Tịch Thạc Lương chọc hai tay vào trong túi quần tây dựa vào vách tường ở hành lang, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt An Dĩ Nhược chưa khôi phục lại huyết sắc ngồi ở ngoài phòng giải phẫu, trong lòng không biết là cái mùi vị gì.

Anh biết vừa trải qua nguy hiểm như vậy không nên hỏi gì nhiều, ít nhất không phải lúc thích hợp hỏi. Nhưng, nhìn thấy cô lo lắng cho người đàn ông khác, lồng ngực buồn phiền gây gắt. Anh rất muốn biết giữa cô và Mục Nham rốt cuộc đã từng có qua lại thế nào, An Dĩ Nhược của anh trước giờ không có nói dối, nhưng lần này, cô lại giấu diếm anh.

Thu lại tầm mắt, anh thở dài nặng nề, cởi áo khoác tây trang xuống choàng ở trên người cô, dịu dàng khuyên: "Giải phẫu vẫn còn rất lâu, anh đưa em về nghĩ ngơi trước, được không?"

Nước mắt trong mắt Dĩ Nhược còn chưa có khô, mắt đỏ đỏ nhìn anh, sau đó, lắc đầu.

Tịch Thạc Lương nhìn chằm chằm vào cô, lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô, thật lâu sau đó, đứng lên bước đi.

"Thạc Lương?" An Dĩ Nhược phục hồi tinh thần lại, thấy anh xoay người rời đi, liền phát hoảng, nghẹn ngào gọi anh lại, "Anh đi đâu vậy?" Lúc này, cô rất muốn anh ở bên cạnh.

Tịch Thạc Lương hít vào một hơi thật sâu, dừng bước lại, nhưng không có quay đầu lại, "Anh đi mua cho em ly đồ uống nóng, quay lại ngay."

Tịch Thạc Lương đi rất lâu, lúc quay lại mang theo một ly trà sữa nóng cho cô, còn nhân tiện mang về cho Ôn Hành Viễn một ly cà phê.

Ngửi được trên người anh có mùi thuốc lá rất nặng, chần chừ một chút, An Dĩ Nhược nói: "Giữa em và Mục Nham có chút hiểu lầm, chuyện ở sân bay chỉ là ngoài ý muốn, chúng em..."

"Không cần giải thích." Không đợi cô nói xong, Tịch Thạc Lương trầm giọng ngắt lời, thấy mặt cô lộ vẻ khó hiểu, cười nhạt sờ sờ tóc của cô, "Anh tin em." Nụ cười có chút gượng ép.

Cầm trà sữa ấm áp trong tay, lòng An Dĩ Nhược lại rất lạnh, nhìn mắt của anh chỉ cảm thấy khổ sở. Vì sao không muốn nghe cô nói? Vì sao không chịu để cho cô giải thích? Anh nói tin cô, tin cô cái gì? Lại hoài nghi tới cái gì? Anh thật sự không quan tâm? Nhưng rõ ràng là cô cảm giác được anh tức giận. Ở chung sáu năm, cô làm sao không hiểu anh, thứ anh thích luôn luôn giữ gìn rất tốt, không cho phép bất cứ kẻ nào đụng vào, vì sao ngay cả cô và người khác hôn môi anh cũng có thể không để ý như vậy?

Trong mắt đột nhiên dâng lên một tầng hơi nước, cô hợp thời cúi đầu, uống một hớp trà sữa, bỏng đến miệng rất đau, nhưng ngay cả nhăn mày một cái cũng không.

Tịch Thạc Lương ngồi ở bên cạnh cô không nói nữa, hai người cứ im lặng chờ đợi như vậy.

Trong hành lang yên tĩnh, chỉ có tiếng Ôn Hành Viễn đi qua đi lại.

