Sự cảnh giác của Hàn Băng nhanh chóng tăng cao, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng, bước chân vẫn thong thả đi về phía trước, bàn chân bước đi đạp lên nền tuyết, nghe tiếng "bộp bộp" của hạt tuyết khi bị giẫm nát cùng tiếng "vu vu" của gió thổi nhẹ qua tai.
"Thật im ắng!" Hàn Băng tự nhận xét trong đầu, sự cảnh giác cũng không hề giảm xuống
"Soạt soạt!"
Trong không khí im lặng, tiếng vật nặng di chuyển bỗng vang lên, kèm theo đó là một tiếng thở nặng nề.
"Có người?!" Hàn Băng khẽ nhăn mày, hai mắt nhìn xung quanh một vòng.
"Soạtttt! Roejtttt...!Crắc! Tí tách...!tí tách...!Tách..."
Tiếng xé rách theo sau đó liên tiếp vang lên, tiếng nước nhỏ giọt xuất hiện, tiếng "cót két" cũng dần rõ ràng hơn.
Tiếng vang này so với ai cũng sẽ lạ lùng nhưng đối với nàng_Hàn Băng, lại hoàn toàn quen thuộc! Đó là tiếng xé rách, tiếng nước chảy...!Là tiếng thịt tươi trên người con mồi bị xé ra, tiếng máu trong người con mồi chảy xuống đất!

Trong không khí lạnh lẽo tiêu điều của ngôi làng chẳng thoáng chốc liền tràn ngập mùi hôi tanh của máu tươi, một mùi nồng hắc đầy ghê tởm!
Hàn Băng cứ như vậy đứng im, không động đậy, tĩnh như một pho tượng đất.

Khí tức toàn thân một giây trước còn chưa có gì đặc biệt, một giây sau sát khí liền như thủy triều cuồn cuộn chảy ra, theo bốn phía bay đi, xen vào mọi góc tách của ngôi làng.
Dường như cảm nhận được sát khi mãnh liệt của Hàn Băng, tiếng "sột soạt" liền liên tục vang lên.

tiếng vậy nặng di chuyển đều đều, tiếng thở nặng nề "phì" cũng đã rõ ràng hơn.
Bao xung quanh ngôi làng là tuyết trắng xóa, nhưng Hàn Băng lại nhìn thấy, tuyết dường như đang chuyển động! Không phải là tuyết từ trên trời rơi xuống mà là đống tuyết chất cao như núi chuyển động!
"Đống tuyết" nhẹ nhàng di động, hòa cùng vào màu tuyết của thiên nhiên, nếu không thật sự chú ý, sẽ không nhìn thấy.

"Đống tuyết" này rất cao, nếu so ra chính là cao gấp đôi Hàn Băng.
"Nó" giống như rất dài, hình cầu mà cũng không hẳn, "nó" cứ liên tục di chuyển nhưng hướng đi lại rất khó nhận ra.
Hàn Băng đang đứng im bỗng nhanh chóng nghiêng người qua bên phải, vận khởi nội lực tụ vào hai chân, nhún người bay lên nóc nhà cao nhất trong làng.

Mà chỗ Hàn Băng đã đứng nhanh chóng xuất hiên một bãi nước màu đen, bốc lên hơi nóng! Bãi nước cực tốc độ ăn mòn ra xung quanh, lớp tuyết gần đó cũng bị hơi nóng làm tan chảy, sủi bọt rồi hòa cùng bãi nước độc đó.
Đối diện Hàn Băng hiện tại chính là một đầu rắn khổng lồ! Đầu rắn màu trắng bạch, hai mắt màu huyết sáng như bảo ngọc, cái lưỡi màu xanh dài buông ra ngoài, miệng máu mở lớn rộ ra hàng răng độc đỏ ngầu, hướng về phái Hàn Băng mà gào thét.
"Kkkkkkhèee...!Kkhèee..."
Cả thân hình con rắn gần như là bao quanh lấy ngôi làng, bao vây chặt chẽ lối thoát của con mồi mà nó ngắm đến.

Lần đầu công kích không thành công khiến cự bạch xà* không vui, lại tiếp tục hướng miệng còn vương máu táp về phía Hàn Băng đang đứng.
*cự bạch xà: rắn lớn màu trắng.

