Cao Dương hoang mang kêu lên, mọi người lại quan sát tiếp, sau đó phát hiện hình như không phải do cậu ta làm thật. Bởi vì lúc này trong đoạn video Cao Dương đã buông tay ra, tượng gỗ cũng được đặt yên ổn trên bàn, không rớt xuống đất.

Thấy cảnh tượng này Cao Dương thở ra một hơi, vội vàng giải thích: "Lúc đó, tôi thấy hình người trên tượng gỗ không khắc mắt nên rất tò mò, vì thế mới nói mấy câu với Tiêu Mai."

"Về việc này không phải thầy đã nói cho các em biết rồi sao?" Giáo sư Tưởng chỉ tiếc rèn thép không thành thép: "Đây là thói quen khi điêu khắc của thầy Giang, để công đoạn quan trọng nhất đến lúc cuối cùng, sau đó làm liền một mạch, vẽ rồng thêm mắt. Hơn nữa lúc tham quan thầy đã dặn dò các em rất nhiều lần, có thể nhìn nhưng không thể tùy tiện sờ vào..."

"Giáo sư, em sai rồi." Cao Dương cúi đầu nói, sắc mặt tái nhợt.

Cậu ta không nhận lỗi cũng không được. Bởi vì bên trong đoạn video cậu ta không chỉ đụng vào thậm chí còn cười ha ha nắm một lớp vụn gỗ, khẽ rắc lên bức tượng mười tám vị La Hán.

Nhất thời giáo sư Tưởng tức giận nghiến răng nghiến lợi, quát lên: "Em làm trò gì đây?"

"Giáo sư..."

Cao Dương lập tức hai chân run rẩy, trên trán mồ hôi úa ra: "Em không làm gì cả... Là vì bạn Tiêu Mai nói nhân vật tượng gỗ này điêu khắc quá mức truyền thần, chỉ là không biết sau khi vẽ thêm mắt vào thì sẽ trở thành như thế nào."

"Lúc đó em vừa nghe bạn ấy nói thế... liền… cầm vụn bột gỗ vẽ thêm mắt cho những nhân vật kia."

Cao Dương cuống cuồng giải thích: "Dù sao chỉ là vụn bột gỗ, chứ không phải là điêu khắc gì, chỉ cần thổi một cái là sẽ bay hết, cho nên em…nhất thời mất trí, nên…nhưng em đảm bảo, thực sự không phải em làm rơi tượng gỗ."

Chuyện này là thật, mọi người lại xem tiếp video.

Đúng như dự đoán, lúc Cao Dương lấy vụn bột gỗ vẽ mắt cho La Hán, hình như Tiêu Mai có khuyên hai câu nhưng thấy cậu ta không chịu nghe, cô khẽ lắc đầu quay người rời đi.

Thấy cảnh tượng này, ánh mắt mọi người nhìn cậu ta có phần kỳ lạ. Lúc nãy không phải Cao Dương đã nói cậu ta rời đi trước, Tiêu Mai ở lại cuối cùng sao... Nhưng bây giờ xem ra không phải như thế.

Bị mọi người nhìn chằm chằm, Cao Dương đỏ mặt lẩm bẩm: "Thật sự không phải tôi..."

Hình như đúng là không phải cậu ta thật. Mọi người lại xem video tiếp, chỉ thấy lúc này Cao Dương phát hiện Tiêu Mai đã đi rồi thì cậu ta cũng không muốn vẽ nữa, thế nên vội vàng phủi vụn bột gỗ trong tay đi, sau đó vội vàng đuổi theo mọi người.

Lúc này, Cao Dương ngạc nhiên, vui mừng kêu lên: "Xem đi, lúc tôi đi tượng gỗ vẫn không sao mà."

Mọi người không nói lời nào, tiếp tục chăm chú quan sát.

Sau đó một cảnh tượng ly kỳ xảy ra trong đoạn video.

"A..."

Sau khi xem xong, mọi người đều ngơ ngác, ngạc nhiên, sợ hãi. Trong đoạn video kia, vụn bột gỗ mà Cao Dương phủi đi, bay trong không khí, có một số rơi vào trong tượng gỗ.

Tiếp theo đó, một luồng sức mạnh vô hình hiện lên trong tượng gỗ, giống như một lớp sóng, đẩy bắn vụn bột gỗ văng ra. Tiếp đến là tượng gỗ dày nặng giống như bị thứ gì đó hất lên không trung, rồi nặng nề rơi xuống, vỡ thành nhiều mảnh.

Cảnh tượng kỳ dị đó khiến mọi người khó có thể tin được.

"... Có ma."

Thật lâu sau mới có giọng bạn nữ thét lên, sau đó rúc đầu người bên cạnh. Lập tức, các bạn học nữ còn lại ôm lấy nhau run lẩy bẩy. Cho dù đang là ban ngày, bầu trời sáng sủa cũng không ngăn được nỗi sợ hãi của bọn họ.

Còn về mấy bạn học nam cũng là gắng gượng chống đỡ để không gục ngã mà thôi. Trên thực tế, sắc mặt của bọn họ đã hơi tái xanh, vẻ mặt khiếp sợ. Dù sao cảnh tượng trong video quá mức ly kỳ. Không ai đụng vào mà tượng gỗ nặng nề kia vô duyên vô cớ bật lên không trung rồi rớt xuống vỡ vụn.

