Bầu trời rải đầy sao sáng, ánh trăng sáng tỏ vẩy khắp mặt đất, êm dịu mà tỏa chiếu ở trên người bọn họ. An Dĩ Nhược ngước mắt, ánh mắt rơi vào đáy mắt sâu thẳm của Mục Nham, nơi đó làm như nhấp nhô mấy phần kiên định và thương tiếc, nhịn không được cong môi cười, nụ cười nhạt giống như một ánh mặt trời, trong sáng và rực rỡ.

Tình yêu lay động trong lòng phun trào mà ra, Mục Nham thắm thiết mà thở dài một hơi, ánh mắt quấn quýt si mê không rời, ôm cô vào trong lòng, cười dịu dàng, "Dĩ Nhược..." Cúi thấp đầu hôn cô rất sâu.

Âm thanh dịu dàng thoáng chốc làm cô trầm mê, ý thức còn sót lại trong phút chốc bị hoàn toàn đánh tan, An Dĩ Nhược không còn sức bứt ra.

Mãi đến hai người đều có chút thở dốc, bốn cánh môi mới không nỡ mà tách ra, tay phủ ở sau ót của cô từ từ dời lên phía trước, lòng bàn tay hơi thô ráp đưa lên trên gò má của cô, lòng ngón tay vô cùng yêu quý mà nhẹ nhàng mơn trớn ở trên gương mặt ửng đỏ của cô.

Dịu dàng như vậy mà nhìn chăm chăm khiến tim cô đập thình thịch, dưới chân cơ hồ đứng không vững, trái tim này đã từng cố kháng cự trong nháy mắt hoàn toàn khuất phục, An Dĩ Nhược không tránh không né mà mặc cho anh nâng mặt của cô lên nhìn thẳng vào anh, chầm chậm cúi thấp đầu hôn xuống môi cô lần nữa.

Ở trong cuộc tình này, anh bỏ ra mười phần thành tâm thành ý, mà cô, lúc rủ mắt tiếp nhận nụ hôn của anh, cũng mang theo mười phần mười quyết tâm và kiên quyết.

Đêm đó, hai bóng dáng chồng lên nhau rất lâu không muốn tách ra được ánh trăng phía Tây che phủ, bọn họ ôm nhau, nụ hôn kéo dài đến tận xương tủy.

Đêm đó, có người không thể đi vào giấc ngủ. diendanlequydon.comTrên thiên thai, một đôi mến nhau quyết định bắt đầu cuộc hành trình tình yêu hoàn toàn mới. Bọn họ đứng trước gió, nhìn xuống cảnh đêm rực rỡ ánh đèn neon của Paris.

Mục Nham tự sau lưng An Dĩ Nhược kéo cô vào trong lòng, gò má khẽ kề sát vào gương mặt của cô, lúc nghiêng đầu cánh môi như có như không chạm nhẹ vào bên trán của cô, lặng lẽ nở nụ cười.

Hết thảy giống như một giấc mộng, loáng thoáng cũng không mất chân thực. Lúc tỉnh mộng, An Dĩ Nhược bước theo Mục Nham đi đến một quốc gia khác—— Barcelona, Tây Ban Nha.

Lúc An Dĩ Nhược đi vào nhà hàng thì Mục Nham đã ngồi ở trên ghế dài tình nhân gần bên cửa sổ chờ đợi.

Trên tường gắn mấy ngọn đèn treo theo phong cách cổ điển, ánh sáng vàng êm dịu của bầu không khí nhà hàng, đặc biệt có một sự lãng mạn.

Sau khi các món ăn được đem lên đủ, Mục Nham quan tâm mà gắp thức ăn cho cô, tỉ mỉ đưa khăn giấy, cử chỉ tao nhã vô cùng đàn ông, càng lúc càng khiến An Dĩ Nhược khó hiểu. diendanlequydon.comSau khi hai người đến khách sạn, anh đưa cô tới cửa phòng, nói để cô nghỉ ngơi trước một chút rồi dẫn cô đi ra ngoài ăn cái gì đó, kết quả một tiếng sau lại chỉ nhận được điện thoại của anh, sau đó được xe taxi chờ bên ngoài khách sạn đã lâu chở đến nơi này. Hỏi ý một chút, người nọ đắc ý nói: hẹn hò. Khiến cô nhịn không được hờn dỗi liếc anh một cái.

