"Được, huynh muốn ăn món gì?" Hàn Băng thật sự không thể không rung động với sự chu đáo tỉ mỉ này của đối phương.

"Cá kho và cá chiên nhé?"
"Chỉ cần là Băng Nhi nấu, món gì vi phu cũng sẽ ăn."
Rửa sạch cá bằng nước, mỗ phúc hắc để chúng vào một cái rổ tre, sau đó dưới sự thúc giục của mỹ nhân đành phải rời đi.

Hàn Băng nhìn một lượt các gia vị có trong bếp, ngoài muối cùng dầu ra thì chỉ có một ít tỏi và tiêu hạt.

Nàng bắt đầu sơ chế cá, nhân lúc không có ai lấy ra một hũ tương nhỏ trong trữ nạp giới trộn đều lên cá và ướp một chỗ, còn lấy thêm ít gừng, ớt và đường phèn.

Đợi đến khi Tư Đồ Vũ Thiên tắm xong, khắp nơi trong tửu lâu đã tràn ngập mùi thơm nồng của đồ ăn.

"Thật thơm quá, Băng Nhi đúng là một thiện trù tài giỏi." Tiến lên ôm eo người thương, nhân cơ hội Hàn Băng không phản ứng, hắn liền cúi xuống cắn nhẹ lên cổ nàng một cái.

"Đang ở bên ngoài, huynh nghiêm túc đứng đắn một chút đi." Hàn Băng cảm nhận sự tê ngứa ở cần cổ, nhẹ huých hắn một cái nhắc nhở.

Liếm dấu đỏ hồng mà bản thân đã tạo ra, Tư Đồ Vũ Thiên cực kỳ thỏa mãn mà nghiêng đầu thơm lên má nàng một cái, sau đó mới bằng lòng đứng qua một bên.

Hàn Băng đang kiểm tra xem cá kho đã cạn nước chưa, thấy nồi cá vẫn còn gần non nửa nước liền đậy nắp nồi lại, thêm củi rồi chờ đợi.


Tư Đồ Vũ Thiên không muốn nàng cực khổ, đẩy nàng ra ghế ngồi đợi còn bản thân thì đứng cạnh bếp tự trông.

Một vài thí sinh khác ở cùng tửu lâu ngửi thấy mùi thơm đi đến, nhìn thấy nam nhân cao lớn đang đứng trông bếp thì có chút ngạc nhiên, sau vài lần đánh giá âm thầm bèn cầm lấy màn thầu trắng để trên một cái rổ được phủ một lớp vải mềm rồi rời đi.

Thật ra bọn họ rất muốn dày mặt ở lại ăn chung nhưng người ta không ngỏ lời mời, bọn họ cũng chẳng thể tiến lên cướp được.

Khí tràng mà nam nhân kia phát ra thật sự rất cường đại, bọn họ không dám chọc vào.

Chờ khoảng hai khắc, nước trong nồi cá kho cũng cạn gần hết, Tư Đồ Vũ Thiên vài ba bước đã dọn hết lên một mâm cơm nhỏ bưng đến chỗ nàng.

Trong thời gian chờ đợi Hàn Băng có thổi một ít cơm trắng nên hai người không cần ăn màn thầu.

Mỗ nam nhân ăn một miếng đồ ăn xong thì gắp đũa liên tục, còn cẩn thận gỡ bỏ xương cá rồi đặt vào bát nhỏ của nàng.

Mỗi người một bát rồi lại một bát, rất nhanh đống đồ ăn đã hết sạch, Hàn Băng muốn đứng lên cất dọn lại bị Tư Đồ Vũ Thiên ấn ngồi xuống, sau đó tự thân dọn dẹp hết tất cả mọi thứ.

Ăn no, mỗ nam nhân kéo tay Hàn Băng về phòng nằm ngủ một giấc, buổi chiều thì cùng nhau ra biển bắt cá, tiện tay còn bắt được không ít sò biển trốn dưới mấy tảng đá ngầm, thu hoạch phong phú dẫn đến bữa tối cũng đa dạng, mỗ nam nhân nào kia ăn càng thêm vui vẻ.

