“Thanh Sơn.”

Đột nhiên, một tiếng gọi trầm thấp truyền đến, cậu thanh niên giật mình nhảy dựng lên, vội vàng ra nghênh đón. Lúc này, ở cửa sau cửa hàng có một người trung niên ngoại hình thư sinh nho nhã, khí chất bất phàm đi vào.

Vị trung niên này tuy dáng người không cao nhưng quần áo sang trọng, ông mặc một bộ trang phục cách tân thời nhà Đường màu trắng, trông rất hài hòa, làm tăng thêm vài phần tiêu sái. Ông đeo một chuỗi tràng hạt rất dài trên cổ.

Mỗi hạt châu đều có màu sắc sáng bóng, tím sẫm, nhiều kim tuyến sao vàng lấp lánh. Đây là hạt gỗ Tử Đàn sao cao cấp, giá khởi điểm của mỗi hạt từ 30 triệu đồng trở lên.

Chuỗi tràng hạt này chắc là loại tiêu chuẩn, có 108 hạt. Trong đó có một hạt Mẫu Châu, là hình Phật thủ, có chất liệu nịnh mắt, màu xanh lục bảo, lấp lánh rực rỡ, hẳn là ngọc phỉ thúy cực phẩm.

Giá trị của viên Phật thủ ngọc phỉ thúy này tương đương với giá trị của cả chuỗi tràng hạt gỗ Tử Đàn sao. Hai thứ này kết hợp lại tạo thành một chuỗi tràng hạt hoàn chỉnh, đương nhiên giá cả không cần nói cũng tính ra được.

Nhưng chuỗi tràng hạt tuy có giá trị liên thành nhưng người đàn ông trung niên này đeo vào lại rất hợp. Bởi vì đồ vật có xa hoa, quý giá tới đâu, dưới khí chất bất phàm của ông, chỉ có tôn lên chứ không thể che lấp được phong thái vốn có.

“Sư phụ...”

Cậu thanh niên bước nhanh tới nghênh đón, trong mắt tràn đầy kính trọng, sùng bái: “Sư phụ về rồi ạ.”

“Ừ.”

Người đàn ông trung niên này, đương nhiên là Thẩm Thanh Tùng, chủ cửa hang Kim Ngọc Đường, cũng là đại sư phong thủy tiếng tăm lừng lẫy của Hàng Châu. Tuổi thật của ông chắc khoảng hơn năm mươi, gần sáu mươi tuổi, nhưng vì biết cách chăm sóc bản thân nên trông ông chỉ mới khoảng bốn mươi thôi.

Quan trọng nhất là, từng cử chỉ, cách nói chuyện của ông rất có phong phạm của một văn nhân thời xưa. Vì vậy, cho dù là quan chức, nhà giàu hay những giáo sư, nghệ thuật gia có danh vọng đều thích kết bạn với ông.

Tóm lại, ở Hàng Châu, nếu bỏ qua thân phận đại sư phong thủy thì bản thân Thẩm Thanh Tùng cũng là người nổi tiếng nhất nhì Hàng Châu. Đây cũng là điều mà cậu thanh niên này bội phục nhất ở ông, cũng là động lực thúc đẩy cậu ta nỗ lực học tập.

Thẩm Thanh Tùng ngồi lên ghế riêng, nhấp một ngụm trà mà cậu thanh niên ân cần đưa lên, thuận miệng hỏi: “Sáng nay, cửa hàng có vấn đề gì không?”

“Không, không có ạ.” Thanh niên vội vàng trả lời: “Mọi chuyện đều bình thường, không có vấn đề gì ạ.”

Đương nhiên, chuyện Diệp Tuyền tới chào hỏi, mua đồ đã bị cậu thanh niên tự động giấu nhẹm. Cậu ta cho rằng đó chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến, không cần nói cho Thẩm Thanh Tùng, để ông đỡ phải nghe chuyện không đâu.

“Không có chuyện gì thì tốt.”