Si Nhan được đẩy ra trước, mặc dù bởi vì căng thẳng và hoảng sợ nảy sinh hiện tượng chảy máu, nhưng bởi vì được đưa tới kịp thời lại thêm tình trạng thân thể của cô tốt, đứa nhỏ đại nhân cũng bình an vô sự. Ôn Hành Viễn liền thở phào nhẹ nhõm, nghe được bác sĩ nhiều lần cam đoan tuyệt đối không có nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là có thể nhanh chóng xuất viện, cuối cùng yên lòng. Gọi điện thoại về nhà, bảo người đến đón Thần Thần, sau đó một mình ở lại chăm sóc vợ.

Ngực trái của Mục Nham trúng một phát súng, không biết là Tiêu Nhiên thủ hạ lưu tình, hay là chưa kịp ngắm trúng cũng không có tổn thương đến chỗ hiểm, giải phẫu rất thuận lợi và cũng rất thành công, mấy tiếng sau được đẩy ra phòng giải phẫu, được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Khi anh được đẩy vào phòng bệnh, chân An Dĩ Nhược mềm nhũn, ngã ngồi ở trên ghế dài thẫn thờ hồi lâu.

Trong cái rủi còn có cái may, bất kể là người lớn hay trẻ nhỏ, bất kể là cảnh sát hay quần chúng, đều không sao.

Bình an là phúc. Bình an là phúc.

Một đêm này, cuối cùng cũng hạ xuống được màn hữu kinh vô hiểm[1], lúc Mục Nham tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, trên tay anh truyền nước biển, lồng ngực quấn băng gạc rất dày, mở mắt ra nhìn nhìn, lại là Đại Lệ canh giữ ở bên giường.

[1] Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.

"Ngủ thiếp đi?" Thấy Đại Lệ cúi gằm đầu, Mục Nham nhíu mày thấp giọng gọi anh ta: "Mệt thì về ngủ đi."

"Thủ lĩnh?" Nghe được giọng nói quen thuộc, tinh thần của Đại Lệ tỉnh táo ngay tức thì, cười hì hì đi đến trước mặt của anh, "Cuối cùng cũng có thể tỉnh lại, em sốt ruột chết được."

Thằng nhóc này. Mục Nham cười, "Sốt ruột đến độ ngủ thiếp đi?"

Đại Lệ ngượng ngùng gãi gãi đầu tóc, "Chuyện trong đội vừa xong thì chạy tới, cả đêm không ngủ, thủ lĩnh." Bộ dáng hơi ủy khuất, giọng điệu có chút u oán.

"Về nghỉ ngơi đi, không cần ở đây. Tôi cũng không phải là con gái." Mục Nham nhíu mày ra lệnh, sau đó nghe Đại Lệ nói: "Em gọi điện thoại về nhà anh thông báo cho thư ký Trần biết rồi, có lẽ một lát nữa bác gái sẽ tới." Thấy Mục Nham trừng anh, anh cười hì hì nói: "Ấy, An tiểu thư mới đi không bao lâu, nói về thay quần áo thì tới đây, để em chờ cô ấy đến đây rồi đi."

"Nhiều chuyện." Mục Nham làm như có chút không vui, nhắm mắt lại không để ý tới anh ta, khóe miệng nhịn không được hơi dương lên.

"Thủ lĩnh, uống nước không?" Đại Lệ cho rằng anh nổi giận, dè dặt cẩn trọng hỏi, thấy anh hừ một tiếng, vội rót ly nước ấm đưa tới.

Hiệu lực của thuốc gây mê qua đi, vết thương vô cùng đau đớn, Mục Nham căn bản không ngồi được, anh cắn răng nói với Đại Lệ: "Thằng nhóc chết toi, cậu không nâng giường cao lên tôi uống thế nào hả?" Đàn ông quả nhiên không biết chăm sóc người khác, sơ ý lơ là không có năng lực phân biệt cơ thể, anh cũng đã trừng mắt cậu ta cả buổi rồi, thằng nhóc này hồn nhiên chưa tỉnh.

