Theo điều lệ của đạo luật thu dưỡng tại nước Mị, một khi đã nhập từ đường thì có nghĩa là đã nhập vào gia phả.
Mà một khi vào gia phả rồi, kể cả ngươi từng có tên họ là gì thì cũng phải tôn trọng quyết định của người thu dưỡng.

Đổi tên đổi họ là quan trọng nhất, cũng là điều bắt buộc phải làm.
Với những biểu hiện của Ly Diên, xác thật đã là một thành viên trong hoàng thân quốc thích, nhưng mà-
Ly Hồng Đào nghe hoàng thượng nói xong, đột nhiên thấy bất an trong lòng.

Ly Quyền là nhân vật bậc nào?
Liếc mắt cái là có thể phát hiện lo lắng bất an.
“Ngươi còn lời gì muốn nhắn nhủ hay không”
Môi Ly Hồng Đào run lên, dưới ánh mắt bén nhọn của Ly Quyền, nói đứt quãng:
“Ly Diên chỉ là một thứ nữ, hơn nữa cũng không chắc nàng có phải là thứ nữ hay không.

Nên năm đó, năm đó nàng không được ghi tên vào trong gia phả.”
Vừa nói ra, Ly Quyền lộ ra biểu cảm khó hiểu.
“Cho nên, bây giờ ngươi đến nói cho trẫm là Ly Diên chỉ là hàng thứ trên danh nghĩa của ngươi mà thôi.

Giữa ngươi và nàng, hoàn toàn không có quan hệ gì?”
Dù lúc này Ly Hồng Đào đang muốn tự cho mình một cái tát, nhưng việc đã đến nước này, ông ta đâu thể thay đổi được nữa?
Chỉ có thể kiên trì gật nhẹ.
Trong lòng Ly Quyền vọt lên lửa giận hừng hực, chỉ vào Ly Hồng Đào, vậy mà một chữ cũng không thể thốt ra.
Ông ta còn có thể nói cái gì?
Nếu có gia phả thì ông ta có thể dùng chuyện này áp chế Linh gia trang, hoặc đòi điều kiện trao đổi.

Nhưng bây giờ, hai người họ không hề có, làm sao có thể đổ tội cho người ta vì tội cải danh đổi họ?
“Trẫm hỏi ngươi, Ly Diên có biết chuyện này không?”
Ly Hồng Đào không chắc chắn lắc đầu: “Lúc đó con bé còn nhỏ, chuyện này không phải là việc nàng có thể quyết định.

Có lẽ là không biết.”
“Trẫm cần sự xác định, không phải cái gọi là có lẽ!”
“Nàng không biết.”
Rơi vào đường cùng, Ly Hồng Đào chỉ có thể cắn răng xác nhận.

Ông ta tự tìm cho mình lý do rất đơn giản.

Nếu Ly Diên thật sự biết nàng không hề nhập gia phả thì làm gì có chuyện muốn thoát khỏi quan hệ với mình? Căn bản là không cần thiết.
Mà thực tế thì sao, đứa ngốc Ly Diên đúng là không biết có chuyện như vậy, vì nàng hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này.
Nếu nàng có thể hiểu được tầm quan trọng của gia phả sợ là đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Khang thân vương từ lâu rồi.

Làm gì có chuyện để mặc họ bấu víu dây dưa với mình? Lại còn dùng nàng đi đả kích Vệ Giới?
“Nếu nàng không biết thì dễ làm rồi.


Sau khi ngươi trở về, lập tức ghi tên của Ly Diên vào trong gia phả.”
Ly Quyền nói làm Ly Hồng Đào ngây ngẩn cả người: “Bây, bây giờ?”
“Sao không? Ngươi còn dám vi phạm mệnh lệnh của trẫm?”
“Không, không phải, vi thần không có ý này.

Ý của vi thần là lúc này ghi vào, chắc chắn sẽ bị nhìn ra.”
Gia phả không phải là cái mà ngươi muốn cho vào thì cho.

Nhất là gia phả của hoàng gia thì đã khó càng thêm khó.

Ở thế hệ của Ly Diên, những đứa trẻ ra đời đâu chỉ có mấy đứa con của Ly Hồng Đào?
Toàn bộ hoàng tộc sợ phải hơn trăm cái tên.

Lúc này đi sửa thì có nghĩa phải viết vào mặt sau cùng.

Một khi làm vậy thì có khác gì Gia Cát Lượng?
Nhưng với Ly Quyền thì không có gì là phải kiêng dè cả.
“Lúc này gia nhập và gia nhập từ trước thì khác gì nhau? Chẳng phải đều có nghĩa Ly Diên là người nhà của ngươi sao? Huống chi, chỉ cần ghi vào gia phả trước người của Linh gia trang một bước, vậy thì có nghĩa nàng vốn là người của Ly gia.