Thẩm Thanh Tùng gật đầu, sau đó nhắc nhở: “Thanh Sơn, con chăm chỉ, quản lý cửa hàng rất tốt, thầy đều biết cả, cũng rất hài lòng. Nhưng con phải biết rằng, đối với một thầy phong thủy mà nói, tất cả những cái này đều là thứ yếu, năng lực mới là căn bản. Cho nên, con nên điều chỉnh mục đích sau này để nỗ lực đúng hướng. Cuốn Thủy Long Kinh thầy bảo con học, con đã thuộc hết chưa?”

“Dạ, cái này...”

Cậu thanh niên hơi khựng lại, đầu cúi thấp, ấp úng nói: “Con có đọc ạ, ngày nào cũng đọc.”

“Tốt, con đọc một đoạn cho thầy nghe xem.”

Thẩm Thanh Tùng nói: “Không cần đọc nhiều, con đọc chương tổng kết là được.”

“Chương tổng kết...”

Cậu thanh niên nuốt nước bọt, rõ ràng là rất căng thẳng, cậu ta cố gắng nhớ lại, chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, không nghĩ ra một chút nội dung nào liên quan tới Thủy Long Kinh.

“Sao?”

Ánh mắt Thẩm Thanh Tùng trầm xuống, đầy vẻ áp bức, ông lạnh lùng nói: “Thanh Sơn, con phải biết rằng, học phong thủy là một quá trình tích lũy không ngừng. Chúng ta làm người đời sau đã rất may mắn khi có những vị đi trước thông tuệ, hiền đức, đem tất cả kiến thức, kinh nghiệm không ngừng tích lũy cả đời họ soạn thành sách, truyền lại cho chúng ta.”

“Những kiến thức đó giống như ngàn vạn dòng sông, mỗi dòng đều dồi dào phù sa. Đương nghiên, sức lực của con người có hạn, chúng ta không thể chỉ có đọc lý thuyết suông mãi, hay nghiền ngẫm từng quyển, nhưng ít nhất mười cuốn kinh điển, không thể không đọc.”

Thẩm Thanh Tùng bấm đốt ngón tay, nói: “Một là Trạch Kinh, quyển sách đầu tiên về phong thủy nhà ở.

Hai là Tàng Kinh Các, sách quyển sách đầu tiên về nhập môn phong thủy.

Ba là Hám Long Kinh, đại diện cho các cuốn nghiên cứu về phong thủy long mạch, phái hình thế.

Bốn là Thôi Quan Thiên, đại diện cho các cuốn về phong thủy táng huyệt, phái lý khí”.

Năm, Tuyết Tâm Phú.

Sáu, Bác Sơn Thiên.

Bảy, Táng Kinh Dực.

Tám, Thủy Long Kinh.

Chín, Bát Trạch Minh Kính.

Mười, Dương Trạch Thập Thư”.

“Chỉ cần nghiên cứu kỹ càng những quyển sách kinh điển này là cơ bản đã nắm được những nội dung và lý lẽ tinh túy của phong thủy, nắm giữ chân truyền lưu mạch của phong thủy. Con là người mới học, cho dù không thể hiểu hết toàn bộ thì cũng nên đọc hết một cuốn, cố gắng học thuộc.”

Thẩm Thanh Tùng ân cần dạy bảo: “Đây đều là kiến thức cơ bản, làm gì cũng phải có căn bản, nếu ngay cả kiến thức cơ bản con cũng không nắm vững, thì cũng đừng hi vọng xa vời đến chuyện tiến bộ, có tương lai rạng rỡ.”

“Con biết thưa sư phụ, sau này con nhất định sẽ nỗ lực học hành.” Cậu thanh niên vội gật đầu, tự kiểm điểm lại sai lầm của bản thân.

“Nói được là phải làm được, đừng để thầy thất vọng...” Thẩm Thanh Tùng còn định nói thêm mấy câu động viên khích lệ, đột nhiên một loạt tiếng lao xao truyền vào tai ông, ông bỗng ngừng lại, không nói tiếp nữa.

Lỗ tai ông khẽ động, lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.