Rất nhiều ngày không có ăn uống tốt, khẩu vị của An Dĩ Nhược được mở rộng ra, chờ ăn đến gần no, mới chú ý tới Mục Nham đang tựa lưng vào ghế, nhìn cô chăm chú, giữa hai đầu lông mày lộ ra ý cười.

Theo bản năng mấp máy môi, trên khuôn mặt đỏ hồng hiện ra một tia thẹn thùng quyến rũ, để che giấu xấu hổ, cô ho nhẹ một tiếng: "Sao anh không ăn?"

Bên môi hiện lên một nụ cười yếu ớt đầy ẩn ý, Mục Nham nghiêng người về phía trước, đưa tay nắm lấy bàn tay cô đặt ở trên bàn, "Nhìn em ăn thì no rồi."

Trực giác cho là ý cười trong mắt anh mang theo một tia tà khí, nét mặt An Dĩ Nhược quẫn bách, rút tay về đặt ở trên viền cốc, hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Tại sao tới Barcelona? Gần đây có trận bóng sao?"

Mục Nham mỉm cười, "Em có biết chi phí ở khách sạn tại Paris rất cao hay không, một tháng lương của anh còn chưa đủ ở lại đó mấy đêm, nếu không nhanh chóng dẫn em rời đi, anh lo là ngay cả vé máy bay về nhà của em cũng mất hết sạch." Trận bóng? Cô thật sự cho rằng anh có hứng thú tốt như vậy? Cái cô gái này.

Cô vừa thẹn vừa cáu, cố tình nói: "Không phải có anh sao, chờ em tiêu hết trả lại vé máy bay, thì anh ở lại rửa chén đĩa chứ sao."

Mục Nham bật cười không ngừng, "Nghĩ tới anh đường đường là một cảnh sát Trung Quốc lại lưu lạc đến đất khách quê người rửa chén đĩa, có phải hơi thảm hay không?" diendanlequydon.comThu lại nụ cười, anh giương mắt nhìn cô, "Có biết quảng trường Shengerweisi hay không?"

Trong nháy mắt hiểu được cái gì đó, cô nói: "Anh là vì đài phun nước Cannaregio mà đến?"

Anh nhướng mày, chỉ cười không nói.

"Truyền thuyết cho rằng nếu như uống nước trên đài phun nước Cannaregio sẽ lại đến Barcelona, anh tin?"

Nụ cười được nhanh chóng nhạt dần, anh hỏi ngược lại: "Tại sao không tin?"

An Dĩ Nhược bị câu trả lời hết sức nghiêm túc của anh làm nghẹn đến không nói được lời nào, ngước mắt nhìn về phía anh, muốn nói cái gì đó nhưng muốn nói lại thôi.

"Cũng không sợ nín hỏng, muốn nói cái gì thì nói." Anh cười, gãi gãi tóc của cô.

An Dĩ Nhược suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: "Anh không muốn ở lại Paris đúng không?"

Giọng nói trầm thấp, hỏi đến dè dặt cẩn trọng như vậy, trái lại làm cho Mục Nham nở nụ cười, "Phỏng chừng đổi lại là ai cũng không muốn ở lại, anh cũng không ngoại lệ." Ánh mắt dừng ở trên gò má của cô, anh nói: "Không muốn lừa em, quả thật anh không muốn ở lại nơi đó, cảm thấy nán lại nữa thì sẽ ngạt thở." diendanlequydon.comĐưa tay nâng mặt cô lên, để cô nhìn vào mắt của anh, anh chậm rãi nói: "Anh hy vọng trong não của em chỉ là ký ức thuộc về chúng ta, cũng chỉ có hai chúng ta mà thôi. Hiểu không?" Paris thuộc về Tịch Thạc Lương, cô lưu anh ta ở nơi đó, vậy thì, anh không có lý do gì để mình cuốn vào.

Cô không nói gì thêm nữa, mắt nhìn thẳng, bình tĩnh nhìn vào mắt của anh, lòng bàn tay của anh hơi có chút thô ráp xoa xoa ở gò má, lần đầu tiên cảm giác được hạnh phúc khi ở bên cạnh anh, không coi ai ra gì mà nhìn chăm chú khiến cô cảm thấy mình là duy nhất của anh, an tâm và kiên định như vậy là chưa từng có.

