*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Dĩ Ngưng cảm giác thế giới này thật vi diệu.


Cô quen Đường Mộ Bạch bao nhiêu năm như vậy, thế nhưng trước giờ nhắn tin chưa từng thấy anh dùng loại từ này bao giờ, thế nên khi vừa mới nhìn thấy cô còn cho rằng tài khoản Weixin của Đường Mộ Bạch bị ai đó trộm mất rồi.


Thế nhưng suy nghĩ này cũng chỉ tồn tại trong đầu cô trong thoáng chốc, Lục Dĩ Ngưng lại nhìn vế câu phía trước, ngay lập tức không còn nghĩ như vậy nữa.


Suy cho cùng người ta có trộm tài khoản thì cũng không thể biết được bọn họ đã từng hôn nhau.


Lục Dĩ Ngưng không trả lời, xem như hoàn toàn chưa từng nhìn thấy tin nhắn kia.


Bảy giờ mười lăm phút, Trần Kế vẫn chưa tới nhưng tin nhắn thì vẫn từng cái một nối tiếp nhau gửi đến không ngừng——


【Dĩ Ngưng, ngã tư phía trước xảy ra tai nạn giao thông, bây giờ hoàn toàn không thể đi tiếp nữa, ước chừng phải một lúc nữa anh mới có thể đến được.】


【Có khiến em đợi sốt ruột không?】


......


【Cuối cùng cũng đi được rồi, chắc khoảng năm phút nữa sẽ tới.】


Lục Dĩ Ngưng nhìn thời gian tin nhắn cuối cùng được gửi đến, ba phút trước.


Nói cách khác, còn khoảng một hai phút nữa là cô sẽ phải gặp Trần Kế rồi.


Đã lâu rồi Lục Dĩ Ngưng và anh không gặp nhau, thế nhưng lần gặp mặt này cũng chẳng hề có những cảm giác như hồi hộp và chờ mong rồi thì một ngày không gặp như cách tam thu, so với đối tượng mập mờ, cô và Trần Kế càng giống kiểu bạn bè mới gặp mặt mà như đã quen từ lâu hơn, tuy rằng nói chuyện rất hợp nhau nhưng vẫn thiếu đi một chút gì đó.


Cũng giống như bữa cơm lần trước ăn cùng nhau ở Lộc Cảng vậy, Trần Kế hỏi cô cái gì cô cũng đều không bài xích, kiên nhẫn trả lời từng câu một, thế nhưng trừ nhiêu đó ra, cô hoàn toàn không có suy nghĩ muốn chủ động tìm hiểu anh.


Một Lục Dĩ Ngưng từng muốn chủ động tìm hiểu thói quen và sở thích của một chàng trai đã biến mất bặt vô âm tín từ rất lâu về trước rồi.


Lục Dĩ Ngưng cảm giác mình trở nên lạnh nhạt hơn trước rồi, tuy rằng vẫn rất lịch sự nhưng đã chẳng còn bao nhiêu nhiệt tình với người khác giới nữa, Trần Kế gửi nhiều tin nhắn như vậy thế nhưng câu trả lời của cô ngoại trừ "Được" thì cũng chỉ có "Không sao hết".


Cũng không biết là Trần Kế đã nhận ra cô không hào hứng lắm hay là đang vội vã lái xe đến nên không rảnh tay mà không hề nhắn tin nữa.


Lục Dĩ Ngưng lại đợi trong phòng bao thêm một lúc, vài phút sau, khi cô lại rót đầy một chén trà nữa, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra.


Cửa được người phục vụ đi trước mở ra, Trần Kế theo ở phía sau.


Có thể thấy anh rất áy náy, còn chưa bước vào cửa mà đã bắt đầu nói xin lỗi: "Thật ngại quá, Dĩ Ngưng, có phải em đợi lâu lắm rồi không?"


Lục Dĩ Ngưng mỉm cười: "Đâu có, em cũng vừa đến được một lúc thôi."


Trên thực tế, cô đã đến từ hơn nửa tiếng trước rồi.


Có lẽ vừa rồi Trần Kế đi rất vội nên hiện giờ vẫn còn hơi thở dốc, anh giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, ngại ngùng không dám nhìn Lục Dĩ Ngưng: "Vậy giờ chúng ta gọi món nhé?"


Vừa dứt lời, nhân viên phục vụ đã đưa thực đơn tới.


