Chương 43:

 

Lê Điệp bị dáng vẻ của Tô Hi hù dọa, mỗi lần cô ta nhắc tới chuyện Lê Hương ở cùng với người đàn ông khác, anh ta đều sẽ mắt khống ché, trở nên rất đáng sợ.

 

Nhưng Lê Điệp thật lòng thích Tô Hi, cho nên cô ta đưa tay ôm cổ Tô Hi: “Anh Tô Hi, em yêu anh, anh là người đàn ông duy nhất của em, lần đầu tiên của em cũng dành cho anh.”

 

Khuôn mặt tuần tú của Tô Hi hiện vẻ dữ tợn, không sai, Lê Hương đã phản bội anh ta, chính là một người phụ nữ lăng nhăng tùy tiện, căn bản không đáng giá.

 

Anh ta muốn quên Lê Hương đi.

 

Tô Hi đưa tay kéo váy ngủ trên người Lê Điệp, Lê Điệp vui vẻ ôm anh ta: “Anh Tô Hi, em muốn được đi cạnh anh mãi mãi.”

 

Tô Hi nhắm mắt lại, trong đầu không sao quên đi được gương mặt của Lê Hương, năm đó cô ấy còn rất nhỏ, mẹ Lê Hương đưa cô ấy tới Tô gia làm khách, mẹ Lê Hương hỏi anh ta: “Tô Hi, sau này để Quán Quán làm vợ cháu có được hay không?”

 

Lúc ấy anh ta đã là một cậu thiếu niên mặt đỏ rần, thẹn thùng không nói lời nào, trực tiếp chạy vào phòng.

 

Ngày đó, mối thông gia của hai người cứ như vậy được định từ bé.

 

Anh ta còn nhớ rõ Lê Hương khi còn bé thông minh ngoan ngoãn, đôi mắt đen sáng lấp lánh nhìn anh ta cười gọi một tiếng anh Tô Hi.

 

Tô Hi đem khuôn mặt tuần tú chôn trên người Lê Điệp, tiếng nói khàn khàn gọi một tiếng Quán Quán… Lê Điệp nghe được hai chữ Quán Quán này, giống như có một chậu nước lạnh xối từ đỉnh đầu của cô ta xuống, xối diệt đi tất cả ảo tưởng hạnh phúc về tình yêu của cô ta.

 

Lê Điệp đã ngủ, trong bóng tối Tô Hi dựa đầu vào bên giường, đưa tay châm một điếu thuốc, yếu ớt hút lấy.

 

Chờ đến khi điều thuốc sắp tàn, Tô Hi mở điện thoại ra, gọi tới một só.

 

Rất nhanh, bên kia truyền đến tiếng nói của Lê Hương: “Alo.”

 

“Là anh.” Tô Hi nhả làn khói thuốc trong miệng ra.

 

Lê Hương yên lặng máy giây: “Tìm tôi có việc gì?”

 

“Tối mai tới phòng 8206, anh chờ em.”

 

*Tô Hi, đầu óc anh có bệnh à?”

 

Tô Hi cong môi: “Làm sao, trước mặt người đàn ông khác chơi rất thích mà, người khác có thể chơi cô, vì sao tôi lại không thể?”

 

Lê Hương định trực tiếp tắt máy, cho số anh ta vào danh sách đen.

 

Nhưng Tô Hi đã lường trước được suy nghĩ của cô, chen ngang nói: “Lê Hương, không phải cô muốn tra cái chết của mẹ cô à?”

 

Quả nhiên Lê Hương run lên, không sai, lần này cô trở về một là chữa bệnh cho ông nội, hai là tra ra nguyên nhân cái chết của mẹ.

 

Năm đó nói là mẹ cô chết vì bệnh nhưng rõ ràng sức khỏe mẹ cô rất tốt, làm sao có thể đột nhiên bệnh mà chết được, cô hoài nghi là có người mưu hại.

 

Nhưng Lê Hương không tra được bất cứ thứ gì, mọi chuyện liên quan tới mẹ cô khi còn sống đều bị xóa đi, xóa sạch sẽ.

 

Lê Hương luôn cảm giác sau lưng mình có một âm mưu lón, mười năm trước mẹ qua đời, ông nội lâm vào hôn mê, trong vòng một đêm, tất cả những người cô yêu thương đều muốn đầy cô vào chỗ chết, bọn họ đều thay đổi rồi.

 

Lê Hương giữ lại điện thoại: “Anh có bằng chứng gì?”

 

“Bây giờ em nhát định không tra được thứ gì, đầu mối cũng không có, trong tay anh đang có một người, người này nhất định em sẽ có hứng thú, bà ấy là thím Lâm.

 

Con ngươi Lê Hương co rút lại, thím Lâm chính là người hầu hạ bên cạnh mẹ, cũng là người nhìn cô lớn lên.

 

Thím Lâm không phải người Lê gia, mà là người mẹ vẫn mang theo bên mình.

 

Chỉ tiếc năm đó khi mẹ mắt đi, thím Lâm cũng giống như biến mất khỏi thế gian, cô tìm một thời gian dài cũng không thấy.

 

Thím Lâm vậy mà lại ở trong tay Tô Hi.