"Sẽ không cảm thấy anh bụng dạ hẹp hòi chứ? Có phải bạn trai có quyền ghen hay không?" Thấy khóe môi cô từ từ cong lên, anh cúi người cách bởi cái bàn hôn vào trán của cô, "Đã rất nhiều năm, không biết đài phun nước có phải là dáng vẻ như trong truyền thuyết hay không. Nhưng anh sẵn lòng tin chúng ta cùng uống qua nước nơi đó, sẽ lại đến Barcelona."

Trong nội tâm Mục Nham cũng chẳng phải là một người lãng mạn, nhiều năm qua trong cuộc sống ngoại trừ công việc chính là huấn luyện, có khi ngay cả anh cũng hoài nghi có lẽ mình thật sự là một người chất phác, nhưng vì cô, trong lúc vô tình tâm tư của anh lại trống rỗng.

Có lẽ, phụ nữ chính là có một lực vô hình, có thể khiến cho người đàn ông làm ra rất nhiều chuyện nhìn giống như chuyện ấu trĩ.

Ánh mắt lấp lánh, từ trong mắt của anh nhìn thấy được nho nhỏ của chính mình, An Dĩ Nhược nói: "Một chút chúng ta đến nhà thờ Sagrada Familia đi, em đã từng nghe một truyền thuyết, nói đó là Thánh Điện tình yêu, ở nơi đó chấp nhận lời thề của người yêu, sẽ được Thiên Sứ chúc phúc, được vĩnh viễn hạnh phúc." diendanlequydon.comCho dù lời thề phai màu, cô cũng giữ lòng thành kính. An Dĩ Nhược thành tâm hy vọng, tình yêu mất đi lãng quên ở Paris, nghênh đón mọi thứ mới tinh ở Barcelona.

Trong ánh mắt biến đổi thất thường hình như có thiên ngôn vạn ngữ, Mục Nham hơi nghiêng đầu, nở nụ cười nhàn nhạt. Anh vốn đã định dẫn cô đi đến đó.

Nhà thờ Sagrada Familia nguy nga tráng lệ sừng sững trước mặt, An Dĩ Nhược đột nhiên có loại cảm giác trời cao biển rộng. Cô giống như một đứa nhỏ vậy giang hai tay ra, rũ mắt xuống tham lam hít thở bầu không khi trong lành của buổi chiều, một niềm vui phát ra từ nội tâm lặng lẽ cuồn cuộn ở lồng ngực, rung động đến mức cô nhịn không được giương lên khóe môi.

Nhìn vào đôi mắt chớp động dịu dàng ấm áp của cô, Mục Nham không né tránh mà đứng ở trước mặt của cô, chầm chậm nắm lấy tay cô, từ trong túi áo khoác lấy ra một cái hộp nhung màu đỏ tinh xảo, anh cầm lấy chiếc nhẫn bạch kim trong chiếc hộp này đeo vào ngón tay mảnh khảnh của cô, giọng nói cực kỳ dịu dàng: "Đừng căng thẳng, không phải là cầu hôn, chỉ là bày tỏ thành ý và mong đợi của anh đối với đoạn tình cảm này." diendanlequydon.comBao bọc lấy tay mềm mại nhỏ bé của cô vào trong lòng bàn tay, sâu trong đôi mắt đen lần đầu tiên lộ ra cường thế, giọng nói trầm thấp thuần phác vang vọng ở bên tai, anh nói: "Chờ anh thông qua sát hạch sẽ đổi cho em một chiếc khác, chúng ta đến chỗ này kết hôn."

Vẻ mặt trang nghiêm, giọng nói kiên định, làm cho An Dĩ Nhược không thể nào nói một chữ "Không", cô cảm thấy dưới chân mềm nhũn, hoa mắt thần mê.

Barcelona chỗ nào cũng có thể thấy được đặc sắc riêng của kiến trúc Gothic màu trắng, khiến cho thành phố này đâu đâu cũng tràn ngập không khí lãng mạn như chốn Địa Trung Hải Manhattan, Mục Nham cho rằng nơi này có thể so với thành phố Paris lãng mạn, mà hứa hẹn cam kết ở trước nhà thờ Sagrada Familia, không có lý do gì không thực hiện. Uống nước của đài phun nước Cannaregio, lúc tới nơi này lần nữa, anh tin rằng chính là lúc bọn họ kết hôn. Điều mà cô gọi là truyền thuyết chỉ là một phần, truyền thuyết hoàn chỉnh là như vầy: Cầu hôn và kết hôn ở nhà thờ Sagrada Familia thì vợ chồng sẽ vĩnh viễn được Thượng Đế che chở, sẽ vĩnh viễn hạnh phúc bên nhau, cũng giống như hoa linh lan anh tặng cô vậy, vĩnh viễn không xa rời nhau, anh vì truyền thuyêt này dẫn cô tới đây, mà nhẫn là quà Giáng Sinh anh chuẩn bị cho cô.