Sau này, Linh gia mà muốn đoạt quyền nuôi dưỡng Ly Diên thì phải có sự cho phép của Ly gia chúng ta.

Hiểu chưa?”
Không hổ là hoàng đế.

Đồng thời đưa ra quyết định cũng đã nghĩ kĩ phải đối ứng về sau thế nào.

So với nhau, Ly Hồng Đào bị việc quấn thân lại hốt hoảng luống cuống.
“Vậy, vậy sau khi ghi xong thì sao đây? Hai mươi sáu tháng sau là điển lễ nhập gia của Linh gia, trước đó chắc chắn sẽ có người của bọn họ đến câu thông với vi thần.

Hoàng thượng bên này đã có an bài gì rồi?”
Đây mới là mục đích chính mà Ly Hồng Đào tiến cung.

Hôm nay Ly Diên đã không còn là người của phủ Khang thân vương, mà hoàng đế để ý đến giá trị con người nàng.

Đã liên quan đến nàng thì không thể qua loa được.
Đôi mắt Ly Quyền bỗng dưng thâm sâu khó dò, đứng lên.

Ông ta đặt hai tay sau lưng đi đến trước cửa sổ.

Ly Hồng Đào đứng mà không dám nhúc nhích, cứ lẳng lặng chờ.
Một khoảng thời gian im ắng ngắn ngủi trong thư phòng, yên tĩnh đến mức nghe được tiếng hít thở của bản thân.
Không biết qua bao lâu, Ly Quyền mới xoay người, trong giọng nói ẩn ẩn uy nghiêm và áp bách: “Người của Linh gia trang tới thì gọi họ tiến cung gặp trẫm.


Trẫm tự mình nói chuyện với họ.”
Không biết thế nào, sau khi nghe xong quyết định của hoàng thượng, trong lòng Ly Hồng Đào lại cảm thấy không thoải mái.

Dù sao Ly Diên cũng là con gái của ông ta, thái độ này của hoàng thượng như muốn loại bỏ vị trí của ông ta vậy?
Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn Ly Hồng Đào không quản lý biểu cảm tốt, Ly Quyền không ngẩng đầu lên đã nói.
“Ngươi đừng từ chối.

Nếu giao chuyện này cho ngươi thì cũng chưa chắc ngươi có thể giải quyết trót lọt.

Linh gia muốn đoạt hoàn toàn quyền nuôi dưỡng Ly Diên từ Ly gia, chỉ có trẫm nói mới có tác dụng.

Mà ngươi, ngươi cho là họ sẽ để ngươi vào mắt sao?”
Lời này dù dễ khiến người ta tổn thương nhưng rõ ràng đó là sự thật.

Nếu không, tại sao Linh gia không xóa đi thân phận hoàng tộc của Ly Diên mà đã tự tin chiêu cáo thiên hạ rồi?
Đó là bởi đây là tình thế bắt buộc.

Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đoạt được quyền nuôi dưỡng Ly Diên.
Tại nước Mị, không phải không có người có đồng thời hai thân phận.

Nhưng nhìn Linh gia gióng trống khua chiêng tổ chức quy mô như vậy, rõ ràng muốn nhân cơ hội để Ly Diên thoát khỏi thân phận Ly gia.

Nói là nghĩa nữ, trên thực tế, sau khi đổi tên đổi họ thì có khác gì đứa con thân sinh đâu?
Nói chung, những người được thu dưỡng đều không cha không mẹ.

Còn dưới tình huống song thân đều đã mất, sau khi được người khác thu nhận thì cũng thuận theo quyết định của người thu dưỡng mà đổi tên đổi họ.
Đương nhiên, cũng có những cha mẹ tôn trọng đứa con mình thu dưỡng mà không đổi tên đổi họ.

Nhưng những người này chỉ chiếm một phần rất nhỏ.
Dù sao thì luật pháp cũng không có yêu cầu đặc biệt nào khác.

Toàn bộ đều phụ thuộc vào quyết định của người thu dưỡng và người được thu dưỡng.
Tình huống như của Ly Diên thì lại là chuyện khác.

Đầu tiên, cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh, không thể gọi là thu dưỡng được, chỉ có thể gọi là nhận nuôi, nhận nuôi nghĩa nữ.
Hơn nữa chỉ có thể xưng đối phương là nghĩa phụ, nghĩa mẫu, không thể coi là phụ thân, mẫu thân được.
Về việc có song song hai thân phận, từ mặt là có thể bỏ được một trong hai, mà đối tượng bị bỏ qua thường là vì bị cha mẹ ruột ngược đãi như Ly Diên.
Cho nên cuối cùng Ly Diên chọn cái gì, ngay cả Ly Quyền cũng không xác định được.
“Vi thần không dám, vi thần sẽ về an bài chuyện gia phả như vừa nói.