Đây không phải là dùng hiệu ứng, mà là chuyện xảy ra thật 100%. Chuyện này trái ngược với kiến thức vật lý thông thường, xảy ra rành rành ngay trước mắt mọi người thì bảo sao họ không sợ cho được?

Cho dù là người có tam quan bình thường, tin vào khoa học như giáo sư Tưởng, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng nổi da gà, có phần nghi ngờ mắt mình…

Trong chốc lát, cả đại sảnh hoàn toàn tĩnh lặng. Chỉ có điều trong đám người đang sợ hãi kia lại có hai người sắc mặt vẫn bình thường. Một người là Giang Cung, người còn lại là Diệp Tuyền. Vẻ mặt cả hai đều rất bình tĩnh, hoàn toàn không sợ hãi.

"Thì ra là như vậy."

Diệp Tuyền lên tiếng phá vỡ im lặng. Anh chỉ Cao Dương, mỉm cười nói: "Chân tướng đã rõ ràng, đây là trách nhiệm của cậu. Bởi vì do cậu mới dẫn đến tượng gỗ bị rơi hỏng, không liên quan đến những người khác."

"Cái gì?"

Cao Dương ngẩn ra, nhưng cậu ta không có làm, cho dù trong lòng sợ hãi cậu ta cũng phải tranh luận một lần: "Làm sao là tôi cho được... Anh không thấy sao, đó là... có ma đấy."

Cậu ta theo bản năng thấp giọng, sợ hãi nói: "Chỗ này... Thấy thế nào cũng không sạch sẽ, chúng ta vẫn là về nhanh nhanh đi."

Lời này nói ra được một đám sinh viên nhất trí đồng tình. Bọn họ cũng cảm thấy nơi này rất kỳ lạ, không phải là nơi nên ở lâu. Nếu được, bọn họ ước gì có thể mọc cánh bay khỏi nơi này ngay.

"Ma cái gì mà ma." Diệp Tuyền hừ mũi xem thường: "Trên đời này làm gì có ma? Uổng công các người học hành nhiều năm như vậy, lại tin tưởng vào mấy cái thuyết quỷ thần này, đúng là... lời nói vô căn cứ."

"Không phải ma vậy đó là cái gì?" Có người đánh bạo hỏi dò.

"Trường khí."

Câu trả lời của Diệp Tuyền khiến chân mày của Giang Cung hơi nhướng lên, trong mắt hiện lên ý cười, cảm thấy cháu trai của Diệp Chiến mặc dù hơi mơ tưởng xa vời nhưng mắt nhìn rất tốt. Ít nhất cũng không phải là người ngoài nghề, có thể hiểu được sự kỳ diệu của trường khí.

"Trường khí?"

Mọi người ở bên cạnh lại ngẩn ra. Trường khí là thứ gì?

Cũng may giáo sư Tưởng có kinh nghiệm phong phú, nghe Diệp Tuyền nói vậy thì cũng hiểu rõ vài phần, sau đó thử hỏi: "Chàng trai trẻ, cậu nói trường khí là chỉ trường khí phong thủy sao?"

"Đúng vậy."

Diệp Tuyền mỉm cười: "Giáo sư Tưởng, xem ra ông cũng là người hiểu rõ nhỉ?"

"Tôi không hiểu."

Giáo sư Tưởng lắc đầu: "Tôi không nghĩ ra, tại sao tượng gỗ này... bị vỡ lại có liên quan đến trường khí?"

"Chuyện này thì phải bắt đầu nói từ chỗ Giang sư phụ rồi."

Diệp Tuyền nói ngay không cần suy nghĩ: "Giang sư phụ là đại sư hàng đầu trong lĩnh vực này. Lúc ông ấy điêu khắc sẽ đặt hết sức lực và tinh thần vào đó. Vì vậy trong tác phẩm của ông ấy đương nhiên sẽ ẩn chứa trường khí mặc dù hơi yếu..."

Bản thân vũ trụ đất trời, vạn vật trên đời đều có từ trường nhất định, đương nhiên con người cũng không ngoại lệ.

Hơn nữa con người là vạn vật chi linh, từ trường trên cơ thể càng là huyền diệu hơn. Nếu dùng một số dụng cụ khoa học quan sát thì cũng có thể thấy được một số vầng sáng đặc biệt trên cơ thể con người. Loại vầng sáng này chính là tiềm chất của con người.

Một số người có thiên phú họ có thể phát huy tiềm chất trên người mình đến cực hạn. Từ xưa tới nay trong trong tác phẩm của rất nhiều nhà nghệ thuật nổi tiếng, đều ngập tràn linh tính. Theo Diệp Tuyền thấy cái gọi là linh tính này chính là trường khí.

Giang Cung cũng là như vậy. Cho dù ông ấy không phải là thầy phong thủy truyền kinh nghiệm, nhưng khi ông ấy chuyên tâm sáng tạo, lấy dao làm bút, tự nhiên sẽ viết ra được những tác phẩm văn chương tráng lệ. Những tác phẩm này sau khi đưa đi khai quang càng kích thích ra trường khí mạnh mẽ hơn, đương nhiên sẽ trở thành pháp khí có chất lượng vượt trội.

Nói thẳng ra đây là thiên phú của Giang Cung, người ngoài có muốn cũng không được…