Cúi đầu nhìn chiếc nhẫn có hoa văn đơn giản trên tay, bên môi nở một nụ cười điềm tĩnh, trong lúc ánh mắt trăn trở, nhìn thấy trên tay trái của anh rõ ràng đeo một chiếc khác cùng kiểu dáng, nụ cười bên khóe miệng càng lúc càng sâu hơn. Cổ tay trắng noãn quàng lên cổ của anh, kiểng chân hôn nhẹ vào môi mỏng của anh, cô nói: "Mà em không có chuẩn bị quà cho anh làm sao bây giờ?"

"Em chính là món quà tốt nhất." Hai cánh tay hơi thu lại, để cho thân thể mềm mại không xương của cô dán sát vào trong lòng anh, Mục Nham dụ dỗ nói: "Đương nhiên, em cũng có thể nói vài lời dễ nghe, anh nghĩ anh sẽ rất vui."

Cô nhắm mắt lại, mỉm cười, không chút do dự đưa tay vòng qua bên hông của anh, ôm chặt, lỗ tai dán ở lồng ngực của anh nghe nhịp đập của tim anh, mạnh mẽ mà có lực. Chỉ là tiết tấu đơn giản, nhịp điệu vĩnh hằng bất biến, nhưng cô lại có ý nghĩ muốn nương tựa cả đời.

Phụ nữ nha, thật sự là loài động vật mềm yếu và lại khó hiểu. Trong lúc vô tình, dĩ nhiên đã đánh mất tâm.

"Mục Nham, chúng ta sẽ giống như hoa linh lan vậy vĩnh viễn không xa rời nhau." Cô thì thào ra tiếng, mang theo kiên định như thiêu thân lao vào trong lửa.

Nụ cười của Mục Nham trở nên sâu hơn, ôm chặt cô vào trong ngực, hứa hẹn hóa ở trong gió.

Một chuyến hành trình Barcelona nhanh chóng kéo gần khoảng cách trái tim lại, quan hệ của hai người đột nhiên tăng mạnh, ngoại trừ không có vượt qua phòng tuyến cuối cùng, Mục Nham phát huy quyền lực bạn trai đến vô cùng tinh tế, đồng thời cũng cưng chiều bạn gái lên trời. diendanlequydon.comAn Dĩ Nhược giống như cô gái nhỏ mà hưởng thụ cưng chiều của anh, mỗi khi chạm vào ánh mắt dịu dàng của anh, cũng nhịn không được bên môi nở nụ cười. Mục Nham dẫn cô đi xem khắp nội thành Gothic, kiểu văn hóa phục hưng, kiểu kiến trúc Baroque và tòa nhà hiện đại hóa, bóng dáng gắn bó kề cận bên nhau xuyên qua tòa thành phố kề sông tựa núi này, chỉ lưu lại dấu ấn và hồi ức thuộc về bọn họ.

An Dĩ Nhược kinh ngạc phát hiện đây là một thành phố rất đẹp rất đẹp, cô cảm thấy đã yêu nơi này. Ngoài ra, cô bất ngờ phát hiện Mục Nham lại nói thông thạo tiếng Tây Ban Nha, lại càng vô cùng sùng bái. Nằm ở trên lưng anh, cô sáp đến bên tai anh, nhẹ nhàng nói: "Đại đội trưởng Mục, rốt cuộc anh còn có bao nhiêu ưu điểm em không biết hả?"

Không để ý tới ánh mắt khác thường của người khác nhìn sang, Mục Nham cõng người phụ nữ ăn vạ nói đi không đặng, không chút để ý nói: "Chờ anh đếm một chút."

Cô nhẹ giọng cười: "Ngàn vạn lần đừng nói khuyết điểm lớn nhất của anh chính là quá nhiều ưu điểm đếm không hết đấy."

