Đương nhiên là tốt rồi, bởi vì có thể gặp được người mà mình muốn gặp.


Có lẽ bởi vì vừa mở mắt ra nên đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, Lục Dĩ Ngưng hoàn toàn không có tâm trí suy nghĩ nhiều chuyện như thường ngày, giờ phút này ý nghĩ đầu tiên trong lòng là cái gì thì chính là cái đó, sẽ không bị cô cố tình đè nén xuống.


Cô quả thực muốn gặp Đường Mộ Bạch, như thể trở lại thật lâu thật lâu trước kia, không gặp anh dù chỉ một phút, hay thậm chí là một giây thôi cô đã cảm giác như thiếu vắng cái gì đó.


Bình thường lúc tỉnh táo cô còn có thể khống chế bản thân mình; thế nhưng bây giờ cung phản xạ của cô đã bị kéo dài ra, cả người cũng trở nên trì độn, ánh mắt có chút đờ đẫn, không nháy mắt nhìn chằm chằm người đang ở bên tay trái cách cô không đến mười centimet, hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì.


Tại thời điểm này, mặc dù mặt trời vẫn chưa mọc lên nhưng cũng đã có thể mơ hồ nhìn thấy một chút ánh sáng từ đường chân trời.


Quán cà phê im ắng, chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ xen lẫn với tiếng ngáy không biết của ai, Lục Dĩ Ngưng mất ước chừng hai phút mới có thể mở to mắt và hoàn toàn thoát khỏi sự mơ màng hỗn loạn vừa rồi.


Có lẽ để phù hợp với bầu không khí nên ánh đèn trong quán cà phê cũng chỉ lờ mờ, thế nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến khả năng nhìn rõ người trước mặt của Lục Dĩ Ngưng.


Chỉ mất hai giây, hoặc là ngắn hơn, cô đã hoàn toàn tỉnh táo rồi vô thức chống tay bò dậy từ trên bàn.


Người nọ cũng không nói gì, chỉ thản nhiên liếc nhìn cô một cái, sau đó lại cụp mắt xuống, đưa điện thoại qua.


Trong quán không còn nhiều chỗ trống, ghế của hai người gần như đặt sát vào nhau.


Có lẽ do vừa vào đây không lâu nên Lục Dĩ Ngưng thậm chí còn có thể cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra từ trên người anh, tựa như một cơn gió mang theo mùi hương mát lạnh nhè nhẹ của nước cạo râu chầm chậm lướt qua, cô dường như bị mê hoặc bởi mùi hương này, đôi mắt cô khẽ chớp, cả trái tim tựa hồ cũng mềm nhũn ra.


Chỉ trong vài giây đó, động tác vốn muốn lùi ra sau của cô đột ngột dừng lại và giữ nguyên tư thế kia, bởi vì xung quanh thực sự quá yên tĩnh nên khi nói chuyện cô cũng cố tình hạ thấp giọng: "Sao anh lại đến đây?"


Cô không muốn hỏi mấy câu kiểu như "Có phải đến tìm em không", nhưng khi nói ra câu này vẫn mang theo một chút nghĩa khác trong đó.


Cũng không biết là do Đường Mộ Bạch không nghe rõ hay như thế nào, anh nhướng mày, nghiêng mặt kề tai lại gần, rồi cũng hạ thấp giọng, trầm trầm hỏi: "Gì cơ?"


Nhiệt độ trong quán cà phê vốn đã cao, anh đột nhiên sát lại gần như vậy khiến Lục Dĩ Ngưng ngay lập tức cảm thấy hơi nóng, cô buộc phải lùi về sát tường, đến khi cả người đều dán lên mặt tường lạnh như băng, cô mới cảm thấy thoải mái hơn chút.


Cô hít một hơi, nín thở lặp lại một lần nữa câu nói vừa rồi.


Thế nhưng Lục Dĩ Ngưng không ngờ được rằng, cô lùi một centimet thì Đường Mộ Bạch cũng tiến lại gần một centimet.


Cô dịch về phía bên trái thì Đường Mộ Bạch cũng dịch theo về phía bên trái.


Lục Dĩ Ngưng rốt cuộc cũng nhìn ra rồi, anh căn bản không phải không nghe thấy mà tám chín mươi phần trăm là cố ý.


Cô nhíu mày: "Anh có thể đừng lại gần em như vậy được không?"


Khoảng cách giữa hai người thực sự rất gần, gần đến mức Đường Mộ Bạch chỉ cần sát lại thêm một chút nữa thì chóp mũi hai người liền có thể chạm vào nhau.


Khuôn mặt người đàn ông sạch sẽ tinh xảo, một đôi mắt dịu dàng lại đa tình, cũng không biết có phải do anh không được nghỉ ngơi tốt hay không mà đôi mắt vốn trong trẻo giờ đây lại có một vài tơ máu mờ nhạt, nhưng càng như vậy lại càng làm nổi bật lên sự thâm trầm trong ánh mắt anh.


Sâu thẳm như một vòng xoáy, thẳng tắp cuốn Lục Dĩ Ngưng vào sâu trong đó.


Lục Dĩ Ngưng cũng không hiểu bản thân mình bị làm sao, lúc trước còn nhỏ tuổi thì rất can đảm, nhưng giờ khi đã qua tuổi thiếu nữ, cô chẳng hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ và khẩn trương.


Chỉ trong vài phút, trong đầu Lục Dĩ Ngưng thậm chí còn xuất hiện cảnh tượng Đường Mộ Bạch cúi đầu hôn cô.


Thế nhưng một lúc lâu sau, người nọ vẫn không có động tĩnh gì.