Hàn Băng thân hình chợt lóe, nhảy qua một mái nhà khác, tay nhanh chóng rút chủy thủ bên hông ra, đưa một phần nội lực trong người vào thân chủy thủ, chém về phía cự bạch xà.
Cự bạch xà há to miệng tấn công nhưng không bắt được nàng, lại phá nát một ngôi nhà, nó ngậm đống gạch đá trong miệng, lại tiếp tục hướng Hàn Băng mà phun khí độc bằng mũi.
Khí đọc màu đen như thủy triều không dứt bay về phía nàng.

Kiếm khí của Hàn Băng bay ra, phá khí độc ra làm hai, chém vào người cự bạch xà.

Kiếm khí chém vào da cự bạch xà như gió thổi qua đá, không chút trầy xước hay sứt mẻ gì!
Hàn Băng sau khi chém một đường kiếm liền di chuyển qua chỗ khác, tránh đi khí đọc bay đến.

Chỉ thấy, chỗ nàng vừa đứng khí độc quanh quẩn, qua làn khí đen, theo mắt thường có thể thấy mái nhà bắt đầu có hiện tượng xói mòn, khí độc ăn sâu vào gạch đá, phá hủy mọi thứ mà nó đi qua.
Sau vài lần cảm thấy tấn công xa chiến vô dụng, Hàn Băng liền tiếp cận cự bạch xà!
Hàn Băng di chuyển trên"đống tuyết" mà nàng cho là người cự bạch xà, đâm 1 cái thật mạnh, xuyên qua lớp tuyết bên trên.
"Keeng!"
Thanh chủy thủ dường như không chịu nồi, bị gãy ra làm hai.
Thanh Tâm chủy thủ vừa được nhận không bao lâu liền bị hỏng! Vậy mà lúc mới nghe tên nó, mộ người lại hào hứng như vậy khiến Hàn Băng có chút...!vô vị!

Vứt thanh chủy thủ bị gãy qua một bên, Hàn Băng liền từ trong trữ nạp giới chọn ra một thanh kiếm màu đỏ tươi, nắm thật chắc trong tay.
Thanh kiếm bị nàng nắm trong tay dần nóng lên, như tiếp thêm một phần sức mạnh cho Hàn Băng.

Cự bạch xà liên tục táp về phía Hàn Băng nhưng lại thất bại nên vô cùng nóng tính, mỗi một lần tấn công đều nhanh chuẩn sắc hơn! Mà Hàn Băng cũng không để đối phương thoải mái, mặc dù không gây tổn thương được cự bạch xà trước mặt nhưng vẫn luôn công kích để tìm ra điểm yếu của nó!
Một người một thú đấu hơn trăm chiêu thức nhưng vẫn như cũ chưa tung ra chiêu trí mệnh của riêng mình! Dần đà, cự bạch xà dần kiệt sức, động tác cũng chậm chạp hơn còn Hàn Băng vẫn như cũ, thong dong tránh né rồi nhân cơ hội, bồi thêm một hai kiếm vào người nó.
Hàn Băng cảm thấy cây kiếm màu đỏ này sử dụng thuận tay hơn, sức mạnh cũng bộc phát nhiều hơn! Thanh Tâm chủy thủ so với cây kiếm đỏ này như một que củi với một thanh sắt vậy!
Kiếm khí chém từ Thanh Tâm chủy thủ không làm tổn thương được cự bạch xà nhưng chém ra từ cáy kiếm đỏ hiện tại lại có thể xuyên qua lớp vảy cứng, chém cho cự bạch xà máu chảy đầm đìa! Khiến nó vô cùng tức giận vì bị chạm đến quyền uy!
Xung quanh ngôi làng bởi vì có rất nhiều khí độ.

nên Hàn Băng dần di chuyển về một phía khác, hướng sâu vào trong một cánh rừng hoa đỏ cách đó không xa, dẫn dụ cự bạch xà đi theo nàng.
Ở nơi này, các cây cổ thủ san sát vào với nhau, mặc dù là khó di chuyển nhưng không làm giảm tốc độ của cự bạch xà bao nhiêu! nơi mà nó đi qua, hoa rơi rào rạt, cây đổ rầm râm, chẳng mấy chốc liền vô cùng bừa bãi lộn xộn, hoang tàn đổ đốn!
Hàn Băng thân hình như một tia gió, lướt qua qua lại lại, kiếm khí từ bốn phương tám hướng liên tục chém vào cự bạch xà, xuyên qua lớp vảy cứng cáp mà nó thường tự hào, chém sâu vào thân nó!
Nhược điểm cùng ưu điểm của bản thân nó chính là sự khổng lồ!.