Lục Dĩ Ngưng đã từng ăn ở đây vài lần vì vậy hầu hết các món ăn đều rất quen thuộc, cô thuận tay chọn vài món, không tới vài phút đã trả lại thực đơn cho phục vụ.


Trong lúc chờ đồ ăn lên, Trần Kế cũng không để bầu không khí quá buồn tẻ, vẫn luôn câu được câu không tìm đề tài để nói chuyện với cô.


Nói từ công việc dạo gần đây cho đến cuộc sống sinh hoạt, rồi lại nói đến có bộ phim hay bài hát yêu thích nào không.


Những câu hỏi của Trần Kế tưởng chừng tùy ý nhưng thực ra câu nào cũng đều tựa như đã trải qua rất nhiều lần suy nghĩ chọn lọc trong đầu, hỏi rất cẩn thận và dè dặt.


Có một khoảnh khắc nào đó, thậm chí Lục Dĩ Ngưng còn cảm thấy cô nhìn thấy hình bóng của chính mình từ trên người Trần Kế, vô cùng thận trọng nhưng lại tràn đầy niềm vui.


Tuy rằng kết cục không được tốt đẹp cho lắm, thế nhưng mỗi lần chỉ cần nhớ tới quá trình không biết nên khóc hay nên cười mà lại có chút ngọt ngào đó, khóe môi Lục Dĩ Ngưng đều sẽ vô thức giương lên.


Trần Kế không biết cô đang nghĩ gì, nhưng khi nhìn thấy cô nở nụ cười, toàn thân liền tựa như nhận được sự khẳng định nào đó, cũng bất giác mỉm cười theo.


Hai người tán gẫu câu được câu không mãi đến khi đồ ăn đã được bày lên hết, hai người đều rất ăn ý mà không nói chuyện nữa, yên lặng ăn xong bữa cơm.


Lục Dĩ Ngưng ăn rất ít, cho dù có là ở những nơi như thế này, không đến hai mươi phút, cô đã buông đũa xuống.


Trần Kế vẫn đang ăn, Lục Dĩ Ngưng cũng không nhìn chằm chằm vào anh, tranh thủ lúc này lấy điện thoại ra xem.


Có vài tin nhắn Weixin mới, toàn bộ đều đến từ cùng một người.


【Ăn cơm xong chưa?】


【Gặp nhau xong chưa?】


【Sao không nói gì?】


Tiềm năng đặt mười vạn câu hỏi vì sao lần đầu tiên bộc lộ ra trên người Đường Mộ Bạch, Lục Dĩ Ngưng không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này, trong lòng dường như đột nhiên trống rỗng trong thoáng chốc, rồi lại nhanh chóng được lấp đầy bởi sự ấm áp và dịu dàng.


Thế nhưng cô vẫn không trả lời anh.


Chỉ trong vài phút, Trần Kế cũng đã ăn xong số cơm trong bát với tốc độ nhanh nhất, anh cũng đặt đũa xuống, rồi mới ngẩng đầu nhìn Lục Dĩ Ngưng.


Ánh mắt của anh vô cùng nóng bỏng đến mức Lục Dĩ Ngưng không ngẩng đầu mà vẫn có thể cảm nhận được.


Trần Kế muốn nói điều gì đó, Lục Dĩ Ngưng có thể nhìn ra được.


Và nếu như cô đoán không nhầm, điều mà Trần Kế muốn nói chắc cũng là điều cô muốn nói.


Quả nhiên, sau khi nhìn chằm chằm vào cô hơn nửa phút đồng hồ, Trần Kế rốt cuộc lên tiếng: "Dĩ Ngưng, anh có chuyện muốn nói với em."


Lục Dĩ Ngưng ngước mắt lên ra hiệu cho anh tiếp tục.


"Chúng ta quen nhau cũng sắp được hai tháng rồi nhỉ?"


Lục Dĩ Ngưng gật đầu.


"Hẳn là em cũng nhìn ra được tấm lòng của anh..." Trần Kế cũng không quanh co lòng vòng, cho dù nói cả câu có hơi ngắc ngứ nhưng vẫn dũng cảm nói hết: "Kể từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau anh đã có thiện cảm với em, rất thích cảm giác được trò chuyện với em, cũng rất thích nhìn thấy em cười."


"Em có nguyện ý ở bên anh không?"


Dừng một chút, anh lại nói với vẻ hơi căng thẳng: "Tuy anh biết là điều kiện gia đình em rất tốt, lại còn tốt nghiệp đại học G, có lẽ anh không thể xứng với em, nhưng mà.... Em có thể cho anh một cơ hội không?"