Thấy Tư Đồ Vũ Thiên không chê bai ghét bỏ đồ ăn mình nấu, Hàn Băng càng thêm có động lực, đặt ra dự định cho tương lai rằng mỗi ngày đều sẽ thay đổi một món mới cho hắn thưởng thức.

Ngày hôm sau, Tô Quân đúng giờ xuất hiện ở quảng trường, đợi mọi người tập hợp đông đủ liền giới thiệu quy tắc thử thách lần này.

"Các vị đại hiệp ở đây chắc đều đã biết thử thách cuối cùng này chính là đấu lôi đài.

Trước khi đấu lôi đài, thí sinh đều phải xác nhận cam kết sinh tử."
"Trên lôi đài có thể sử dụng bất cứ cách thức nào để chiến thắng, mọi người có thể sử dụng vũ khí của bản thân cũng có thể dùng vũ khí của lôi đài.

Có thể triệu hồi khế ước thú ra giúp đỡ, cũng có thể đơn đấu.

Nếu trong quá trình giao đấu có một bên chủ động nhận thua thì bên còn lại không được phép tấn công nữa."
"Số thứ tự trận đấu đều là ngẫu nhiên, người đấu đều là được bốc thăm bất ngờ.

Các số thứ tự đều ứng với số trên mặt thẻ trúc của các vị đại hiệp.

Thử thách sẽ dừng lại khi lựa chọn ra được một phần tư số người mạnh nhất, những người còn lại sẽ được chữa thương và nhận được một viên đan dược có tác dụng tăng cường sức mạnh cùng giải bách độc."
Phổ biến xong quy tắc đấu lôi đài, Tô Quân liền bay lên khán đài nhỏ ngay đó, bên cạnh là một hộp gỗ vuông kín đáo, y đưa tay vào trong lỗ hổng phía trên, lòng bàn tay đảo lộn đống giấy bên rồi bốc ra hai tờ giấy mỏng, chậm rãi mở ra.

"Trận đấu đầu tiên, mời vị đại hiệp có thẻ trúc ký hiệu mười bảy và đại hiệp có thẻ trúc ký hiệu ba mươi năm lên sàn đấu lôi đài." Giọng nói của Tô Quân dõng dạc lan ra khắp xung quanh không ai không nghe thấy.


Rất nhanh, hai nam nhân trong số người đang đứng phi thân nhảy lên lôi đài.

Số mười bảy là một nam tử cao ráo dung mạo bình thường không có gì đặc biệt, vũ khí là đoản đao đi theo bên người gã, y phục thuộc kiểu ngắn gọn để thuận tiện cho việc vận động.

Số ba mươi năm thân thể không được cao như đối thủ, cơ thể cũng gầy yếu hơn một chút, nhưng khuôn mặt ngược lại có chút dễ nhìn, trang phục ngay ngắn chỉnh tề, vũ khí là bội kiếm của chính bản thân.

Tô Quân nhìn sư đệ trên lôi đài một cái ra hiệu, vị sư đệ liền gật đầu rồi bước đến yêu cầu kiểm tra thẻ trúc, sau khi xác nhận đúng người liền dõng dạc nói.

"Đấu lôi đài không màng sinh tử, hai vị đại hiệp có thời gian là nửa khắc để cân nhắc có nên quyết chiến hay không.

Nếu đồng ý, xin mời rút vũ khí ra."
Vị sư đệ vừa dứt lời, hai người đồng loạt tước vũ khí ra khỏi vỏ, cầm chắc trong tay thể hiện quyết định của chính mình.

"Đã xác nhận cả hai thí sinh đều đồng ý quyết đấu.

Trận đấu lôi đài lần thứ nhất, bắt đầu."
Sư đệ bước lùi ra khỏi sàn đấu thông báo, ngay khi lời của y vừa dứt, hai người đứng trên lôi đài ngay lập tức lao vào đánh nhau.

Tiếng kim loại va chạm vang lên liên hồi, những chiêu thức mạnh mẽ tràn ngập uy lực cứ vậy mà được hai người phô bày ra, ai cũng không muốn bị tụt lại.

