"Mười vạn năm nghìn lượng."
Chỉ trong thoáng chốc, tất cả những người ở đại sảnh yên tĩnh im lặng lại, chăm chú quan sát những phòng riêng ở tầng ba đấu giá.
"Mười một vạn." Giọng nói trầm thấp hùng hậu, âm giọng có chút đè nén đến biến đổi, có thể thấy người này không muốn bị bất cứ ai phát hiện thân phận thật sự của hắn.
"Mười một vạn một nghìn lượng." Phòng riêng chữ Huyền rất nhanh đã tăng giá theo ngay sau đó, giọng nói vô cùng thanh thoát trẻ trung, có thể suy đoán ra đối phương là một thiếu niên trẻ tuổi.
"Mười một vạn ba nghìn lượng." Khác với hai phòng riêng vừa rồi, phòng riêng chữ Ngọc này hoàn toàn có thể nghe ra, người đấu giá là một cô nương xinh đẹp, chất giọng mềm mại dịu dàng cùng cực.
"Mười hai vạn." Phòng chữ Ký lại một lần nữa tăng giá, bởi vì chất giọng trầm khàn lệch tông đó nên mọi người không thể đoán ra cảm xúc của hắn hiện tại đang như thế nào.
"Mười hai vạn ba nghìn." Nữ tử phòng Ngọc nhẹ nhàng đấu giá, xem lẫn trong tiếng nói của nàng chính là sự vui vẻ trêu đùa.
"Mười hai vạn năm nghìn." Phòng chữ Huyền, cửu hoàng tử Vũ Uy Nghị mím chặt môi gằn giọng hô giá, bàn tay không khống chế nổi lực đạo mà bóp vỡ ly trà nhỏ.
Đám người đáng ghét này càng lúc càng tăng giá lên cao, hắn sắp trụ không nổi nữa rồi!

Vài năm gần đây phụ hoàng bắt đầu trọng dụng những tiểu hoàng tử, trong đó cũng có hắn.

Nhưng những đối thủ khác của hắn đều ít nhiều có nhà ngoại chống lưng, còn hắn lại chỉ là con của một tỳ nữ vô danh tiểu tốt, làm việc gì cũng gian nan từng bước, giống như đạp chông gai mà bước đi.
Số tiền gần đây tích góp được cũng chỉ tầm mười vạn hơn chút, đều là do những quan thần đút nhét hối lộ hắn, nếu nhiều hơn nữa không biết hắn nên đào đâu ra, nhưng bí tịch kia hắn lại không muốn bỏ lỡ! Thật đúng là đám người phiền phức mà!
Mặc kệ suy nghĩ cùng thái độ của Vũ Uy Nghị, hai phòng chữ bên ngoài vẫn thi nhau nâng giá vật phẩm, cả hai bên đều giống như cương quyết phải có được nên không khí đấu giá có chút căng thẳng!
"Mười ba vạn lượng vàng." Nam tử giọng trầm khàn phòng riêng chữ Ký nâng giá.
"Mười ba vạn năm nghìn." Nữ tử phòng chữ Ngọc theo sát không tha.
"Mười bốn vạn."
"Mười bốn vạn năm nghìn."
Vũ Uy Nghị chỉ trong chớp mắt đã bị đánh bay khỏi cơ hội đấu giá, hất đổ đĩa điểm tâm trên mặt bàn xong liền há miệng hít thở lấy lại bình tĩnh, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn phải nhịn xuống.
"Mười năm vạn lượng." Nam tử phòng chữ Ký hơi chút dừng lại, lại giống như hạ quyết tâm mà báo giá.
Mà nữ tử phòng chữ Ngọc giống như thấy nhàm chán rồi, liền không hô đấu giá nữa, sảng khoái mà nói.

"Vật phẩm đấu giá này bổn cô nương hẳn là không có duyên, vậy nên chúc mừng công tử đã giành được."
Một bí tịch bán được với giá mười năm vạn lượng vàng vẫn nằm trong dự tính của Mạc La, nhưng vì kinh nghiệm phong phú, hắn làm như vô cùng vui vẻ, hé miệng cười lên rồi thông báo.
"Như vậy, vật phẩm đấu giá lần này sẽ thuộc về vị khách nhân phòng riêng chữ Ký! Tiếp đến là vật phẩm đấu giá thứ ba."
Bí tịch được mang xuống, rất nhanh sau đó, hai tiểu đồng xinh xắn lanh lợi bước lên bục đấu giá, trong tay mỗi hài tử đều mang theo một hộp gỗ tinh xảo.
"Đây là hai loại đan dược cực kỳ cần thiết cho chúng ta cần trong bất kỳ tình huống nào, chính là Thiên Mệnh đan cùng Phục Hồi đan." Mạc La đi đến đứng giữa hai tiểu hài đồng, đưa tay xoa nhẹ đầu chúng khẽ mỉm cười.
"Trước tiên chúng ta sẽ đấu giá Phục Hồi đan, tổng cộng năm viên! Mỗi viên quy ước là năm mươi lượng vàng, mỗi lần tăng giá không dưới hai lượng vàng.


