhắc của đối phương, Vinh Quý nhìn thấy cơ thể máy móc của đối phương từ trên rơi xuống, không kịp suy nghĩ Vinh Quý đã chạy đến đón lấy.

Rầm…

Thân thể Vinh Quý rời rạc.

“Đều là tại cậu á! Làm gì mà tự nhiên từ trên đó nhảy xuống chứ!” Thân thể Vinh Quý triệt để rời rạc, chỉ có đầu và bả vai là còn liền nhau, các bộ phận còn lại đều văng tứ tung thành linh kiện mà cậu cũng chẳng biết đâu mà lần, nói chung là đã nát đến không thể nát hơn được nữa.

Nhìn thấy như thế cậu càng tức giận.

“Nhất định là cậu cho tôi sử dụng nguyên liệu không hợp quy cách!” Cậu phẫn nộ nói.

“Vấn đề một, tôi không phải đột nhiên rơi xuống mà là có thông báo trước.” Đầu sỏ gây nên sớm đã đứng lên, bởi vì thiếu một chân mà anh có chút lay động, chỉ là rất nhanh anh đã học xong cách dùng một chân để đứng vững.

“Vấn đề hai, tôi không phải nhảy xuống mà là rơi xuống, từ lúc nhặt được chân của tôi thì cậu cũng nên suy xét đến chuyện tiếp theo.” Vỗ vỗ hạt bụi trên người, anh bắt đầu lắp chân cho mình. Lắp chân cho mình xong anh bắt đầu sửa cơ thể cho Vinh Quý.

Tuyệt đối không nói mình có chút hâm mộ đối phương, Vinh Quý vẫn nói: “Cậu vừa mới đem chân của tôi lắp lên người của cậu rồi.”

“Vậy sao? Cậu muốn tôi gỡ ra và lắp lại cho cậu không?” Đối phương vừa nhanh tay làm vừa nói với Vinh Quý.

“Không cần, chân của cậu đẹp hơn của tôi, cậu xem, cậu chọn nguyên liệu cho mình khá cao cấp này…” Vinh Quý nhỏ giọng nói.

Vinh Quý nhanh chóng đứng lên, ngay lúc Vinh Quý đang lần nữa làm quen với cơ thể vừa mới được lắp ráp lại của mình thì đối phương đã chạy đi thu gom mấy cái linh kiện kia. Không biết đối phương từ đâu tìm được một cái túi bẩn rách rưới, nhét toàn bộ linh kiện mà Vinh Quý đã phân loại vào túi, cột lung tung rồi ném chiếc túi vào khoang đông lạnh.

“A! Chiếc túi nặng và bẩn như vậy sao có thể để nó trên mặt tôi chứ!” Vinh Quý đau lòng nhảy dựng lên – chiếc túi đập ngay vào mặt của cậu bên trong “quan tài”.

“Hơn nữa cậu cột chiếc túi này không chắc chút nào, cách cột của cậu cũng quá sơ sài rồi.” Lấy chiếc túi ra, Vinh Quý sắp xếp lại linh kiện bên trong rồi lần nữa để vào túi, vốn là nhét không vừa bây giờ lại dư ra một khoảng trống nhỏ rồi, sau cùng cậu lấy ra hai sợi dây dài buộc chiếc túi vào khoang đông, thậm chí còn thắt một cái nơ con bướm rất xinh xắn nữa.

Đối với việc Vinh Quý tự ý thu xếp ba lô, người máy cũng không phản đối, Vinh Quý làm xong anh ta mới mở miệng nói.

“Chuẩn bị xong chưa? Đi thôi.”

“Đi? Đi đâu?”

“Không biết, nhưng phải rời khỏi chỗ này.”

Hai người vừa tiến hành cuộc đối thoại thiếu muối vừa cùng nhau khuân vác khoang đông lạnh. Vốn được để ở đuôi khoang đông chiếc túi thuận thế rơi xuống, cũng may Vinh Quý buộc vô cùng chắc, cuối cùng ba lô được treo ở chính giữa khoang đông thành đòn gánh, vô cùng vững chắc.

Cẩn thận từng li từng tí mang quan tài của chính mình… Không, khoang đông lạnh, dưới sự dẫn dắt của người máy, Vinh Quý đi về phía trước.

“Bên ngoài có gì vậy?” Vinh Quý lúc này mới nghĩ đến vấn đề này.

“Không biết.”

“Sẽ có rất nhiều người sao?”

“Không biết.”

“Thế… Cậu tên là gì?” Vinh Quý đến lúc này mới nhớ đến để hỏi.

“Ash Seiver • Moses Thel, tôi cho phép cậu gọi tôi là Eich.”

“A Thập (đồng âm với mười).”

“Eich.”

“A Thập?”

“… Khả năng ngôn ngữ của cậu quả thật rất kém.”

“Bị cậu nhìn ra rồi, hì hì, tiếng Anh của tôi không được tốt lắm, chỉ là thầy dạy tiếng Anh thường nói tôi phát âm đặc biệt giống tiếng Nga, có khả năng tôi là thiên tài học tiếng Nga đó! Nếu không… tôi kêu cậu là tiểu Mai nhe?”

“… Cám ơn, cậu vẫn là gọi tôi A Thập được rồi.”

Cứ như vậy hai người máy một bên “thân mật” trò chuyện một bên vác khoang đông lạnh đi về phương xa.

Bọn họ mang thân thể của mình đi về phía không biết trước vận mệnh.