Mục Nham cười cười, hơi có chút ảo não bị người vạch trần tâm tư, "Mặc dù là em đoạt lời kịch của anh, nhưng anh vẫn rất sẵn lòng cho em thời gian cả đời từ từ phát hiện."

Ngực rơi run rẩy, cô nở nụ cười, cười đến mức dịu dàng, cười đến mức ngọt ngào, nghiêng đầu dựa vào trên lưng anh, là hạnh phúc chưa bao giờ có.

Ở khi mà bạn cảm thấy hạnh phúc thì thời gian đặc biệt trôi qua rất nhanh, còn chưa có đi dạo hết từng cảnh đẹp ở Barcelona, điện thoại thúc giục bọn họ trở về đã tấp nập không dứt, đầu tiên là má An, tiếp theo là má Mục, cuối cùng là lãnh đạo trực thuộc của Mục Nham, nói là vụ án trước kia trong đội toàn lực điều tra có manh mối mới, hy vọng anh sớm kết thúc kỳ nghỉ dài hạn trở về chỉ huy đại cục. diendanlequydon.comKhông còn cách nào, cuộc sống ngoại trừ yêu đương còn có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, nhất là chức vụ đặc biệt của Mục Nham lại càng không thể hành động tùy ý. Cho nên, ở Barcelona đến ngày thứ bảy thì bọn họ ngồi trên chuyến bay trở về thành phố A.

Trên máy bay, An Dĩ Nhược dựa vào trong lòng Mục Nham, đùa nghịch bàn tay to của anh bởi vì cầm súng một thời gian dài mà mang chút vết chai, nghiêng đầu nói: "Có phải anh luôn bị thương hay không?"

"Không có nguy hiểm như vậy." Mục Nham cong môi cười, "Vả lại bạn trai của em tài giỏi thế nào không phải em đã tận mắt thấy qua rồi sao?"

Cô chu miệng, ôm chầm cổ của anh làm nũng: "Sau này không cho anh đi nơi nguy hiểm gặp người nguy hiểm, có nghe thấy không?" Nghề đặc cảnh này khiến anh thường xuyên bị nguy hiểm vây quanh, cô làm sao có thể không lo lắng? Lúc trước không lưu tâm, bây giờ đương nhiên khác rồi.

Trong lòng Mục Nham ấm áp, cười nói được. Thấy cô chớp chớp mắt nhìn chằm chằm lồng ngực của anh, anh cười tà tà, cúi thấp đầu tiến đến bên tai cô, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được nói: "Chờ lúc bốn bề vắng lặng sẽ để cho em nhìn kiểm tra thật tốt, hửm?"

Nói xong mập mờ như vậy, làm cho lỗ tai cô cũng đã đỏ lên, giãy giụa mấy lần không thoát được tay của anh ôm ở bên eo, không thể làm gì khác hơn là vùi mặt ở bên cổ của anh. diendanlequydon.comMục Nham bật cười, tiếng cười sang sảng và vui vẻ, trong lòng ngực phát ra tiếng dễ nghe.

Cô đấm anh một cái, không lâu sau tay nhỏ bé bắt đầu không an phận mà luồn vào trong áo khoác của anh, cách bởi áo sơ mi mò vào ngực trái của anh, Mục Nham cũng không có ngăn cản, từ từ nhắm hai mắt lười nhát cười một tiếng, "Tìm cái gì thế? Cẩn thận anh kêu vô lễ."

An Dĩ Nhược không để ý tới anh, cau mày tỉ mỉ lần mò, cuối cùng sờ đến một vùng da có cảm giác khác với chung quanh, cô hỏi: "Sao đã lâu như vậy còn chưa có lành? Chẳng lẽ để lại sẹo rồi hả?"

Kéo tay cô xuống nắm ở trong lòng bàn tay, Mục Nham nở nụ cười lười biếng mê người, "Chờ lúc em lấy thân báo đáp thì tốt rồi."

Hờn dỗi liếc anh một cái, cô nói: "Lúc theo đuổi người ta đáng yêu hơn nhiều so với bây giờ." Bây giờ trong nụ cười lúc nào cũng mang theo tia không đứng đắn, hại cô có chút căng thẳng.

Mục Nham không có nâng mắt nhìn lên, mây trôi nước chảy đáp: "Nếu không như thế có thể lừa được em sao, cô gái ngây thơ."