Anh tựa như đã bị điểm huyệt, khuỷu tay trái nhẹ gác lên thành bàn, ở nơi cách Lục Dĩ Ngưng không đến ba centimet nhìn chằm chằm vào cô, từ mắt đến mũi rồi lại hạ xuống, tầm mắt rơi trên đôi môi cô.


Lục Dĩ Ngưng vô thức liếm khóe miệng.


Nhưng vừa mới liếm xong cô liền hối hận, bởi vì dáng vẻ này nhìn thế nào cũng thấy giống như vừa chống cự mà lại vừa nghênh đón.


Khóe môi Đường Mộ Bạch cong lên, đột nhiên cười một tiếng vô cùng nhẹ: "Em đang nghĩ gì thế?"


Rõ ràng người sát lại gần là anh, thế mà anh giờ hay rồi, lại còn không biết ngại mà hỏi cô câu đó.


Lục Dĩ Ngưng dời ánh mắt ra chỗ khác, nhìn chằm chằm vào mặt tường trắng tinh nói: "Chẳng nghĩ gì cả."


Bây giờ lý trí đã trở về nên cô biết rõ mình không thể để Đường Mộ Bạch tiếp tục chủ đề này, chỉ có thể đánh đòn phủ đầu hỏi: "Anh đến đây từ khi nào vậy?"


Đường Mộ Bạch cũng không trêu chọc cô nữa, anh nghiêng về phía sau, kéo dãn khoảng cách giữa hai người: "Vừa rồi."


Anh quả thực vừa mới đến chưa được bao lâu.


Chẳng hiểu chỗ này bị làm sao, cáp treo chỉ có ở đỉnh núi và chân núi, cũng có nghĩa là trên cơ bản chỉ cần vừa xuất phát liền không có duyên với cáp treo.


May là thân thể Đường Mộ Bạch cũng coi như không tồi, cho dù đã một ngày chưa được chợp mắt nhưng vẫn có thể leo lên với tốc độ nhanh nhất.


Tuy rằng quá trình không được suôn sẻ lắm nhưng may mà kết quả vẫn tốt.


Lục Dĩ Ngưng "Ò" một tiếng, "Anh cũng đến leo núi à?"


Đường Mộ Bạch cũng không lấy lí do này để mượn cớ, "Không."


Phong cách đem cuộc trò chuyện đến ngõ cụt này của anh đúng là không hề thay đổi.


Lục Dĩ Ngưng không nói gì nữa, chén cà phê trước đó cô mua vừa uống được một nửa, vì để tìm chuyện cho mình làm, cô liền gắng gượng uống hết chén cà phê đã nguội lạnh kia.


Vị đắng ngập tràn trong miệng, cô không khỏi nhíu mày.


Đường Mộ Bạch liếc nhìn cái chén đã trống không trong tay cô, "Đắng à?"


Lục Dĩ Ngưng vô thức gật đầu.


Khóe môi Đường Mộ Bạch cong lên, móc từ trong túi ra một viên kẹo.


Trên người anh cơ bản sẽ không bao giờ thiếu những thứ này, dù sao trong bệnh viện luôn có đủ loại trẻ con, những lúc không chịu uống thuốc và tiêm chích, những viên kẹo này liền có chỗ phát huy tác dụng.


Mấy trò này không lừa được người lớn nhưng trong việc dỗ dành trẻ con thì lại không thành vấn đề.


Đường Mộ Bạch cúi đầu nhìn viên kẹo trong tay, tay trái vẫn gác lên thành bàn không động đậy, chỉ dùng một tay phải mở giấy gói kẹo ra, sau đó đưa tới bên miệng Lục Dĩ Ngưng.


Viên kẹo có màu hồng, còn chưa cho vào miệng mùi vị ngọt ngào đã bay tới.


Lục Dĩ Ngưng mím môi, hiện tại trong miệng đầy vị đắng của cà phê, cô cũng không nghĩ nhiều nữa, hé miệng định ăn viên kẹo kia, kết quả ngay khi cô vừa lại gần, người nọ đột nhiên lấy thế sét đánh không kịp che tai thu tay lại.


Động tác của anh thực sự quá nhanh, thậm chí Lục Dĩ Ngưng còn chưa kịp phản ứng lại đã nhìn thấy viên kẹo kia bị Đường Mộ Bạch bỏ vào trong miệng chính mình.


Lục Dĩ Ngưng mở to mắt không thể tin được, cô giơ tay lên, những lời chất vấn vốn đã sắp nói ra nhưng vừa đến bên miệng, cô lại cảm thấy mình thực sự không có tư cách để chất vấn anh, không thể làm gì khác hơn là quay đầu đi, không nhìn anh nữa.


Tình huống này giống như khi nhìn thấy một thứ gì đó sáng lấp lánh, nhìn từ xa cứ tưởng là đá quý nhưng lại gần mới biết đó chỉ là một con bọ hung mà thôi.


Không thể nào không tức giận.


Lục Dĩ Ngưng càng nghĩ càng tức, càng ngày càng nhíu mày sâu hơn, khi đang định ân cần thăm hỏi người tệ bạc nào đó bằng những từ ngữ không mấy thân thiện trong lòng, cằm liền bị một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy, hơi dùng sức xoay mặt cô lại.


Giây tiếp theo, Lục Dĩ Ngưng còn chưa hiểu anh có ý gì, thậm chí lông mày đang nhíu lại còn chưa kịp dãn ra, nụ hôn mang theo vị dâu tây ngọt ngào của người đàn ông đã bất thình lình rơi xuống.