Các vị khách quý, giây phút tiếp theo thuộc về mọi người!"
Vừa dứt lời, khách nhân bên dưới đã đồng loạt giơ bảng số lên đấu giá, ai nấy đều vô cùng hung hăng, thể hiện việc bản thân nhất định phải giành được.
Mạc La mỉm cười nhìn khung cảnh ồn ào nhưng không hỗn loạn phía dưới, trong lòng càng thêm cảm thán phương sách chiến lược mà Hàn Băng đã đề bạt cho bọn họ.
Bởi vì gặp lại Hàn Băng cùng Nam Thiên Sang nên hội đấu giá được hưởng ké rất nhiều phúc lợi, đặc biệt là từ tiểu tử Thiên Sang, quà lại mặt của hắn đều là đan dược cao cấp!
Thậm chí hài tử còn chủ động đưa tặng cho bọn họ trên dưới năm mươi loại đan dược khác nhau, mỗi loại đều vừa tròn hai mươi viên! Chỉ riêng số đan dược quý hiếm này đã đủ cho bọn họ thoải mái kinh doanh trong vòng mười năm, thật đúng là phúc tinh giáng thế!
Triệu Sơn thật sự vô cùng biết ơn tiểu tử đó, chính vì thế nên lấy không ít thứ đồ tốt mà bọn họ thu được từ kho của hội đấu giá mà đưa cho hắn, lại bị Hàn Băng lắc đầu từ chối nên đành đổi thành phương thức khác.
Ngoại trừ Mạc La tối nay ở đây làm người dẫn dắt đấu giá, thì ba người còn lại kia đều nhất chí, mang Nam Thiên Sang đi đến Linh Thú Các, đồng lòng muốn mua tặng cho tiểu tử một linh thú để cảm ơn.
Hàn Băng cảm thấy từ chối bọn họ nhiều lần sẽ thành quá khách sáo xa lạ nên gật đầu đồng ý, nếu tiểu tử thật sự thích một linh thú nào đó thì có thể mua lại.
Mặc dù nàng không có suy nghĩ muốn ký kết khế ước với linh thú, nhưng điều đó không thể hiện nàng không cho phép người khác làm như vậy.
Mỗi một người đều có suy nghĩ và mục đích riêng, nàng không thể ép buộc người khác phải giống như bản thân mình được! Hàn Băng vẫn luôn vô cùng rõ ràng điều này!
Cũng chỉ trong thoáng nghĩ ngợi thôi, giá tiền đấu giá vật phẩm đã lên đến bốn trăm lượng vàng.

Mạc La nghiêng đầu nhìn về phía đan dược được tiểu đồng bưng trong tay, lại nhìn về phía khách nhân đang tranh nhau ra giá, nụ cười ở khóe môi càng sâu thêm mấy phần.
Cuối cùng, những viên đan dược đều lấy trên năm trăm lượng vàng một viên mà chốt thành, chỉ còn lại Thiên Mệnh đan trong tay hài đồng gần bên hắn.
"Tiếp theo chính là Thiên Mệnh đan vô cùng quý giá! Tác dụng thì không cần phải giải thích cho mọi người nữa đâu nhỉ?! Số lượng là hai viên, mỗi viên quy ước là ba trăm lượng vàng, mỗi lần tăng giá không dưới năm mươi lượng."
"Trời ơi, là Thiên Mệnh đan đấy! Thần đan kéo dài tuổi thọ, ta muốn!"
"Ta cũng muốn! Ta ra giá năm trăm lượng vàng!"
Thiên Mệnh đan giúp người uống kéo dài sinh mệnh.


Nếu là một người khỏe mạnh bình thường uống vào, có thể kéo dài mạng sống thêm ít nhất là năm mươi năm, người ốm đau bệnh tật uống vào, có thể kéo dài thêm ít nhất ba mươi năm! So với Mệnh Trường đan thì tốt hơn không phải chỉ một lần!
"Ta cũng muốn thêm tuổi thọ! Bảy trăm lượng vàng!"
"Tám trăm! Viên đan dược như vậy ta cũng muốn!"
"Chín trăm, ta ra chín trăm lượng vàng! Các ngươi đừng tranh giành nữa!"
"Ta ra..."
Mạc La nhìn mọi người thi nhau đấu giá, khóe miệng nhếch càng lúc càng cao, ánh mắt cũng không thể che dấu tia vui mừng phấn khởi.
Phòng chữ riêng cũng nhanh chóng chen chân vào đấu giá, từng con số cấp nghìn cũng lần lượt theo mỗi lần báo giá mà xuất hiện.
"Một nghìn lượng vàng!"
"Một nghìn một trăm lượng!"
"Một nghìn năm trăm!"
"Một nghìn sáu trăm năm mươi!"
"Năm nghìn."
Đêm qua đang dò chính tả nhưng buồn ngủ quá nên chỉ đăng đc 1 chương, giờ đăng nốt cho các bạn đọc nè! Mọi người đầu tháng vui vẻ nhé!.