Hàn Băng nhìn kiếm pháp cùng đao pháp của hai người, cảm thấy một vài chiêu thức quá mức hoa mĩ thừa thãi, trong tiềm thức tự động bãi bỏ cùng sửa chữa thành một đòn tấn công khác tuyệt diệu uyên bác hơn.

"Băng Nhi có mệt không?" Tư Đồ Vũ Thiên liếc nhìn trận đấu một cái xong không thèm nhìn lại lần nữa.

"Không mệt." Mỹ nữ lắc đầu thành thật trả lời.

"Huynh mệt à?"
"Đồ ngốc này, nàng phải nói mệt." Mỗ nam nhân gõ nhẹ lên trán nàng một cái đầy sủng nịnh.

"???"
"Như vậy ta mới có cơ hội quang minh chính đại mà ôm nàng chứ."
"..." Hàn Băng không biết nên phản ứng ra sao, chỉ im lặng nắm tay hắn, suy nghĩ một hồi rồi mở lời.

"Bên ngoài không tiện, ta nắm tay huynh được không?"
Tư Đồ Vũ Thiên không trả lời, chỉ siết chặt lấy bàn tay nàng, nụ cười trên môi sâu hơn mấy phần.

Trên lôi đài, hai người đánh đến bất phân thắng bại, ngay đòn giao tranh cuối cùng, cả hai cùng bật người lui về sau, tách ra đứng ở đầu cuối lôi đài nhìn chằm chằm vào đối thủ.


Nam tử cao lớn thì thầm đọc chú ngữ triệu hồi linh thú khế ước, ánh mắt không rời khỏi người đối diện dù chỉ một chút.

Thiếu niên thấy đối thủ của bản thân bắt đầu triệu hồi linh thú liền ngay lập tức phát động tấn công, không để gã thành công gọi ra cứu viện.

Nam tử không thể không dừng lại việc triệu hồi, đoản đao đưa lên đỡ lấy đường kiếm chém xuống, sau đó liền không chút chần chừ mà vươn chân đạp tới.

Thiếu niên nghiêng người tránh đi, lưỡi kiếm và lưỡi đao chà xát tạo thành từng chùm lửa sáng chói, hai người lại một lần nữa lao vào tấn công đối thủ.

Những người đứng dưới quan sát trận đấu không nhịn được mà hồi hộp, nhìn thế trận bất phân thắng bại mà thầm lo lắng cho chính bản thân mình.

Tư Đồ Vũ Thiên nhìn hai nam nhân đánh nhau đến mồ hôi tuôn rơi như mưa, chỉ thoáng chốc đã biết được ai sẽ là người chiến thắng.

"Băng Nhi có hồi hộp không?" Mỗ phúc hắc muốn nhân cơ hội an ủi mỹ nhân để thực hiện một vài hành vi đen tối.

"Không có." Hàn Băng nhìn hắn trả lời.

"Dù có thua đi chăng nữa, ta vẫn có thể có hai lần cơ hội nữa để tham gia, dù sao ta cũng mới chỉ mười bảy tuổi."
"..." Từ đó suy ra có nghĩa là đối phương đang chê hắn già có đúng không?! "Ta chỉ hơn nàng mười tuổi mà thôi."
"Hả?" Tự dưng bị chuyển đổi đề tài, Hàn Băng có chút mờ mịt.

"Vi phu, chỉ hơn Băng Nhi mười tuổi thôi, không già." Tư Đồ Vũ Thiên nghiêm túc nhấn mạnh từng từ một.

"...! Ý của ta không phải chê huynh già." Hàn Băng ngộ ra, bất đắc dĩ bật cười trả lời hắn.

"Ý của ta là, nếu lần này thua, lần sau chúng ta lại đến tiếp.

Huynh đừng cậy mạnh, gặp nguy hiểm thì phải tránh đi hoặc rút lui, tính mạng mới là trên hết."
"Nàng cũng vậy." Nghe được mỹ nhân vì mình mà căn dặn đủ thứ, mỗ nam nhân cực kỳ vui vẻ mà hưởng thụ, cũng không quên nhắc nhở nàng.

"Được, ta sẽ không ham chiến, nếu không đánh thắng được sẽ lập tức chủ động nhận thua."