Gia cảnh Lục Dĩ Ngưng ra sao, chỉ cần nhìn Lục Cảnh Hành là có thể nhìn ra được.


Huống hồ quán trà này trước kia Trần Kế cũng đã từng đến nhưng lần nào cũng phải hẹn trước, mà lần này thì sao, không những không cần hẹn trước mà còn có một phòng bao riêng, trong nhà không có một mỏ quặng thì hẳn là cũng không thể làm một cách tùy ý như vậy được.


Còn về trình độ học vấn của Lục Dĩ Ngưng, Trần Kế cũng đã từng hỏi thăm từ chỗ Lục Cảnh Hành.


Một cô gái có ngoại hình xinh đẹp, nhà có tiền, bản thân lại còn có năng lực, nhìn trong mắt ai thì cũng đều là sự tồn tại như một kẻ chiến thắng trong cuộc đời, Trần Kế cũng là một trong số đó, cho nên anh mới cảm thấy bản thân mình không xứng với Lục Dĩ Ngưng.


Cho dù là anh có nhà, có xe, và cũng có một công việc ổn định, đàng hoàng.


Lục Dĩ Ngưng nhìn vào ánh mắt chân thành của anh, càng nhìn càng cảm thấy người trước mặt và bản thân khi còn theo đuổi Đường Mộ Bạch dần dần trùng khớp lại với nhau.


Thực ra thì cô cũng rất xuất sắc mà, thế nhưng cô vẫn cảm thấy mình không xứng với Đường Mộ Bạch.


Trong mắt cô, căn bản là không một ai có thể xứng với anh.


Lục Dĩ Ngưng và Trần Kế nhìn nhau một hồi lâu, mãi đến khi ánh sáng trong mắt dần dần phai nhạt đi, cô rũ mắt, cong khóe môi, "Trần Kế ——"


"Không cần vội trả lời anh."


Thực ra Trần Kế có thể hiểu được ý của cô, nhưng lại thực sự không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy nên mới ngắt lời nhân lúc cô còn chưa kịp nói ra đáp án, "Anh cho em thời gian để suy nghĩ."


"Ba ngày sau hẵng nói cho anh biết, cho dù kết quả như thế nào anh cũng có thể chấp nhận."


Lời từ chối của Lục Dĩ Ngưng liền bị chặn lại như vậy.


Cô đã cố gắng hết sức rồi nhưng vẫn không thể ép buộc bản thân đi chấp nhận một người khác.


Rõ ràng cô là người muốn từ chối người khác, kết quả người cảm thấy không thoải mái trong lòng nhưng lại là cô.


Khi Lục Dĩ Ngưng rời khỏi quán trà vẫn chưa tới tám giờ rưỡi.


Trong lòng cô có tâm sự, sau khi về nhà rồi tắm xong nỗi phiền muộn dồn nén trong lồng ngực không những không hề tiêu tan mà ngược lại còn bị hơi nước nóng xông đến càng khó chịu hơn.


Lục Dĩ Ngưng sấy khô tóc, sau đó liếc nhìn đồng hồ.


Hơn chín giờ, cô gửi một tin nhắn cho Khương Nại: 【Nại Nại, cậu có đang rảnh không?】


Khương Nại: 【Sao thế?】


Lục Dĩ Ngưng: 【Tớ muốn ăn đồ nướng ở cạnh trường.】


Khương Nại: 【Bây giờ á?】


Giờ này mặc dù không phải là muộn, thế nhưng ít nhất cũng không được coi là sớm nữa rồi.


Lục Dĩ Ngưng vô cùng ấm ức: 【Đúng vậy.】


Tính của cô như nào Khương Nại cũng biết rõ, chỉ sợ không ăn được bữa thịt nướng này thì khả năng tối nay cái người này cũng sẽ không ngủ được mất, Khương Nại cũng không nói nhiều, sau một hồi trầm mặc liền thuận theo ý cô.


Cách không đến năm trăm mét bên ngoài Đại học B có một con phố đồ nướng, trước kia khi còn đi học, Lục Dĩ Ngưng và Khương Nại từng tới đó rất nhiều lần.


Đã vài năm trôi qua nhưng bất ngờ thay kết cấu khu đó vẫn không hề thay đổi, hai người hẹn nhau ở một quán ăn thường hay đến nhất, khi Khương Nại đến nơi Lục Dĩ Ngưng đã bắt đầu gọi xiên nướng rồi.