Lúc này Đại Lệ mới phản ứng kịp, vội vàng nâng cao giường lên theo lời phân phó của lão đại, hầu hạ Mục Nham uống hết một cốc nước lớn, thấy trên trán anh đều là mồ hôi, nhất thời sốt ruột: "Em đi tìm bác sĩ đến xem, xem vết thương của anh." Cũng không chờ Mục Nham nói, xoay người rời đi, đụng phải An Dĩ Nhược lảo đảo một cái tại cầu thang, suýt nữa tùy tiện văng đồ trong tay ra.

"Làm sao vậy?" An Dĩ Nhược ôm chặt bình thủy trong tay, vội vàng lui lại mấy bước, thấy vẻ mặt của Đại Lệ căng thẳng, vô thức nghĩ đến có phải Mục Nham có chuyện gì hay không, vội hỏi: "Thế nào, anh ấy không khỏe sao?"

Đại Lệ cũng không nói chuyện, gật gật đầu vội vàng rời đi, làm cho An Dĩ Nhược cực kỳ sợ hãi, chạy vọt tới ngoài phòng bệnh, cửa cũng không có gõ đột nhiên vọt vào.

Mục Nham muốn nằm xuống, liền vươn tay muốn đưa giường trở lại, đúng lúc chăn mền không khéo trợt xuống nửa bên, lộ ra □ trên thân.

"A..." Lúc An Dĩ Nhược đẩy cửa ra chỉ thấy cánh tay của anh để trần, mặt đỏ lên, vội vàng xoay người, vừa vặn cái trán đập vào trên khung cửa, vô thức hô nhỏ một tiếng: "Ai da..."

Mục Nham nhíu mày rậm, chờ phản ứng kịp vì sao cô phản ứng lớn như vậy, cười khì khì một tiếng, kéo cao chăn mền nói với bóng lưng của cô: "Cô không sao chứ? Có thể xoay lại rồi."

An Dĩ Nhược thầm mắng mình phản ứng quá lớn, người trưởng thành rồi, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy cánh tay đàn ông để trần, sao không có tiền đồ như vậy chứ, kiên trì xoay người lại, mặt vẫn còn đỏ, "Anh làm sao vậy, khó chịu chỗ nào?"

Đoán được có lẽ cô gặp phải Đại Lệ, anh giải thích: "Hiệu lực của thuốc gây tê qua đi, vết thương hơi đau, không sao." Ngẩng đầu nhìn thấy trên trán của cô vẫn còn đỏ, anh nở nụ cười: "Nhanh xoa xoa, đừng để sưng lên. Mặt mày hốc hác cũng không hay."

An Dĩ Nhược chịu đựng đau đớn múc cho anh chén canh, mới nói: "Sợ tới mức hồn tôi cũng bị mất rồi, tưởng là anh lại tái phát." Đưa tay xoa cái trán, cô oán trách: "Thuộc hạ kia của anh không đầu không đuôi, thật không đáng tin."

"Anh thì thế này, chàng trai kia quá trẻ tuổi lại thiếu kiên nhẫn." Nói xong giống như anh lớn tuổi hơn chín chắn hơn, An Dĩ Nhược bĩu môi, thấy tay anh dường như không dám dùng sức, cô đưa tay mà nhận lấy chén canh, "Để tôi, đừng kéo căng vết thương."

"Không cần." Mục Nham vô thức tránh đi, lại thực sự kéo căng đến vết thương, anh rít lên một tiếng, thấy cô cười vui sướng khi người gặp họa, ngoan ngoãn cầm chén đưa tới, "Làm tôi giống như người tàn tật."

An Dĩ Nhược lườm anh một cái, "Chỉ có người tàn tật mới có thể hưởng thụ được phục vụ đẳng cấp ngôi sao." Nói xong đưa muỗng tới bên miệng anh.