Trong chốc lát, Thẩm Thanh Tùng cau mày, ông đứng lên, bước quanh cửa hàng, quan sát cẩn thận. Là một đại sư phong thủy, trực giác của ông vô cùng nhạy bén, ông nhận ra phong thủy trong Kim Ngọc Đường của mình dường như đã xảy ra chút thay đổi.

Nhưng sự thay đổi này rất nhỏ, rốt cuộc là do nguyên nhân nào thì còn phải quan sát.

“Sao vậy sư phụ?”

Cậu thanh niên hoang mang không hiểu chuyện gì.

Thẩm Thanh Tùng để ngoài tai, nhìn quanh toàn bộ cửa hàng, ông càng thêm chắc chắn với phán đoán của mình. Cửa hàng của mình, ông là người rõ ràng nhất. Bởi vì trong này, ông đã tự tay bố trí một bố cục phong thủy hoàn mỹ.

Nhưng bây giờ, bố cục phong thủy hoàn mỹ của ông xuất hiện một lỗ hổng. Tuy lỗ hổng này không ảnh hưởng lớn, căn bản không làm lung lay được bố cục phong thủy.

Nhưng Thẩm Thanh Tùng lại muốn biết, rốt cuộc sao lại xuất hiện lỗ hổng này. Phải biết là, hôm qua lúc ông ở cửa hàng cũng không phát hiện điều gì lạ thường. Hôm nay lại xuất hiện lỗ hổng, chứng tỏ đã xảy ra một chuyện bất thường.

Nghĩ vậy, Thẩm Thanh Tùng quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Thanh Sơn, con nói thật đi, sáng nay trong tiệm không xảy ra chuyện gì thật sao?”

“Không ạ.” Thanh niên sửng sốt, vội vàng giải thích: “Sư phụ, sao con dám lừa thầy chứ... Sáng nay, gió yên biển lặng, đừng nói là khách, ngay cả...”

Nói đến khách hàng, sắc mặt cậu thanh niên đột nhiên thay đổi, trong lòng lộp bộp một tiếng, cậu nghĩ tới Diệp Tuyền, còn cả mấy hành vi khác thường của anh nữa. Vẻ mặt cậu thay đổi trở nên căng thẳng. Chắc không phải chứ, tuyệt đối không thể là anh...

“Thanh Sơn, xem ra, đúng là con có chuyện giấu thầy.”

Thẩm Thanh Tùng tinh tường, tất nhiên là phát hiện ra vẻ mất tự nhiên của cậu thanh niên kia.

“Sư phụ, con không có, con không giấu thầy việc gì.”

Cậu thanh niên cuống lên, vội vàng nói: “Chỉ là vừa nãy, có một... vị khách, anh ta mua một món đồ. Con cảm thấy đây là chuyện bình thường, không nhất thiết phải báo lại...”

“Vị khách đó mua gì?” Thẩm Thanh Tùng hỏi.

“Mua...”

Cậu thanh niên hơi chột da, chỉ ra cửa: “Là cái hồ lô... ở ngoài cửa kia.”

“Sao cơ?”

Trong lòng Thẩm Thanh Tùng chấn động, đồng tử hơi co lại. Thoáng chốc, ông bước nhanh ra ngoài, đi tới trước cửa, sau đó ngẩng đầu nhìn. Quả nhiên, chuỗi hồ lô treo lơ lửng đúng là thiếu một cái.

Lúc này, một trận gió thổi qua, chuỗi hồ lô sau khi thiếu một cái thì nhẹ đi nhiều. Gió thổi làm nó phát ra âm thanh lao xao, lung lay như sắp rơi.

Thẩm Thanh Tùng thấy vậy, lập tức tĩnh lặng, trong mắt hiện lên vẻ ảo não.

Cậu thanh niên cũng là người thông minh, lúc này cũng ý thức được chắc chắn có gì đó không ổn. Cậu ta dè dặt bước tới, thấp thỏm bất an hỏi: “Sư phụ... có phải con làm sai chuyện gì không?”