An Dĩ Nhược giả vờ khinh thường bĩu môi, muốn rút tay về nhưng lại bị anh hơi dùng sức nắm thật chặt, nhìn gò má của anh cương nghị lại không mất nhu hòa, cô cười dựa vào trong lòng anh, mặc cho anh cái có cai không mà vuốt ve tóc của cô, trong lòng yên tĩnh và bình thản trước nay chưa từng có. diendanlequydon.comGiờ phút này thân mật dựa sát vào nhau trở nên vô cùng trân quý, An Dĩ Nhược có chút ngây ngốc mà hy vọng cứ như vậy một đêm bạc đầu, vĩnh viễn sánh cùng trời đất.

Sau một chuyến bay dài, lúc máy bay bắt đầu giảm độ cao xuống, An Dĩ Nhược nằm ở trong lòng Mục Nham đang ngủ say, anh cười cưng chiều, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô để đánh thức cô.

Cô giống như con mèo nhỏ vậy cọ cọ vào bả vai của anh, mò mẫn nắm lấy tay anh, mơ hồ không rõ mà lẩm bẩm: "Buồn ngủ lắm."

"Về nhà ngủ tiếp, coi chừng một lát bị gió thổi cảm lạnh." Vén những sợi tóc rơi rụng của cô đến sau tai, Mục Nham cất giọng mềm mại dụ dỗ, đối với tính tình hơi thích làm nũng của cô đã rất thấu hiểu.

Mục Nham cười tán gẫu với cô: "Chờ em nghĩ ngơi tốt, chúng ta đi thăm chị dâu nhỏ và cục cưng."

Nhắc tới Si Nhan, tinh thần An Dĩ Nhược liền tỉnh táo, "Lúc này Ôn Hành Viễn buồn cười chết đi được, nghĩ đến bộ dáng căng thẳng của anh ta với Nhan Nhan thì buồn cười. Anh biết không, trước khi em xuất ngoại có đi đến nhà anh ta, anh ta hận không thể mỗi một bước đi đều ôm Si Nhan chỉ sợ cậu ấy té ngã." Nháy mắt, cô cười nói: "Ngày hôm qua Thần Thần còn phàn nàn với em trong điện thoại, nói sau khi có em trai, ba mẹ đã không còn thương nó." Dường như nghĩ đến cái gì đó, An Dĩ Nhược đột nhiên thu lại nụ cười, liếc nhìn Mục Nham một cái, khiến Mục Nham chẳng hiểu ra sao cả: "Làm sao vậy? Trên mặt anh có gì sao?"

Hơi nheo mắt nhìn anh, An Dĩ Nhược ê ẩm mà nói: "Thần Thần nói bảo anh trở về nhanh chút, con bé muốn dùng thân phận bạn gái dọn đến ở cùng anh."

Mục Nham cười ha ha, véo nhẹ khuôn mặt của cô, "Anh có thể lý giải thành em đang ghen không?"

"Đâu chỉ ghen, em muốn đến Sơn Tây làm bán sỉ." Con mắt xoay xoay, cô nói: "Cái người này, sớm muộn gì cũng dạy hư đứa nhỏ."

"Thần Thần thật sự tinh mắt hơn em, biết đặt mua anh trước." Mục Nham nhướng mày, cười như không cười, "Em có đồng ý để con bé đến ở với anh hay không, hửm?" diendanlequydon.comLo ngại còn có người khác ngồi bên cạnh, anh cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nếu như em tới bất luận thế nào anh cũng không cho con bé đến ở."

"Mặc kệ anh." Đẩy anh một cái, cố tình đẩy khuôn mặt điển trai bên cạnh ra xa chút, nghĩ đến Thần Thần nói giòn giã ở trong điện thoại: "Dì Dĩ Nhược, chú út là đi tìm dì sao? Chú ấy không cần Thần Thần ạ? Người ta là bạn gái của chú ấy nha." Cô lại không nhịn được nở nụ cười, "Vật nhỏ giống như quỷ linh tinh, thật sự là đáng yêu."

"Yên tâm, Mục đồng sẽ càng đáng yêu hơn." Mục Nham thong thả ung dung nói chen vào, điệu bộ trầm tĩnh tự nhiên.

An Dĩ Nhược ngẩn ra, "Ai là Mục đồng?"

Khóe môi Mục Nham hơi cong, cười đến mức vô cùng mờ ám, thong thả thốt ra một lời nói cực kỳ nặng ký: "Con gái của chúng ta."