Phối hợp hé miệng, Mục Nham uống vào vẻn vẹn ba chén lớn, cuối cùng vẫn còn không quên khen ngợi cô: "Cô nấu? Mùi vị không tệ."

An Dĩ Nhược đắc ý, "Thời gian hơi ngắn, nếu không càng ngon hơn." Trái lại không chút khiêm tốn.

"Thực ra thì cô không cần phải gấp gáp đến thăm tôi, không có chuyện gì, bồi dưỡng vài ngày thì tốt rồi." Nói được giống như không có trúng đạn, ngược lại thoải mái giống như là bị trầy da vậy, có lẽ đã quen với việc bị thương rồi.

"Tôi đây đặc biệt biết đạo lý tri ân báo đáp mà, anh là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi có trách nhiệm chăm sóc anh." Mặc dù là cảnh sát, cũng chưa chắc tất cả đều sẽ đỡ đạn cho người khác, An Dĩ Nhược cảm kích không nói cũng biết.

"Tôi cứu chính là cháu gái của tôi." Mục Nham đả kích cô, "Nếu như kiềm kẹp chỉ là cô, tôi còn phí nhiều sức như vậy làm gì, sớm nổ súng rồi." Loại tình huống lúc đó, anh làm sao có thể manh động, để đảm bảo hai cô gái một lớn một nhỏ không bị thương, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có bắn Tiêu Nhiên bị thương trước, mới có cơ hội xoay chuyển tình thế.

"Tôi thấy anh chính là loại người điển hình không có việc gì muốn tìm đánh." An Dĩ Nhược giọng căm hận, không đợi anh uống xong, chộp lấy chén và cái muỗng để đến rất xa, không định cho người nào đó uống, một người vô tình vô nghĩa, thiệt thòi cô nấu đến mồ hôi đầy đầu.

Đối mặt với người phụ nữ có đặc tính trở mặt nhanh hơn lật sách, Mục Nham bất mãn kháng nghị: "Tôi còn chưa uống no mà."

"Đợi lát nữa Thần Thần đến đây để cho nó cho anh uống, dù sao nên báo ân cũng là nó." Thấy anh giả bộ tức giận mà dựng thẳng lông mày, cô cười ha ha, lại múc một ít cho anh, "Uống hết đi, để tránh cho tôi đề cập đến mà mệt đến mức hoảng sợ." Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô khó hiểu hỏi: "Các anh chấp hành nhiệm vụ không mặc áo chống đạn sao?" Nếu như mặc, sao anh lại bị thương chứ.

"Đương nhiên mặc." Nói đến công việc, Mục Nham thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc vài phần, "Nhưng áo chống đạn cũng không phải đều chống được tất cả đạn." Thấy cô nhíu mày, anh nhẫn nại giải thích, "Tiêu Nhiên cầm chính là súng lục công kích M93R, viên đạn là viên đạn hình mũi tên, lực sát thương cũng chẳng phải quá lớn, nhưng là đủ để bắn xuyên qua áo chống đạn."

"Tôi còn cho rằng mặc vào thứ đó thì chắc chắn ấy chứ." An Dĩ Nhược hiểu biết nông cạn lắng nghe, sau đó lại không chuyên môn mà bổ thêm một câu: "Tùy tiện bắn cũng không sợ."

Mục Nham vặn mi: "Đổi thành bắn chỉnh tề ở trong vòng cự ly 130M viên đạn có thể xuyên qua tấm thép 6.3MM." Ngừng một chút, anh lại nói: "Còn tùy tiện bắn? Làm như tôi là bia súng à?"

An Dĩ Nhược cười ha ha, không dám lại cùng người chuyên nghiệp thảo luận đề tài cao cấp như vậy, mất mặt nha, vì vậy ngoan ngoãn cho uống canh.