Thực đơn bị cô viết viết vẽ vẽ một hàng dài, Khương Nại nhìn mà nhíu mày: "Mấy ngày nay không ăn cơm à?"


Lục Dĩ Ngưng không thèm ngẩng đầu, "Muốn ăn."


"Còn gọi nhiều rượu như vậy, cậu muốn làm gì?"


Lục Dĩ Ngưng vẫn chỉ dùng hai chữ: "Muốn uống."


Khương Nại cạn lời.


Cô ấy hết cách với Lục Dĩ Ngưng, cô muốn ăn cô ấy liền ăn cùng cô, thế nhưng cô muốn uống rượu, Khương Nại liền phải nhìn cô uống đồng thời còn phải luôn giữ cho bản thân tỉnh táo.


Hai người ngồi ăn no uống say ở quán ăn ngoài trời gần hai tiếng đồng hồ, cách đó hơn chục mét, một chiếc Audi cũng dừng ở ven đường gần hai tiếng đồng hồ.


Đường Mộ Bạch vẫn luôn đi theo Lục Dĩ Ngưng suốt quãng đường, tuy rằng anh không trực tiếp xông vào quán trà tìm người, thế nhưng vẫn luôn ở bên ngoài đợi cô ăn xong bữa cơm kia rồi cùng Trần Kế ra khỏi quán trà.


Cũng may sau khi rời khỏi quán trà, hai người họ không anh anh tôi tôi đi về cùng một hướng, nếu không bây giờ Đường Mộ Bạch chắc chắn không thể là vẻ mặt này.


Không, thậm chí có lẽ anh còn không thể bình tĩnh mà xuất hiện ở chỗ này.


Vừa rồi Đường Mộ Bạch lái xe theo sau Lục Dĩ Ngưng, đợi sau khi cô đi vào tiểu khu, anh cũng không lập tức rời đi.


Nhưng anh cũng không ngờ được rằng, mới qua chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Lục Dĩ Ngưng đã lại thay một bộ đồ khác rồi đến Đại học B ăn thịt nướng.


Hai cô gái thế mà ăn rất nhiều, vỏ lon rỗng cứ từng cái một chất đống sang bên cạnh, chân mày Đường Mộ Bạch càng nhíu càng sâu, rất nhiều lần muốn mở cửa xuống xe nhưng mỗi lần đụng đến tay nắm cửa xe, cũng đều chậm rãi thu lại.


Mãi cho đến lúc này, Lục Dĩ Ngưng rõ ràng đã uống say rồi, mái tóc dài của cô hỗn loạn, đang dựa lên vai Khương Nại nhẹ nhàng đung đưa cánh tay.


Tuy vóc người của Khương Nại xấp xỉ cô nhưng suy cho cùng cũng chỉ là con gái, sức lực không lớn, chỉ riêng đỡ cô đứng dậy cũng đã tốn không ít sức.


Hai thân hình mảnh khảnh gần như cùng lung lay, Đường Mộ Bạch nhíu mày, lại nhíu mày, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở cửa xuống xe.


Khương Nại cảm giác mình sắp bị đè chết đến nơi rồi.


Lục Dĩ Ngưng không đến 50kg, đương nhiên không thể coi là nặng, thế nhưng hiện giờ cô đã say mèm, toàn thân đều dựa lên người cô ấy, đang lúc cô ấy cảm thấy không thể thở nổi thì liền nghe thấy cô thấp giọng lầm bầm một câu bên tai: "Nại Nại, cậu nói xem anh ấy tốt ở chỗ nào chứ..."


Cô thật sự say rồi, ngay cả người bình thường có chết cũng không muốn nhắc tới cũng đã thốt ra khỏi miệng.


Khương Nại rũ mắt thở dài, cùng lúc đó, cô ấy nhìn thấy một đôi dày da màu đen dừng lại trước mặt, tầm mắt dời lên phía trên liền nhìn thấy một gương mặt đẹp trai quen thuộc.


"Đường Mộ Bạch cái đồ chết tiệt này," Lục Dĩ Ngưng vẫn đang tiếp tục lẩm bẩm không rõ chữ: "Nhưng mà tớ, vẫn còn rất thích anh ấy..."


Khương Nại: "..."


Cậu câm miệng đi, Lục Dĩ Ngưng!