Mong hoàng thượng cho vi thần xin được cáo lui trước.
Ly Quyền phất phất tay với Ly Hồng Đào.
Khi ông ta rời khỏi Cần Chính điện, dè dặt trên mặt đã dần tan đi, thay vào đó là biểu cảm phức tạp không có ngôn từ nào có thể miêu tả được.
Rốt cuộc, mười ngày sau.
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thấy Linh Vô Nhai và Mộ Thiến xuất hiện ở cửa, Ly Hồng Đào vẫn bị giật mình.
Bởi vì, từ đây ông ta có thể nhìn ra Linh gia trang coi trọng Ly Diên đến trình độ nào.

Sao có thể là tình cảnh của nghĩa phụ và nghĩa mẫu được?
Không phải thân sinh mà hơn cả thân sinh.

Thế gian này thật sự tồn tại một thứ tình thân như vậy sao?
Vốn tưởng rằng sẽ phải khách sáo một phen, lại không ngờ sau khi hai người này đến phủ Khang thân một lúc, định ân cần thăm hỏi thì lại dứt khoát đi vào chủ đề chính.
Phương thức bắt chuyện như này làm Ly Hồng Đào không tiếp thu được: “Sao lại? Vô Nhai và Thiến muội khó khăn lắm mới đến thăm một lần, chẳng lẽ muốn dùng cách cứng rắn như vậy nói chuyện với vi huynh?”
Linh Vô Nhai lạnh nhạt nhìn Ly Hồng Đào: “Huynh trưởng? Nếu ông thật sự vẫn nhớ giao tình của ta và ông thì sao lại không nói lời nào đã bắt Diên Nhi đi?”
“Nó là con gái của bổn vương, bổn vương răn dạy con gái còn cần bẩm báo với các ngươi sao?”
Mộ Thiến không nặng không nhẹ nói: “Nếu không có gì để nói thì chúng ta đi thẳng vào chuyện chính thì tốt hơn.

Ra điều kiện đi, thế nào mới có thể xóa tên của Ly Diên trên gia phả của hoàng tộc?”
Thân thể Ly Hồng Đào chấn động, mắt hổ trợn trừng, thoáng cái đã bật dậy: “Thiến muội có ý gì? Ha ha, ra điều kiện? Khẩu khí của Linh gia trang đúng là rất lớn, con gái của ta, tại sao phải xóa tên trong gia phả nhà ta? Các ngươi có biết mình đang làm gì không? Đây là ép mua ép bán!”
Sâu trong đôi mắt của Linh Vô Nhai xoay chuyển tia châm chọc: “Con gái của ông? Ông có thật sự từng coi nó là con gái không? Hôm nay bọn ta tới đây không phải để truy cứu qua lại với ông, chỉ muốn xóa bỏ tên hàm.

Nếu ông có thể thoát khỏi quan hệ cha con với Ly Diên thì không còn gì tốt hơn nữa.”
“Nếu bổn vương nói không thì sao?”
Ly Hồng Đào không ngờ sự việc sẽ hoàn toàn thoát khỏi khống chế của ông ta.

Dù thế nào đi nữa cũng phải là ông ta ở thế chủ động mới đúng, cũng là ông ta nắm bọn họ trong lòng bàn tay rồi nói ra điều kiện của mình.

Nhưng vì sao giờ lại thành Linh Vô Nhai buộc ông ta đi vào khuôn khổ?
“Nếu không, bọn ta cũng không để ý việc công khai bê bối của phủ Khang thân vương.”
Mộ Thiến đột ngột đứng lên, trên khuôn mặt tuyệt đẹp là khinh bỉ vô tận.
“Oan cho ta khi từng mời vi huynh là ông.

Không ngờ ông lại làm ra chuyện mất nhân tính như vậy.

Ngay cả con gái của mình mà ông cũng xuống tay được.

Hôm nay ông không đồng ý cũng phải đồng ý, quyền nuôi dưỡng Ly Diên, bọn ta chắc chắn sẽ có được.

Cùng lắm thì cá chết lưới rách, ai cũng không được yên ổn!”
Mộ Thiến càng nghĩ càng tức giận, Linh Vô Nhai thấy bà lôi toàn bộ uy hiếp ra, vội vàng thấp giọng trấn an: “Thiến Nhi, sao mà lại phát hỏa rồi hả? Lúc đến đã nhất trí thế nào, nghe lời, ngồi xuống trước, để ta nói với hắn.”
Ly Hồng Đào thấy bộ dạng chàng chàng thiếp thiếp không hề cố kỵ của họ, ngực bực bội một trận.