Bác sĩ được Đại Lệ tìm đến, đúng lúc trông thấy An Dĩ Nhược tự mình cho Mục Nham uống canh, nở nụ cười ấm áp. Cẩn thận kiểm tra vết thương cho anh một lượt cũng không có phát hiện gì khác thường, quay đầu dặn dò An Dĩ Nhược: "Chăm sóc cho cậu ta thật tốt, vết thương này không nhẹ, buổi tối khi đi ngủ chú ý nhất là trở mình, đừng kéo căng, nếu không thì vết thương không dễ dàng lành lại."

Biết rõ bác sĩ hiểu lầm quan hệ của bọn họ, An Dĩ Nhược có chút lúng túng, gật gật đầu lại tỉ mỉ hỏi thăm chút chăm sóc thông thường, lúc này mới để bác sĩ đi.

"Thực ra thì cô không cần hỏi ông ta, tôi biết hết." Mục Nham thấy cô hỏi tỉ mỉ như vậy, cười nói: "Trước đây không ít lần bị thương, vào bệnh viện cũng coi như là bình thường như cơm bữa." Quả thực cảnh sát dũng mãnh phi thường hơn nữa cũng là người, thân thể bình thường khó tránh khỏi bị thương.

"Vậy anh không nói sớm, lãng phí nước bọt của tôi." An Dĩ Nhược quở trách mà liếc anh một cái, người đàn ông này, cố tình xem náo nhiệt, quả nhiên cùng một duộc với Đàm Tử Việt.

Mục Nham chỉ cười không nói, đương nhiên không nói bởi vì nhìn cô hăng say như vậy không có ý cắt ngang.

Di động An Dĩ Nhược vang lên, nhìn dãy số cô đứng dậy ra bên ngoài nhận, hiệu ứng cánh âm của phòng bệnh cũng không tốt, Mục Nham mơ hồ nghe thấy cô nói: "Anh bận việc đi, một lát nữa em quay về nghỉ ngơi, không cần đến đón em, em đón xe là được... Uh`m, được, biết rồi... Tối gặp."

Bên ngoài nhanh chóng yên tĩnh lại, An Dĩ Nhược cũng rất lâu mới trở vào, Mục Nham cảm thấy tâm tình cô dường như không tốt lắm, vì vậy đã nói: "Về nghĩ ngơi đi, đoán chừng tối qua cô cũng không có ngủ. Tôi không sao, ở viện vài ngày thì tốt rồi." Thấy cô muốn từ chối, cướp lời cô nói: "Chớ thực sự coi tôi như ân nhân cứu mạng, đó là chức trách của tôi, đổi lại là ai cũng phải cứu." Vẻ mặt tự nhiên, không giống qua loa.

"Người nhà của anh sao không có tới? Vẫn không biết anh bị thương sao? Anh bị thương nặng như vậy, dù sao cũng phải có người chăm sóc chứ." Nghĩ đến quan hệ của hai người mà nói cô quả thực không tiện ở lại chăm sóc, nhất là buổi tối, An Dĩ Nhược có chút lo lắng, dù sao vết thương cũng rất nghiêm trọng.

"Một lát nữa mẹ tôi đến..."

Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, An Dĩ Nhược mở cửa, đợi thấy rõ người đứng trước cửa, nghĩ thầm chuyện này truyền đi thực nhanh, sao nhanh như vậy đã được biết, cười cười nói: "Cha, sao cha lại tới đây?"

Ông An nhìn thấy con gái bình an vô sự, lòng thấp thỏm cuối cùng cũng để xuống, dịu dàng nói: "Cha là đến thăm Mục Nham." Tài xế đưa ông đến khu nhà trọ trước, Mễ Ngư nói cô đến bệnh viện, ông liền đến thẳng đây.

Cưng chiều sờ sờ tóc của cô, lách người vào phòng bệnh, quan tâm hỏi thăm Mục Nham nằm ở trên giường: "Thế nào, Mục Nham, có khỏe không?"

"Thị trưởng An?" Mục Nham ngớ ra, sau khi hoàn hồn gắng gượng ngồi dậy.