Lúc này truyền đến giọng nói của Khang vương phi, Ly Hồng Đào định bảo người quay về, lại không biết nghĩ tới cái gì để bà ta đi vào.
Đây không phải là lần đầu tiên Mộ Thiến gặp nữ nhân này, nhưng trước đó không giống như bây giờ, giờ bà chỉ cảm thấy buồn nôn.

Nghĩ đến đủ mọi chuyện ác của nữ nhân này, Mộ Thiến đột nhiên đứng lên, đẩy nam nhân bên cạnh ra, khóe môi giơ lên, Linh Vô Nhai chỉ thấy một nụ cười uyển chuyển hàm xúc choáng mắt.
“Ơ, không phải là Khang vương phi nổi tiếng gần xa đây sao? Đã lâu rồi không gặp, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn đoan trang xinh đẹp như vậy!
“Buổi sáng hôm nay hỉ thước trong Phù Dung uyển của ta cứ réo lên không ngừng nghỉ, còn tưởng là ta sắp có chuyện vui gì chứ.


Thì ra là giang hồ đệ nhất phu nhân trăm nghe không bằng một thấy Linh phu nhân giá lâm.

Ôi khách quý đến thăm, đúng là xua đuổi hết ánh sáng của tệ xá.

Gặp lại Linh phu nhân càng làm ta giật mình, cả vườn hoa chỉ sợ không thắng nổi nụ cười của mỹ nhân là Linh phu nhân rồi!”
Mộ Thiến lộ ra bộ dáng tươi cười không chê vào đâu được.

Đến bên cạnh Khang thân vương, thoải mái làm một lễ nghi hoàn hảo: “Mộ Thiến bái kiến Khang vương phi, vương phi nương nương vạn phúc.”
“Xin muội muội mau đứng lên.

Đều là người một nhà, sao lại khách sáo như vậy?”
Khang vương phi đỡ Mộ Thiến dậy, trên khuôn mặt mỹ lệ cũng là ứng phó dối trá.
Linh Vô Nhai và Ly Hồng Đào đứng bên cứ ngơ ngác nhìn hai người kia thay nhau trình diễn tiết mục tỷ tỷ muội muội thâm tình hết nửa ngày.

Cuối cùng chủ đề cũng chạy lên người nhân vật chính hôm nay.
“Đứa bé Diên Nhi này, từ nhỏ đã không có mẹ.

Dù ta là đích mẫu nhưng dưới cũng có mấy đứa con, đôi khi khó tránh khỏi việc bị phân tâm.

Không ngờ nô bộc thừa dịp ta không chú ý mà khi dễ, nhục nhã đứa nhỏ này.

Chờ đến khi ta phát hiện, con bé đã chạy ra ngoài.

Đứa nhỏ đáng thương nhiều năm như vậy, lẻ loi hiu quạnh, một mình phiêu bạt bên ngoài…”
Dù Mộ Thiến có tu dưỡng tốt ra sao, khi nhìn Khang vương phi có thể rơi nước mắt cá sấu khi nói chuyện, vẫn không nhịn được mà run rẩy.

Dùng sức bóp tay Linh Vô Nhai một cái, cắn răng chịu đựng.
Nữ nhân này, nghĩ những người ở đây ngu hay sao? Ngươi khóc cho ai nhìn chứ?
“Những năm nay Ly Diên sống rất tốt.

Không phiêu bạt, không cơ khổ, nó sống rất tự do, rất thoải mái.

Cho nên, chuyện trước kia đã qua thì cứ để nó qua.

Hôm nay chúng ta tới là vì gia phả của Ly gia.”
Khang vương phi sững sờ: “Gia phả? Cái này, chỉ sợ khó mà xử lí được.

Các ngươi cũng biết, họ ‘Ly’ rất lớn, quy củ rất nghiêm ngặt, không thể vì hai ba câu nói của bọn ta mà có thể giải quyết được.

Chỉ sợ chuyện này, các ngươi phải đi tìm hoàng thượng.”
Hoàng thượng?
Mộ Thiến và Linh Vô Nhai nhanh chóng trao đổi ánh mắt, không tự chủ mà nhìn về phía Ly Hồng Đào: “Xin hỏi Khang thân vương, không biết bây giờ có thể mang chúng ta vào cung.

Hoặc là thông báo giúp chúng ta một tiếng?”
Ly Hồng Đào chưa mở miệng, quản gia ngoài cửa đã hộc tốc chạy vào: “Bẩm, bẩm vương gia, hoàng thượng, hoàng thượng phái người tới truyền lời.”
Sắc mặt Ly Hồng Đào đột nhiên thay đổi.

Họ ngồi còn chưa ấm chỗ, hay là hoàng thượng có được thư tín rồi?